Kế Hoạch Lật Đổ Anh Bạn Nhất Khối!
Thanh Giang Ninh mở cửa phòng tắm thành một khe.
Cậu định hét lại đáp lời nhưbg cửa cách âm quá tốt, cái đành phải mở cửa ra để đáp lại.
“Tôi đây !”
Alpha không kịp nghĩ nhiều, lập tức xông vào phòng tắm.
Roạt một tiếng.
Vương Ngạn và Thanh Giang Ninh đối mắt với nhau.
Cả hai xịt keo cứng ngắc.
Thanh Giang Ninh: “.....”
Vương Ngạn: “!!!!!”
“Xin lỗi !” Vương Ngạn một phát đóng lại cửa.
Cửa tuy hàng xịn nhưng vẫn thua sức lực của anh, cửa va đập với thành tường càng lên một tiếng trầm đục.
Đến khi hoàn hồn lại, Vương Ngạn đã là ở trong phòng ngủ.
Hắn đóng cửa, sau đó cúi đầu xuống, hai bàn tay nắm thật chặt, vành tai lộ ra khỏi mái tóc mềm đỏ như sắp nhỏ máu.
Cơ thể omega vốn mảnh mai, yếu ớt, nhưng thân hình của cậu lại chẳng quá giống một omega như vậy.
Làn da trắng nõn nhưng cũng rất Hồng hào khỏe mạnh, đặc biệt là cơ thể có phủ một lớp cơ mỏng, đường cong eo và Mông cực kỳ rõ ràng, trông cũng rất dẻo dai săn chắc.
Nói chung trông có vẻ rất tốt, ừ thì rất được.....
A a a a a a a a a !!!!
Nội tâm Vương Ngạn gào thét liên hồi.
Hắn ôm đầu co cuộn người lại, dùng sức lấy hai tay xoa thật mạnh đầu để tống khứ mấy suy nghĩ vẩn thủy của mình đi.
Quan trọng nhất là....
Hình như anh đã thấy phần trước của cậu rồi.
Dù không rõ ràng lắm nhưng vẫn loáng thoáng thấy được.
Vương Ngạn không phải chê nhưng “tiểu Ninh” có phần rất nhỏ, anh mà nắm lấy có khi còn không cần dùng ngón cái để cố định.
Đã vậy còn phấn Hồng nộm nộm !!!!
Vương Ngạn không muốn tiếp tục bình luận nữa.
Anh cảm thấy đầu của anh sắp biến thành chương trình bình luận khoả thân.
.........
Bên này.
Thanh Giang Ninh vẫn chưa hoàn hồn.
Nếu không phải tiếng đóng cửa vừa nảy làm cậu giật mình thì thật cậu cũng sẽ tưởng chưa có chuyện gì diễn ra.
Cậu vẫn không tin mình cứ như vậy mà cho người khác nhìn......
Cư nhiên là nhìn hết rồi đi, lúc đó cậu xoay người lại như vậy mà......
Trời ơi.....
Má ơi......
Thanh Giang Ninh ngượng chín mặt.
Cậu không còn tâm trạng gì để hưởng thụ làn nước mát gì nữa.
Nhanh chóng lại khô người
Nhưng khi cậu muốn mặc quần áo vào lại quên mất rằng mình căn bản không đem theo quần áo vào đây.....
Vốn tưởng Vương Ngạn sẽ không về cứ như vậy mà đi ra ngoài lấy đò rồi mặc vào chứ....
Ai dè hắn cứ như vậy mà về bất thình lình như vậy chứ ?!!!!
.......
Vương Ngạn cố gắng để đầu óc mình trong sáng bằng cách đi dạo trong nhà.
Anh nhặt gạt tàn lên.
Cẩn thận lại dọn tàn thuốc lá sót lại dưới sàn nhà.
Bỗng....Vương Ngạn ngửi được một hương vị.
Mùi hoa thủy tiên rất nồng.
Đã số tin tức tố của omega mới có mùi hoa.
Nhưng tin tức tố bá đạo và tuỳ tiện như vậy chắc chắn chỉ có thể là alpha mới có.
Cư nhiên trong nhà anh lại xuất hiện một alpha ?
Đã vậy cửa nhà còn bị bẻ khoá....
Tình huống lúc nảy quá nhanh chóng, nó làn anh phân tâm mà quên mất chuyện quan trọng này.
Nhà anh bị đột nhập !!!!
Vương Ngạn nhịn nhịn nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa mà gõ cửa phòng tắm cạnh phòng bếp.
Thanh Giang Ninh đang đặt tay trên nắm cửa trầm tư bỗng giật mình nhảy dựng.
Lúc nảy, cậu có cảm giác trong đầu rất đau, xúc cảm giống như bản thân sắp biết ra được cái gì đó rồi lại cư nhiên bị tiếng gõ cửa này phá hủy.
“Em tắm xong chưa ?” Vương Ngạn hỏi một câu thực vô tri.
Thanh Giang Ninh trốn không được.
Cậu đỏ bừng mặt, không biết cậu đã từng quê như thế này bao giờ chưa nhưng mà đây khẳng định là khoảnh khắc quê nhất mà cậu nhớ được.
Vương Ngạn thấy không ai trả lời, tự hỏi có phải là đã lắp cửa phòng tắm này quá kín hay không.
“Thanh Giang Ninh, em nghe thấy tôi không ?”
Anh cẩn thận hỏi lại lần nữa.
Thanh Giang Ninh run run mở cửa thành một cái khe nhỏ xíu, lú một mắt ra ngoài nhìn anh.
Chỉ thấy alpha cả người thật sự rất âm trầm.
Trên gương mặt thoát ra vẻ không vừa lòng.
Cậu mở miệng nói, nhỏ xíu như tiếng muỗi vo ve.
“Tôi....tôi, anh lấy đồ giúp tôi được không ?”
Vương Ngạn không nghe thấy cậu nói gì hết.
Hắn cúi người xuống chuẩn đối diện ngay tầm mắt của cậu.
Lông mi của Thanh Giang Ninh ướt dầm dề trông như vừa mới khóc một trận, gương mặt đỏ bừng không biết vì xấu hổ hay là vì bị nước nóng hun cho đỏ.
Đôi mắt Long lanh màu hổ phách trong trẻo pha vàng nâu nhẹ nhàng.
Nhìn người một cái liền muốn cuốn hồn người đó theo.
Vương Ngạn nuốt nước bọt.
Trái tim anh cháy lên ngọn lửa nhỏ.
“Tôi không nghe thấy, em nói lại” Vương Ngạn kiên nhẫn nói.
Thanh Giang Ninh xấu hổ trực tiếp rụt đầu lại rồi hét lên.
“Điếc à ?!! Không mang quần áo theo chứ gì ! Lấy....lấy cho tôi nhanh lên !”
Nếu không phải đoạn giữa bị vấp một cái thì anh sẽ cảm thấy câu nói của cậu thực có tính uy hiếp.
Vương Ngạn cảm thấy bình tĩnh hơn.
Anh không nên ghen tuông vô cớ như vậy, phải để cậu từ từ thích nghi
Tiếng bước chân bên ngoài vang lên.
Tâm tình cậu cuối cùng cũng thả lỏng.
Tim đập như sấm.
Từ góc độ lúc nảy của cậu có thể thấy được yết hầu của anh lăn lộn một cái rất rõ ràng, còn kèm theo giọng điệu có phần giống ra lệnh kia.
Thanh Giang Ninh cảm thấy.....thực quyến rũ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...