"Nhược Phi, tớ nói nè lúc nãy sao cậu lại cản tớ? Một cái nhà họ Hứa mà thôi tớ thật sự là không bỏ vào mắt.
Vốn dĩ bố mẹ tớ đã xem cậu như con ruột, nếu bọn họ biết cậu ở bên ngoài bị đứa em gái ruột thần kinh đó bắt nạt thì bọn họ nhất định cũng sẽ giống tớ mà ủng hộ cậu báo thù thật tàn nhẫn!"
Tô Vân Nhi tức giận mà cắn chặt lấy cái ống hút trong ly nước chanh.
Ánh mắt Hứa Nhược Phi hiện nên một tia lo lắng, nghe thấy lời của Tô Vân Nhi một lúc lâu sau vẫn chưa phản ứng trở lại.
"Nhược Phi? Nhược Phi?" Tô Vân Nhi lắc lắc tay dưới mi mắt của Hứa Nhược Phi.
Hứa Nhược Phi lúc này mới hoàn hồn trở lại.
Ly nước trước mặt cô vẫn chưa uống.
"Vân Nhi." Hứa Nhược Phi ngước mắt lên, trong ánh mắt kiêu ngạo ngày nào lúc này lại thêm vài phần phiền muộn.
Hứa Nhược Phi vuốt nhẹ vành ly rồi nhẹ nhàng lắc đầu: "Cô chú tốt với tớ, thì tớ ghi nhớ trong lòng.
Nhưng Hứa Nhược Mộng điên quá rồi, nếu cô ta nói với Lệ Đình Nam, đến lúc đó nhà họ Tô phải đối phó không phải chỉ có một Hứa Thị nữa, có lẽ còn có thêm Lệ Thị."
Trong lòng Hứa Nhược Phi cũng không rõ, rốt cuộc thái độ của Lệ Đình Nam đối với Hứa Nhược Mộng là thế nào.
"Nhược Phi có phải cậu quá lo lắng không thực tế rồi không?" Tô Vân Nhi hỏi: "Quan hệ của Lệ Đình Nam với Hứa Nhược Mộng vốn không tốt, nếu không cũng không đến nổi lễ cưới của hai người đó cứ kéo dài lâu đến như vậy.
Theo tớ thấy, Lệ Đình Nam đồng ý đính hôn với Hứa Nhược Mộng, trong đó chẳng chắn có ẩn tình mà chúng ta không biết."
Tô Vân Nhi lấy từ trong balo ra một cái máy tính bảng rồi tìm tư liệu mà lúc trước cô ấy điều tra được, đưa cho Hứa Nhược Phi rồi bắt đầu giải thích.
"Sau năm trước Lệ Đình Nam đồng ý đính hôn với Hứa Nhược Mộng, vào đúng khoảng thời gian sau khi cậu rơi xuống nước.
Nhược Phi, cậu nghĩ kỹ xem, bọn họ đính hôn có liên quan đến cậu không?"
Ngón tay Hứa Nhược Phi lướt nhẹ trên máy tính bảng.
Ngón tay mảnh khảnh đột nhiên dừng lại.
Ảnh trên máy tính bảng là tờ báo của sáu năm trước, trên đó ghi rõ nguyên nhân đính hôn của Lệ Đình Nam và Hứa Nhược Mộng là Hứa Nhược Mộng từng cứu anh ta ở một nơi nào đó.
Mà nơi đó vừa khéo lại là nơi mà Hứa Nhược Phi và mẹ Vương từng sinh sống.
Đôi mắt của Hứa Nhược Phi khẽ trừng lớn.
Không thể nào chứ?
Một ý nghĩ bất khả thi đột nhiên xuất hiện trong đầu cô.
Vùng quê nơi cô và mẹ Vương cùng sinh sống, vô cùng hẻo lánh, rất ít người từng đi qua đó.
Nhà họ Hứa sắp xếp Hứa Nhược Phi ở đó cũng là vì tránh để người khác phát hiện đứa con gái đó của nhà họ Hứa.
Một ngày nào đó của sáu năm trước, trời đổ mưa lớn.
Hứa Nhược Phi không có ra khỏi nhà mà ở trong nhà chăm chú học điều chế mùi hương cùng với mẹ Vương.
Độ nhiên, ngoài cửa truyền đến một tiếng gõ cửa, Hứa Nhược Phi ngẩn người vài giây rồi hỏi mẹ Vương có phải nghe thấy âm thanh gì kỳ lạ.
Lúc đó, mặc dù Hứa Nhược Phi là thiên kim tiểu thư trên danh nghĩa của nhà họ Hứa, nhưng cô ấy không phải con gái ruột của nhà họ Hứa, Hứa phu nhân đương nhiên sẽ không phái vệ sĩ và người hầu khác đến hầu hạ và bảo vệ Hứa Nhược Phi.
Trong một căn nhà gỗ nhỏ, ngoài Hứa Nhược Phi và mẹ Vương ra thì không có thêm người thứ ba nào cả.
Vì hai người phụ nữ sống trong vùng quê hẻo lánh, cho nên cực kỳ cảnh giác đối với người lạ, lúc đó Hứa Nhược Phi rất nhát gan, nghe thấy có người gõ cửa liền lập tức trở nên khẩn trương, cầm lấy cây lau nhà mà đi theo phía sau mẹ Vương, lúc mở cửa ra thì có một cái bóng đen vụt qua, cô phản ứng bản năng mà câm cây lau nhà đánh về phía người đó, lại nghe thấy một tiếng "rầm" cực lớn.
Bóng đen trực tiếp ngã xuống đất.
Hứa Nhược Phi thậm chí còn cảm thấy đau.
Cô nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên ngã xuống đất, hoặc có nói chắc là một thanh niên, tiếp đó ngước mắt lên nhìn mẹ Vương: "Mẹ Vương, chúng ta có cần cứu anh ta không?"
Người trên mặt đất, trên người mặc một cái áo sơ mi trắng đã bị ướt đẫm rồi dính chặt lấy thân trên, phác họa rõ thân hình mỏng manh nhưng đường nét lại vô cùng quyến rũ của anh.
Hứa Nhược Phi bỏ cây lau nhà trên tay xuống, phản ứng bản năng mà giơ tay ra dè dặt chạm vào cánh tay của người đàn ông đó, đột nhiên bị nóng đến thu tay lại.
"Nóng quá."
Mẹ Vương nheo mắt, sau khi nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông rồi trầm tư vài giây, sau đó nói với Hứa Nhược Phi: "Nhược Phi, cùng chuyển người đàn ông này vào trong nhà với mẹ Vương."
Hứa Nhược Phi gật đầu, cùng với mẹ Vương đưa người đàn ông vào trong nhà.
Tướng mạo của người đàn ông rất đẹp, cứ như là đang ở tuổi thành niên, hàng lông mi dày cứ như một cây cọ nhỏ, đôi môi nhuốm màu trắng nhạt dị thường mà đang mím chặt lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...