Kẻ Ngốc Lạnh Lùng (truyện Ngắn)

Cộc cộc cộc

Cheer gõ cửa xong đứng chờ một lúc, không nghe trả lời, cô gõ cửa thêm một hồi nữa vẫn không phản hồi. Cheer mở cửa nhìn vào  thì quả thật người trong phòng đã không còn ở đó.

"Đi sớm như vậy?. Vốn còn định chở chị ấy đi làm. Muốn giành giải nhân viên chăm chỉ của năm hay sao. Ngày nào cũng đi sớm như vậy làm gì chứ." Cheer lầm bầm rồi bước ra cửa.

Từ hôm vào ở chung tới nay cũng mấy ngày rồi, hai người họ có gặp mặt nhau được lần nào? Ngoài ở công ty, ở nhà hầu như không gặp nhau.

Nói như vầy cho dễ hiểu nè, Cheer thả dò xuống giường thì Ann đã đi làm từ tơ mơ gà gáy. Chiều tan ca xong ngước mặt lên khỏi bàn, chị ấy đã mất dạng. Tối về, ờ thì...... Cheer về cũng hơn muộn vì có sở thích đi chơi đêm, lúc đó Ann đã tắt đèn đi ngủ.

Vậy đó

Nhiều lúc nằm trên giường gác tay lên trán suy nghĩ, hai người có phải sống khác múi giờ hay không?

Cầm chìa khóa xe bước ra cửa thì Cheer thấy trên bàn trà  chơ vơ cái mắt kính quen quen. Cái kính này ấn tượng khó phai quá nên vừa nhìn thấy cô đã nhận ra ngay. "Cái kính xấu òm của chỉ , chắc là bỏ quên rồi."
Cheer cần theo rồi rời đi.

Sáng hôm đó mọi người có cuộc họp, sản phẩn mới đã vào giai đoạn kiểm duyệt sản phẩm và lên bao bì, quay quảng cáo, ai nấy cũng ráo riết làm việc để kịp tiếng độ.

Cuộc họp sản phẩm kết thúc, Cheer lập tức cùng nhóm của phó phòng họp bàn về thị trường mới. Kết quả rất khả quang. Họ bước đầu đã ký được hợp đồng phân phối sản phẩm với các chuỗi khác sạn lớn ở vài nước trong khu vực như Việt Nam, Inđo và sắp tới đang hướng tới thị trường Trung Quốc. Đây là mục tiêu lớn của họ trong chiến lược lần này.

Ann một bên theo dõi cuộc họp, ghi chép liền mạch không khác mọi ngày. Nhìn Ann vẫn chuyên nghiệp như vậy, Cheer sờ cái kính mắt trong túi áo khoát của mình và tự hỏi "không đeo kính vẫn nhìn thấy sao? Thậm chí còn không nheo mắt một lần nào. Đâu có giống người bị cận?"

Rồi Cheer cũng để yên kính ở trong túi chứ không đưa cho Ann. Vì khi thấy Ann không đeo kính, nhìn vẫn thuận mắt hơn nhiều. Lúc giải lao, Cheer còn chạy vào WC đeo thử kính đó vào, kết quả là "Ể! Đeo vào cũng như không đeo! Vậy.....chị ấy đeo nói làm gì????"

Tiếp theo lịch trình buổi chiều, họ sẽ xuống phòng sản phẩm để kiểm tra chất lượng sản phẩm mới. Ở tổng công ty cũng sẽ có người xuống tham dự. Vì nói gì thì nói, dự án của họ là dự án đang được quan tâm nhất trong năm, cho nên mỗi một giai đoạn đều có người ở tổng công ty tới giám sát ghi nhận lại. Mà người đó không ai khác ngoài tổng thư ký Yingtor.

Dòng sản phẩm mà họ đang kinh doanh là kem cho nên phòng nghiên cứu sản phẩm chẳng khác nào một cái kho lạnh.


Sau khi cùng Cheer bắt tay chào hỏi xả giao xong, Yingtor nhìn Ann đứng bên cạnh thì lo lắng gần chớt vội bước qua chỗ Ann, cởi áo khoát của mình khoát lên người cô rồi nói "sức khỏe đã tốt hơn chưa? Ở đây lạnh như vậy, còn không giữ ấm. Lỡ bệnh thì phải làm sao? Cô đúng là biết làm người ta lo lắng"

Vì Ann không muốn người công ty biết thân phận của mình, nên cả Yingtor cũng không được thể hiện sự quan tâm thái quá.

Ann nhận áo khoát của Yingtor, quả thật cô cũng hơi lạnh mặt dù đã có mặt ấm hơn rồi, cô chừng mực đáp "Cảm ơn! Tôi đã khỏe hơn rồi"

Cheer lúc này mặt đanh lại khi nhìn người ta khoát áo cho thư ký của mình, còn có phần hơi quan tâm. Cô cũng nhận ra Yingtor, hai người đã từng gặp nhau rồi. Cái lần hư thang máy và Ann ngất xỉu, chính người này đã  quát vào mặt cô để rồi cô phải ẵm Ann chạy mún thụt mạng.

Cheer nheo nheo mắt quan sát thái độ ân cần của Yingtor rồi dánh giá "còn lạ gì cái kiểu cua gái này. Nhìn thật gay mắt, bộ tưởng cứu giúp một lần là thân thiết rồi hay gì. Bày trò quan tâm, xì"

Cheer cười khẩy, nhìn biểu hiện của Ann rồi phán xét tiếp, cô tiếp xúc với Ann đã một thời gian nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, cho nên tính tình chị ấy không hiểu nhiều thì cũng hiểu được chút chút "nói chung là lạnh ngắt, tôi làm việc cùng chỉ lâu vậy, còn ở chung nhà mà còn chưa thèm nhìn mặt nhau cười. Người dưng như cô có lẽ phải có gắng tới tàn hơi ha ha ha"

Nhưng dù sao nhìn họ diễn trò quan tâm Cheer cũng gay mắt, cô bước tới chia rẽ uyên ương. Chỉnh áo khoát lại cho Ann rồi nói "đúng vậy. Chị mới khỏi bệnh, phải cẩn thận sức khỏe một chút. Nếu thấy mệt nhớ nói để tôi cho chị vè nghỉ ngơi. Đừng quá sức."

Ann được hai người họ quan tâm mà tự nhiên nổi da gà. Hãy để cô sống bình thường như bao người được không? Không cần quan tâm như vậy đâu.

"Được rồi, chúng ta kiểm tra sản phẩm mới thôi. Sản phẩn lần này đánh mạnh vào đối tượng là trẻ em, cho nên theo nghiên cứu thị trường về xu hướng quan tâm .........."

Cuối cùng thì họ cũng quay về chủ để công việc

Kiểm tra sản phẩm xong thì cũng hết giờ làm việc. Ann nhận được tin nhắn của Yingtor "Tài xế của bạn đang xuất phát", đọc xong tin nhắn cô cười rồi bỏ điện thoại xuống. Đôi lúc Yingtor cũng cà rởn như vậy.

Cheer thấy Ann đọc tin nhắn xong lại cười, trong bụng chắc như bắp " đọc tin nhắn của bạn trai" . Cô thật quá tò mò đi, bạn trai của bà cô này là người như thế nào chứ. Người đó cũng thật lợi hại mới yêu được bà cô này. Tò mò quá trời đi à.

"Hôm nay cũng vất vả rồi, tôi chở chị về nhá.  Dù gì cũng chung đường." nhưng Cheer lại không nhờ Ann có thể từ chối cô trong một nốt nhạc.

"À! Hôm nay tôi có hẹn rồi."

"À! Vậy tôi đi trước đây."


"Vâng!"
-----

Yingtor đậu xe bên đường gần trạm xe buýt để đợi Ann, thay vì đậu trước sảnh công ty. Lý do vì sau chắc không nói bạn cũng biết rồi.

Lâu lâu Yingtor sẽ chở Ann đi ăn, vì bình thường ai cũng bận, hơn nữa để rủ Ann đi ăn ngoài cũng rất hên xuôi, vì thường Ann thích ở nhà và lười ra đường. Thực chất đó là do một phần chị là người hướng nội, một phần khác theo như Yingtor biết từ mẹ Ann là chị từng có giai đoạn theo dỗi điều trị tự kỷ hồi nhỏ.

Nói chung cô cũng chỉ biết được một phần nhỏ mà thôi. Vì Ann hầu như ít khi nào nói chuyện trong lòng ra với người khác, nhất là những điều khó khăn hoặc chuyện không vui. 

Yingtor muốn quan tâm Ann nhiều hơn nữa, muốn chị có thể mở lòng với người khác, hay ít nhất là với cô,  đón nhận sự yêu thương của mọi người. Vì xung quanh Ann không có ai cả.

Cheer phi con siêu xe của mình từ công ty lao ra đường cái, chợt có dáng người quen quen lướt qua, cô vội giảm tốc độ để nhìn cho rõ.

Thì ra người đó đúng là thư ký của cô, vừa từ vỉa hè bước lên con xe hơi màu bạc. Chiếc xe nhìn cũng bình thường thôi.

Ann đóng cửa lại, chiếc xe bắt đầu chạy.

Vơi khối óc tò mò bấy lâu nay, Cheer quyết coi coi mặt mũi người đàn ông ẩn danh bên cạnh Ann là ai. Cô phóng xe đuổi theo.

Chiếc siêu xe của Cheer dĩ nhiên không để xe Ann chạy thoát rồi, một nháy mắt là hai xe đã chạy song song nhau. Nhưng chuyện đâu dễ ăn như vậy. Biết mặt tình địch......à không phải, tui xin lỗi, tui nhầm......... Để Cheer nhìn được mặt người kia sớm như vậy thì còn gì thú vị nữa.

Khi hai xe chạy song song nhau, Cheer vẫn không thể nào nhìn thấy tên đàn ông kia vì xe của cô thấp hơn xe của hắn. Đó là một khuyết điêm của siêu xe đó

Đây là xe của hắn

  Đây là xe của Cheer


Xe của Cheer chỉ cao tới nách xe của người ta thôi. Đã vậy hắn còn xài kiếng chống nhìn trộm. Cho nên Cheer không nhìn được cái gì, nên chửi trộm trong lòng "Chơi gì khốn nạn"  cho đỡ tức. Xong thì nhấn ga tới trước đầu xe của Yingtor nhả khói một cái mới lướt đi.

"Cái tên hách dịch này" Yingtor thấy chiếc xe màu vàng hóng hách thì nóng máu "ỷ mình chạy xe sang thì muốn làm gì làm sao"

Chửi thì chửi vậy thôi chứ cũng đâu làm được gì người ta. Xe hụ một cái là vút xa ngàn trùng rồi, cô còn phải ở phía sau hít khói. Bởi mới nói "'kẻ ác thường sống thảm thơi"

Cho qua chuyện chiếc xe vàng chóe đó đi. Yingtor nói chuyện tán gẩu trong lúc luồng lách giữa ma trận kẹt xe

"Cậu ba vừa mới mở công ty riêng, hình như là hai cậu cháu hợp tác với nhau"

"Vậy sao!"Ann vừa nhìn dòng xe cộ vừa nói

Biết rõ hai chữa " vậy sao" của Ann không phải câu hỏi nên Yingtor kể tiếp

"Công ty đó kính doanh linh kiện điện tử, nghe nói là có nguồn nhập khẩu từ nước ngoài. Nhưng mà tôi thấy, tên phá gia chi tử đó rồi cũng phá sản sớm thôi. Ngốc như hắn ra đường k bị người ta lừa thì cũng tự mình làm hư chuyện" 

Ann không đồng tính cách nói của Yingtor " cô đừng nói như vậy. Cũng không nên coi thường người khác. Ai cũng phải có khởi dầu, có thất bại thì mới thanh công được. Quan trọng là họ dám thực hiện ước mơ của mình. Còn một số người, cả đời không làm được gì cả vì hai chữ "không dám"

"Được, được. Tôi không coi thường ai hết..... Nhưng hắn quả thật vô dụng mà."

_______

Sáng hôm sau,

Thấy Ann hết nhìn chỗ nọ đến ngó chỗ kia trong nhà để tìm đồ. Cheer giả bộ không biết gì hỏi "chị đang tìm gì vậy?"

"Tìm mắt kính."

"Là cái kính gọng to chị hây mang đấy hả"

"Đúng vậy?" Ann vẫn tiếp tục tìm vì cô không chờ mong gì sự giúp đỡ của Cheer.

"Hình như là có thấy. Hôm qua chị để quên ở nhà. Tôi có đem vào công ty cho chị. Nhiều việc quá nên quên đưa" Cheer vừa nói vừa đi vào phòng "nhưng hôm qua chị không mang kính vẫn làm việc bình thường mà? Hình như cái đó không phải kính cận?"


Thấy Ann không trả lời, Cheer ló đầu ra khỏi cửa phòng nói tiếp "đó không phải kính cận hả"

Ann hiểu nếu cô không trả lời thì Cheer sẽ không chịu đưa kính cho mình, cô miễn cưỡng "uhm" một tiếng rồi nói "không phải"

Cheer lại hỏi vọng ra "vậy không cận thì chị mang làm gì?"

Tại cô thích đeo có được không, cô muốn che giấu bản thân mình, không muốn người khác quan sát được những cảm xúc trong đôi mắt mình. Để người khác nhìn trực diện Ann cảm giác như người ta đang nhìn. Vào một con nhím không có lớp gay bảo vệ vậy.

"Kính chống ánh sáng xanh, bảo vệ mắt khi làm việc"

"A! Chết rồi"

Ann nghe tiếng hoảng hốt từ phòng Cheer vang ra, Ann còn chưa kịp hỏi chuyện gì thì Cheer đã bước ra trong tay cần cái mắt kiếng với 2 tròn kính bể nát như tương.

Cheer mặt ăn năn nói "xin lỗi chị. Có lẽ hôm qua bỏ vào túi áo trong lúc làm việc không cẩn thận ngồi lên nên làm bể rồi." 

Ann mím môi cầm lấy nó, nát đến k thể nào nát hơn. Kiếu này có mà voi giậm lên chứ con người ta ai mà làm bể được như này.

Ann đau lòng nhưng cố tỏ ra mạnh mẽ "không sao đâu. Bể rồi thì thôi vậy. Mua cái khác là được."

"Đi thôi. Tôi dẫn chị mua kính mới"  nói xong Cheer kéo tay Ann ra cửa như đã chuẩn bị sẵn từ trước.

"Nè! Nè!!!"

"nè cái gì! Chúng ta đi mua kính cho chị"

Vậy là sau một buổi lôi lôi kéo kéo, cuối cùng Ann cũng sắm được mắt kính mới vô cùng hợp ý của Cheer. Đeo vào là thấy đẹp liền. Không như cái kính cũ. Đúng ra Cheer nên làm việc này sớm hơn mới phải 😙
_________

Ann: em làm việc gì sớm hơn hả.

Cheer: Đâu. Không, không có. Em có làm gì đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận