Kế Hoạch Của Bảo Bối: Con Muốn Người Mẹ Này - Quẫn Quẫn Hữu Yêu


Editor: Ngạn Tịnh.

Mấy ngày nay Phong Tư Hạ đều luôn nằm trong trạng thái bùng nổ.

Nguyên nhân là vì hai diễn viên chính đều có trạng thái không tốt.

Ban đầu lúc thử vai rõ ràng ăn ý đến vậy, sao bây giờ lại biến thành như vậy chứ!

Qủa thực là vô cùng thê thảm! Vô cùng thê thảm!

Một người tốt tính như Lăng Việt cũng không nhịn được nâng trán, "Làm ơn đi hai vị, hai người là thanh trúc mã có tình cảm với nhau mới tiến đến hôn nhân chứ không phải cặp vợ chồng không có tình cảm chỉ có mối hận ngàn năm! Tiểu Kiều chưa có kinh nghiệm, Kim Mộc Lân cậu nên giúp cô ấy tìm cảm giác, chứ không phải để cô ấy ảnh hưởng đến mất cảm giác!"

"Cắt! Cho hai người ba ngày, nếu còn không tìm được cảm giác thì trực tiếp đổi người!" Phong Tư Hạ đã chết lặng đến mức không muốn gào thét nữa rồi, trực tiếp vứt kịch bản rời khỏi.

Phong Tư Hạ vừa rời đi, Cung Tiểu Kiều đã lập tức tìm một xó xỉnh ngồi xổm xuống, trong nháy mắt tất cả tiếng nghị luận về kỹ năng diễn xuất của cô từ bốn phía đều biến mất bên tai, bởi vì cô gần như tĩnh lặng đến mức sắp ngủ thiếp đi.

Kim Mộc Lân từ xa xa nhìn cô, muốn đi lên, lại không thể vứt bỏ mặt mũi, huống chi...

Anh nhìn thấy Tần Nghiêu đã đi qua rồi.

-

Tần Nghiêu đến gần, vẻ mặt âu lo nhìn gương mặt say ngủ của cô.

Nghe nói gần đây tiến trình của đoàn làm phim rất chậm, trạng thái của nhân vật chính không tốt, cho nên Tần Nghiêu cố ý chạy từ thành phố A tới.


Dường như ý thức được có người tới gần, Cung Tiểu Kiều lập tức bị đánh thức, dụi dụi mắt, "Tần Nghiêu, anh đến đây từ lúc nào vậy..."

"Nghe nói gần đây hình như trạng thái của em không tốt lắm, anh không yên tâm nên đến đây xem một chút, có cái gì anh có thể giúp không?" Thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô, Tần Nghiêu lo lắng hỏi.

"Không có gì, em ngủ một lát là tốt thôi." Cung Tiểu Kiều lại chôn đầu lại giữa hai đầu gối.

"Hình như em rất thiếu ngủ, buổi tối ngủ không ngon sao?"

"Chỉ là mất ngủ nhẹ thôi, không cần lo lắng." Cung Tiểu Kiều mơ mơ màng màng trả lời.

"Mất ngủ nhẹ sao có thể nghiêm trọng đến như thế? Tiểu Kiều, có phải em bị bệnh hay không? Anh đi cùng em đến bệnh viện một chuyến xem một chút, được không?"

"Em rất khỏe mạnh, không có yếu đuối như vậy đâu, đừng lo lắng quá."

Tần Nghiêu cau chặt mày kéo tay cô, thái độ kiên quyết, "Tiểu Kiều, nghe lời, chúng ta đến bệnh viện bây giờ luôn, xem xong thì trở lại, rất nhanh thôi."

"Em không đi."

"Tại sao? Tiểu Kiều, có phải em có chuyện gạt anh hay không?"

Cung Tiểu Kiều có chút mất kiên nhẫn, "Cứ cho là em mắc phải bệnh nan y sắp chết thì sao? Anh làm ơn giảm bớt trí tưởng tượng phong phú của mình lại đi! Vấn đề này chúng ta từng thảo luận rồi, anh đừng suy nghĩ lung tung nữa."

Cô càng như vậy trái lại càng khiến Tần Nghiêu lo lắng, càng thêm hoài nghi.

Bởi vì trạng thái của cô thoạt nhìn thật sự rất tệ, thế nhưng lại hết lần này tới lần khác đều không đồng ý đến gặp bác sĩ với mình, thấy thế nào cũng đều giống như có chuyện lừa gạt hắn...

Tần Nghiêu ôm cô, gần như cầu khấn, "Tiểu Kiều, xem như anh cầu xin em, đi xem một chút được không, anh thật sự rất lo lắng..."

Cung Tiểu Kiều ăn vạ, "Ây, nhưng em thật sự rất mệt, chỉ muốn ngủ."

"Còn nói không gạt anh, vừa rồi em nói mình chỉ mất ngủ nhẹ, bây giờ rõ ràng đã buồn ngủ muốn thiếp đi luôn rồi!" Tần Nghiêu hơi giận.

Thật ra thì nguyên nhân rất đơn giản, không phải cô mất ngủ, chỉ là buổi tối không dám ngủ một mình mà thôi.

Cung Tiểu Kiều cũng nổi giận, "Vậy anh hôn em thì em sẽ đi."

Hai gò má Tần Nghiêu nhất thời nổi lên mảng đỏ.

"Không hôn thì không đi." Cung Tiểu Kiều giương khuôn mặt nhỏ nhắn lên, bộ dáng như thể hắn không đồng ý thề sẽ không thỏa hiệp.

Tần Nghiêu liếc nhìn bốn phía, xác định không có ai, nhanh chóng cúi người hôn một cái lên trán cô.

"Nơi này!" Cung Tiểu Kiều lộ vẻ mặt côn đồ, lại chỉ gò má.


Tần Nghiêu ho nhẹ một tiếng, rơi xuống một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.

"Nơi này cũng muốn!" Cung Tiểu Kiều được voi đòi tiên.

Nhìn đôi môi mềm mại của cô, vẻ mặt như hoa đào, Tần Nghiêu vừa yêu vừa hận, hơi cúi người xuống cắn môi cô, nỉ non, "Cô nhóc lưu manh..."

"Chỉ lưu manh với anh!" Cung Tiểu Kiều cười đến vui vẻ, cắn ngược lại hắn.

Một tay Tần Nghiêu chống vách tường sau lưng cô, một tay ôm lấy eo cô, từ lúc ban đầu chỉ là nhè nhẹ lướt qua đến càng lúc càng chìm đắm...

Suy nghĩ của hắn lúc tỉnh táo đã muốn rời đi, lại lập tức bị cô trêu đùa đến phát điên...

Bốn năm không gặp, cô đã hoàn toàn không phải là cô nhóc đến hôn môi cũng không biết của năm đó.

Kinh nghiệm và kỹ xảo hiện tại của cô là khởi nguồn từ ai?

Kim Mộc Lân? Cố Hành Thâm...?

Nghĩ tới đây, Tần Nghiêu có chút tức giận, xé cổ áo ra cắn bả vai cô.

Cung Tiểu Kiều nhẹ rên nhỏ một tiếng, chỉ một tiếng rên càng khiến toàn thân hắn nổi lửa...

"Hai người..."

Lúc này, một giọng nữ mềm mại đầy kinh ngạc phá vỡ bầu không khí kiều diễm, khiến không khí vốn đang nóng bỏng nháy mắt lạnh đến đóng băng.

Cố Tiểu Nhu vẻ mặt đầy kinh ngạc và tức giận đứng cách đó không xa, khó tin nhìn tư thái thân mật của bọn họ.

Tần Nghiêu có chút kinh hoàng cởi áo khoác xuống che lên người cô.

Cung Tiểu Kiều đẩy tay hắn ra, không nhanh không chậm sửa lại quần áo ngay ngắn, gió thoảng mây bay nhìn Cố Tiểu Nhu lấy khí thể hung hăng đi tới.


Toàn thân Cố Tiểu Nhu run rảy đi tới trước mặt Cung Tiểu Kiều, nâng tay lên nặng nền đánh xuống---

Tiếng bạt tay trong dự liệu không hề vang lên, cái tay kia đã bị Cung Tiểu Kiều gắt gao trói lại ngay giữa không trung.

"Cô... Cô buông ra!" Cố Tiểu Nhu tức giận giãy giụa.

Cung Tiểu Kiều ném tay cô ta ra như ném rác rưởi, "Cố Hành Thâm đánh tôi, tôi không đánh trả, đó là bởi vì tôi thiếu anh ấy. Còn cô, dựa vào cái gì chứ?"

Cố Tiểu Nhu gắt gao cắn môi, lập tức quay đầu đánh Tàn Nghiêu, Tần Nghiêu hơi cúi đầu, hiển nhiên không hề có ý định tránh né.

Nhưng lần này vẫn bị Cung Tiểu Kiều chặn lại, "Người của tôi cô cũng dám động?"

"Tần Nghiêu, em hận anh!" Hai mắt Cố Tiểu Nhu chứa đầy nước mắt, đẩy Tần Nghiêu một cái bèn xoay người chạy đi, chạy vài bước đã ngã, nằm ra đất khóc sụt sùi.

Cung Tiểu Kiều cười lạnh, thấy không chiếm được chỗ tốt bèn lấy lui làm tiến, hơn nữa còn cố ý ngã xuống chờ Tần Nghiêu đuổi theo...

Lấy lui làm tiến đúng không?

Tần Nghiêu nhìn Cố Tiểu Nhu ngã cách đó không xa, vốn chuẩn bị đuổi theo, lại nhìn thấy nước mắt khồng chút tiếng động chảy xuống gò má của Cung Tiểu Kiều, lại vẫn tỏ vẻ kiên cường lấy tay che kín không để anh nhìn thấy.

Lúc Tiểu Nhu bị thương, còn có một người càng thêm đau khổ, những giọt nước mắt hắn không nhìn thấy đó, rốt cuộc có bao nhiêu...

Bước chân của Tần Nghiêu dính tại chỗ không thể động đậy, hắn xoay người ngồi xuống bên cạnh cô, hoàn toàn không có ý định đuổi theo nữa, dường như đã đưa ra một quyết tâm nào đó.

"Anh sẽ không để em chịu ủy khuất nữa."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui