Thanh Giang Ninh cảm giác có đớn đau cực xót ở gáy, theo đó là một luồng nhiệt mạnh mẽ tác động từ bụng lan tràn khắp nơi trên cơ thể.
Cả người cậu bủn rủn không đứng vững.
Mắt cũng mờ dần, bất giác phát ra tiếng kêu uỷ khuất từ cổ họng.
Không đứng nổi nữa, khớp gối của cậu công lại thành một đường.
Cứ tưởng mình sẽ ngã xuống nhưng Vương Ngạn lại chuẩn xác ôm lấy eo cậu, nhấc cả người cậu lên dựa vào lồng ngực anh.
Quá trình đánh dấu bị cậu làm gián đoạn.
Anh bật ra tiếng hừ hừ từ cổ họng.
Dù không lớn nhưng cậu vẫn nghe rõ.
Thậm chí còn cảm nhận được hơi nóng ấm từ hơi thở của anh.
Xong xuôi, anh bế cậu theo kiểu bế công chúa lên mà không tốn chút sức nào đi đến sô pha.
Thanh Giang Ninh mặc dù đã lấy lại sức nhưng vẫn để mặc cho anh bế mình, dù sao kiểu này cũng rất tốt từ góc nhìn của cậu, có thể đường cong cổ của anh, yết hầu của anh khá lớn, nhô ra rất rõ ràng, nó còn chuyển động nhẹ nhàng một cái khiến cậu bất giác mà cũng nuốt nước bọt theo.
Bây giờ cậu mới để ý làn da anh trắng nhưng cũng không đến mức quá lố, rất vừa mắt nhìn.
Góc hàm nhìn kiểu này cũng không thấy chỗ chết, đúng là đẹp 360 độ.
Thanh Giang Ninh - người mất trí nhớ, tỉnh dậy đã thấy mình có một anh người yêu - bây giờ không hiểu sao cảm giác không cam lòng qua đi lại có hơi tự hào.
Một alpha biết đi làm, biết chăm sóc vợ, đã vậy còn đẹp trai, yêu cậu như vậy.
Ai mà không ghiền chứ ?
Cậu nép vào người anh, cẩn thận ngửi một chút.
Thật sự rất thơm, mùi thơm này ngược lại chẳng giống nước hoa chút nào.
Rất đặc biệt.
Là mùi ngô ngọt ngào.
Anh cũng giống như cây ngô, luôn đứng vững vàng như vậy.
Vương Ngạn lại chẳng giống như vẻ mặt của mình.
Tim anh đập như sấm, lúc thấy cậu dựa vào ngực mình thì thực sự hoảng hốt sợ cậu nghe ra.
Chưa bao giờ mà anh lại muốn tim mình đập nhẹ một chút hay ngừng cmn nó đập cũng được.
Vương Ngạn cố gắng đóng cho thật trọn vai anh người yêu tổng tài cuồng bạo đang phát bực vì cậu vợ nhỏ nên không được phép thiếu sót.
Một sự hốt hoảng hay thất thố lọt ra ngoài sẽ khiến anh bể mất mặt nạ.
Quăng cậu lên giường, Vương Ngạn tháo cà vạt xuống.
Thanh Giang Ninh thất kinh, mặt cậu đỏ lựng khi đoán ra được ý của anh bây giờ muốn gì.
Cậu vẫn là lí trí của 17 tuổi thôi, vẫn trong trắng kia mà !!!
Nếu như anh làm gì ngay bây giờ, liệu có được tính là phạm pháp không ?
Cả người cậu run lên, Vương Ngạn nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể cậu.
Cắt người omega thật sự quá mềm mại, mùi tin tức tố thoang thoảng trong không khí càng thêm ngọt ngào.
Anh nghĩ cậu chắc là đang rất sợ hãi, dù gì thì nếu anh là cậu bây giờ chắc chắn sẽ sợ đến mức muốn chạy ra ngoài ngay lập tức.
Ngước mắt lên, chỉ thấy gương mặt cậu đỏ bừng, đôi mắt long lanh, cơ thể uốn cong, vòng eo lộ ra khỏi chiếc áo len màu hồng làm làn da của cậu càng thêm trắng nõn.
Mông tròn vểnh như quả đào con khiến anh nuốt nước bọt.
Vương Ngạn thật sự chẳng muốn làm gì đâu, chỉ qua muốn hù cậu đôi chút.
Nhưng bây giờ thời tiết âm u, có vẻ sắp mưa, cộng thêm omega yếu ớt, mối tình đầu của anh, nhưng có thể sẽ trở thành cả mối tình cuối cùng khiến anh gần như lại muốn làm thêm nhiều cái gì đó hơn nữa.
Như là, hun hun, ôm ôm, bạch bạch gì chẳng hạn.
Vương Ngạn hoàn toàn đoán sai rồi.
Thanh Giang Ninh run lên không phải vì sợ hãi, phải nói là vì phấn khích hì đúng hơn.
Cậu rất tò mò rất tò mò rất tò mò.
Hôm qua hôn nhau, thực sự cậu đã bị cái sự mềm mại như ăn kẹo bông đó làm cho suýt nữa thì nghiện.
Bây giờ thậm chí còn được làn cái gì đó quá hơn với anh người yêu đẹp trai thơm thơm ngon ngon của mình khiến cậu chỉ hận không thể kêu anh nhanh lên một chút.
Dù gì thì con trai mới lớn 17, 18 tuổi, ai mà không muốn nếm thử “quả cấm” một lần.
Không khí giữa phòng như bén lửa.
Thanh Giang Ninh cảm nhận được hơi thở của giống đực nồng đậm của anh.
Cả người phấn khích, cậu nhắm mắt lại, chờ đợi nụ hôn đáp lên môi mình.
“Ọt ọt ọt”
Thanh Giang Ninh: “......”
Vương Ngạn: “......”
Có cái hố không ?
Hố đâu ?!!!
Hố của tui đâu ?!!!!
Lấy ra đây cho ông chui vào !!!!!
Thanh Giang Ninh từ sáng đến gờ vấn chưa ăn miếng gì vào bụng.
Lúc tắm đã thấy rất đói rồi nhưng lại bị dục vọng che mắt, não không cảm thấy đói nữa,mà ngược lại lại “đói” theo nghĩa khác.
Dạ dày bực bội, lại không thích ăn cơm tró nên phát động còi cảnh báo đây mà.
Vương Ngạn hoàn hồn thầm cảm ơn dạ dày dễ thương của cậu.
Chút nữa là leo rào luôn rồi.
Nhưng cảm giác biết ơn đã qua đi rồi thì nỗi bực bội lại tìm đến.
“Em không ăn ?” Anh nhíu mày lại, gương mặt quyến rũ phút chốc biến thành nghiêm khắc.
“Không có, tôi có ăn một chút, ăn mì....” Thanh Giang Ninh trợn mắt nói dối.
“Ọt ọt ọt ọt.....”
Thanh Giang Ninh: “......”
Vương Ngạn: “mì này trong đây coi bộ cũng tiêu nhanh ghê”
Anh vừa nói vừa chỉ vào chuẩn xác chỗ vừa phát ra âm thanh từ bụng của cậu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...