Kế Hoạch Lật Đổ Anh Bạn Nhất Khối!


Vương Ngạn đi vào phòng, vành tai vẫn còn đỏ rực.

Anh tìm kiếm trong tủ quần áo.

Hôm qua quần áo của cậu cũng đã được treo lên tử tế.

Tủ quần áo thật lớn, bên trái là phần của anh, phần nhiều là áo sơ mi và vest đen hoặc trắng trông có phần tối giản đến nhạt nhẽo
Bên phải là quần áo của cậu, cũng có sơ mi và vest nhưng ít hơn, thay vào đó là áo thun màu sắc nhã nhặn, một vài chiếc áo len màu Hồng len lỏi giữa tủ quần áo khiến chiếc tủ thêm thập phần sức sống.

Vương Ngạn đột nhiên hớ đến buổi tối trong kí túc xá năm đó.

Lổ tai thỏ trên bộ đồ ngủ dựng thẳng lên như vậy mà anh lại không nhìn !!!
Vừa tiếc nuối vừa lấy quần áo cho cậu.

Vương Ngạn lấy một chiếc cổ lọ màu hồng phấn và quần thun ống rộng có dây siết.

Trong đầu phát họa hình ảnh của cậu khi mặt đồ lên.

Biến thái !!!
Phi phi phi !!!
......
Thanh Giang Ninh chờ trong phòng tắm lâu đến mức nước trên tóc cũng sắp khô luôn mới nghe được tiếng gõ cửa từ bên ngoài.

Cậu mở hé cửa.


Chạm thấy quần áo liền cầm chặt rồi rụt lại còn nhanh hơn ăn trộm.

Vương Ngạn: “......”
Cậu lấy đồ vào liền nhìn một chút.

Sau đó lật qua lật lại, vài cái, miếng vải rồi nhỏ trong đó liền rơi ra.

Một chiếc quần lót màu đen của cậu.

!!!!
Đầu Thanh Giang Ninh sém chút nữa đã nổ tung ra.

Tôi có kêu anh lấy đồ lót đâu hả tên kia !!!!
Anh muốn lợi dụng thời cơ mà chiếm tiện nghi à ?!!!!
Nhưng nói gì thì nói, mặc thì vẫn phải mặc.

Đến lúc cậu mở cửa ra thì liền đập ngay vào mắt là lồng ngực rắn chắc của alpha.

Thanh Giang Ninh: “.....”
“Anh....anh rình tôi ?!!” Cậu nhảy gọt ra sau giống như sợ đứng gần một hồi liền chết cháy, ngượng đến mức cả miệng cũng nói lắp.

Vương Ngạn cũng không ngờ là cậu nhanh như thế.

Mái tóc còn hơi ướt của cậu quẹt nhẹ qua cằm của anh, thơm ngát mùi sữa gội đầu, cả cơ thể cậu cũng mang theo hương hoa sữa tắm nhàn nhạt.

Vương Ngạn thật sự muốn vươn tay ra kéo cậu vào lòng mà ngửi ngửi thử.

Nhưng chưa kịp để anh hành động, cam nhỏ đã nhảy ra ngoài, tránh anh còn hơn tránh tà, xù lông lên mà hét vào mặt anh.

Vương Ngạn đen xì cả mặt.

Anh bực bội, nhưng vẫn nhịn xuống sự xúc động muốn hỏi cậu cho ra nhẽ.

Chỉ thấy alpha trước mặt khoanh tay lại, gương mặt toát ra vẻ không hài lòng, đôi mắt ánh lên sự bất mãn.

Thanh Giang Ninh nhìn anh mà giật mình.

Cậu mới là người bị thiệt nhưng anh lại làm cho cậu thấy rằng cậu đang bắt nạt anh.

Cậu rất nhanh không chịu yếu thế, lấy lại phong độ của “hạng hai muốn đạp đổ hạng nhất” treo lên trên mặt.

Cắt hai người khí thế ngút trời mà trừng nhau.

Nhưng đáng trách làm sao.


Vương Ngạn mắt vốn một mí mà lại đi phân bì với hai mí cũng chẳng kém một li nào.

Thậm chí anh còn trừng lớn mắt hơn.

Thanh Giang Ninh mang theo thái độ tôi mới là người đứng nhất mà trừng mắt lớn hết cỡ, có cảm giác như con ngươi sắp rơi cả ra ngoài.

Vương Ngạn nhìn cậu, lửa cháy trong tim như bị một làn nước tạt vào cho tắt ngúm.
Chỉ còn lại cảm thấy như có nắng hạ nhẹ nhàng chiếu vào tim.

Anh buồn cười nhìn gương mặt đáng yêu của cậu, cố gắng nhịn xuống xúc động muốn cười và đưa tay lên nhéo má cậu một cái.

Vương Ngạn làm mặt lạnh xoay người chỗ khác khiến cậu càng đắt ý, cảm giác như sau bấy lâu nay cuối cùng mình cũng đã thắng.

Thanh Giang Ninh dào dạt vui vẻ mà bước ra ngoài.

Nhưng chiếc áo cổ lọ này lại như bị mắt kẹt lại khiến câu xuýt chút là mắc thở chết bất đắc kì tử, đầu ngửa ra sau.

Cậu mờ mịt xoay đầu, chỉ thấy alpha đang nắm lấy cổ áo của cậu, khiến áo len dãn một đường.

“Nắm.....nắm làm gì ?!! Buông ra !!” Thanh Giang Ninh dãy dụa.

“Lúc nảy ai đến ?”Vương Ngạn không buông tay, kéo cậu dán lưng lên lồng ngực của mình.

Động chạm xảy ra, truyền hơi ấm của Vương Ngạn vào cơ thể cậu.

Thanh Giang Ninh run rẩy, từ cổ đến mặt đỏ bừng lên.

Thanh Giang Ninh 25 tuổi với trí nhớ của năm 17 tuổi trong sáng biết bao nhiêu lại bị Vương Ngạn làm cho đầu áo không thể không nghĩ đến chuyện đen tối thùi lùi.

Omega cam nhỏ bị bắt nạt mấp máy môi, nhưng tìm mãi cũng không biết phải trả lời như thế nào.


Vương Ngạn kiên nhẫn hỏi lại.

“Ai đến ? Thanh Giang Ninh, trả lời”
Lồng ngực của anh run lên theo từng âm thanh phát ra.

Biên độ run rẩy rất nhỏ nhưng vẫn truyền đến lưng cậu cho bằng được.

Đứng và tư thế này, hơi thở của anh vừa vặn phả vào tai cậu, nóng rực ẩm ướt.

“Không biết đâu....” Thanh Giang Ninh nói.

“Không nhớ ?” Vương Ngạn hỏi
“Ừ ừ ừ....không nhớ, không biết là ai hết”
Vương Ngạn nghe xong, tâm trạng bực dọc phai đi một chút.

Bất quá, anh vẫn chưa muốn buông cậu ra.

Mùi tin tức tố của cậu thơm quá, vừa vặn lại truyền vào khoang mũi của alpha lâu ngày chưa tìm được người thương như một sự kết hợp hoàn hảo.

Vương Ngạn dựa cằm vào vai cậu, hai tay vòng qua chiếc eo nhỏ nhắn được bao bọc lại bởi áo len bó sát.

Thanh Giang Ninh như bị thú dữ đói bụng lâu ngày bắt được, một li cũng không dám cử động.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận