Kẻ thù hoàn mỹ

 
Giọng trầm đó giống như là ép xuống ngực mà nói
Bass quay đầu cười với cô, ông ấy giơ tay ra rồi đẩy cửa ra.
Kinh Hạ đi vào.
Trước mắt là phòng khách rộng rãi, tông chủ đạo là màu trắng, điểm xuyết thêm dụng cụ bằng gỗ, tinh tế nhã nhặn. Chính diện là một khung cửa sổ sát đất, khung cảnh hoàng hôn trên bờ biển Đại Tây Dương.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gió biển thổi đến, khiến rèm cửa bay lên.
Hoắc Sở Trầm đứng trong chiếc rèm trắng đó, trên tay cầm một ly whisky đá.
Anh chỉ mặc áo sơ mi trắng, đeo cà vạt nhưng khí chất không hề giảm bớt. Ống tay áo xắn đến khủy tay để lộ cánh tay săn chắc.
Có điều là cho dù bất cứ lúc nào, đôi tay đó đều bị găng tay đen che mất.
Bass ở đằng sau đóng cửa rồi rời đi.
Kinh Hạ đứng đó, không nói gì, đến khi Hoắc Sở Trầm chỉ vào sô pha thì cô mới dám ngồi xuống.
Hoắc Sở Trầm đưa cho cô một ly whisky.

“Tôi không uống rượu.” Giọng điệu của Kinh Hạ rất bình thản.
Vẻ mặt của Hoắc Sở Trầm không thể hiện sự khó chịu. Anh nắm lấy ly rượu rồi lấy một tập hồ sơ bằng da từ đằng sau, mở ra.
“Hai tuần sau, nghị viên Murphy sẽ tổ chức tiệc cảm ơn tại biệt thự ở địa bàn Winscott của chúng ta.”
Anh dừng lại một chút rồi đặt tập hồ sơ trong tay lên trên bàn trà, đưa cho Kinh Hạ: “Nhân cơ hội này đi.”
Kinh Hạ nhíu mày, lật hồ sơ trước mặt ra xem.
Winscott cách New York khoảng hai tiếng đi xe theo đường ven biển. Đa phần là nhà riêng của người giàu, tính bảo mật rất cao.
Mà những năm gần đây, hầu như mỗi nằm ở gần khu vực biển đó đều xuất hiện phụ nữ châu Á chết đuối khi bơi ở đó.
Nếu như đoán không nhầm, nơi gây án trước nay của Murphy chính là chỗ này. Chỉ là khi giao cho Nanno đi xử lý, anh sẽ tự mình làm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được.” Kinh Hạ đồng ý.
Hoắc Sở Trầm không thay đổi sắc mặt, anh đi đến gần, lật hồ sơ sang trang khác.
“Để đảm bảo kế hoạch thuận lợi, hai tuần tới em hãy ở đây, phạm vi hoạt động chỉ nằm trong trang viên.” Vừa nói xong thì giơ tay ra: “Điện thoại.”
Kinh Hạ ngơ ngác.

Hoắc Sở Trầm tiếp tục nói: “Trong trang viên có điện thoại, trong phòng em cũng có máy tính.”
Vậy là muốn cắt đứt liên lạc của cô với thế giới bên ngoài rồi.
Nhưng mà cũng đúng, đây là cách duy nhất để không xảy ra sai sót.
Anh luôn chặn đường lui, ép người ta vào đường cùng.
Suy nghĩ cẩn thận rồi, Kinh Hạ lấy điện thoại, đặt vào tay anh.
Anh để điện thoại qua một bên, tiếp tục nói về tài liệu: “Hai tuần ở đây, em phải học võ tổng hợp.”
“Không cần.” Kinh Hạ ngắt lời: “Tôi biết võ.”
Không biết có phải ảo giác không, cô nghe thấy người đối diện nói gì đó, trong mắt thấy có chút hài hước: “Kinh tiểu thư.”
Anh nói chậm lại, hỏi từng chữ: “Em cảm thấy mình biết võ thật sao?”
Kinh Hạ ngơ ngác, không nói lên lời.
Thành tính đấu trực tiếp hai lần đều bại trong ba giây, khiến từ “biết” của Kinh Hạ trở thành hòn đá, bị chìm xuống không nói được gì.
Lát sau, cô mới cãi lại: “Tôi đi trộm đồ chứ đâu có đi liều mạng.”
Hoắc Sở Trầm không để ý đến cô, đóng tệp văn kiện trước mắt lại, dường như không nghe thấy cô nói gì.
Sắc mặt của Kinh Hạ cũng không tốt, cô toan đứng dậy định rời đi thì bị người đàn ông gọi lại.
Anh nói: “Thay quần áo đi, tôi đến sàn võ đợi em.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận