Bây giờ đã là đầu xuân, nhưng vì tuyết rơi dày đặc nên thời tiết vẫn lạnh thấu xương.
Nhiếp Phụ Nhiêu chậm rãi điều chỉnh hô hấp, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo đến mất đi tri giác, mỗi một lần hít vào, gió lạnh như dao cắt ngang cổ họng, xé nát phổi của cô.
Trên núi tuyết quanh năm không tan, cao đến tận đầu gối, không nhìn thấy được đường dưới chân như thế nào, đường núi càng khiến mỗi bước đi thêm khó khăn.
Niếp Phụ Nhiêu khát không chịu được, lắc lắc bình nước và thấy nó đã đóng băng từ lâu, cô bất lực thở dài, cúi xuống nhặt tuyết ngậm vào miệng, chờ tuyết tan thành nước để uống.
Nước tuyết lạnh như băng chảy xuống cổ họng, ngay cả nội tạng cũng muốn đóng băng, Niếp Phụ Nhiêu rùng mình một cái, đột nhiên lỗ tai khẽ động, cách đó không xa truyền đến tiếng sột soạt.
Nơi này là biên giới quốc gia, ít người ở, núi rừng nguyên sinh thường xuyên xuất hiện thú dữ cực kỳ nguy hiểm.
Niếp Phụ Nhiêu một tay chống người trên mặt đất, nhanh nhẹn xoay người ra sau tảng đá lớn bên cạnh, chạm vào khẩu súng lục bên hông, cảnh giác nhìn xung quanh.
Lẳng lặng chờ đợi một hồi, một con cáo nhỏ màu xám nhảy ra ngoài, đánh hơi bốn phía, không phát hiện cái gì liền chạy mất tăm.
Niếp Phụ Nhiêu thở phào nhẹ nhõm, vừa đặt súng xuống, một bóng đen bất ngờ lao về phía cô từ phía sau, cô giật mình nhanh chóng né qua một bên nhưng quá muộn, cổ tay đã bị nắm chặt và gập lại, kẻ đó tước vũ khí của cô bằng một hành động lưu loát gọn gàng.
Cũng may Niếp Phụ Nhiêu không phải là một bình hoa di động, cô nhanh chóng tỉnh táo lại và bắt đầu cuộc chiến tay đôi với đối thủ.
Niếp Phụ Nhiêu liên tục ra đòn hiểm, nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, tuy linh hoạt và hung hãn nhưng chênh lệch thể chất quá lớn, chưa kể võ công của đối phương cao hơn cô, sau hàng chục chiêu cô bị hắn ta vững vàng ép xuống tuyết.
Sau một hồi chiến đấu, lại ở trên ngọn núi lạnh giá, Niếp Phụ Nhiêu không thể giãy giụa được nữa, đành phải ngừng đối đầu với hắn ta, nằm trên mặt đất tức giận nhìn chằm chằm vào người đàn ông đã trấn áp mình.
Người đàn ông này mặc một bộ đồ ngụy trang, trông khoảng ngoài hai mươi tuổi.
Có lẽ vì đã sống trong núi tuyết nhiều năm nên giữa lông mày của anh ta khắc sâu vẻ gian khổ, nhưng đôi mắt kiên nghị và sâu thẳm của anh hoàn toàn không cho thấy thăng trầm, mà thay vào đó là một loại yên tĩnh từng trải đọng lại nơi đáy mắt, có một sức quyến rũ kỳ lạ.
“Tên?” Âm thanh trầm thấp lạnh lùng của hắn ta đổi lấy cái liếc mắt sắc như dao của Niếp Phụ Nhiêu.
Người đàn ông nhướn mày, dùng một tay giữ hai cổ tay cô trên đỉnh đầu và bắt đầu xé rách cổ áo cô bằng tay còn lại.
Niếp Phụ Nhiêu vô cùng tức giận: “Anh làm cái trò gì vậy? Thả tôi ra!”
Niếp Phụ Nhiêu liều mạng giãy giụa, nhưng đối phương cao to cường tráng, toàn thân áp chế khiến cô không thể động đậy.
Niếp Phụ Nhiêu hét lên: “Đồ lưu manh! Thả tôi ra! Con mọe nó còn dám làm loạn, bà đây sẽ phế bỏ nhà ngươi!”
Chẳng mấy chốc, cổ áo bị xé toạc, cơn gió lạnh tràn xuống cổ, Niếp Phụ Nhiêu nhắm mắt lại trong sự xấu hổ tức giận và tuyệt vọng.
“Cô là 7120?” Người đàn ông kinh ngạc buông cô ra, thở phào nhẹ nhõm nói: “May quá…”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt Nhiếp Phù Dao lóe lên hung quang, cô dùng sức thúc mạnh đầu gối hướng vào giữa hai chân người đàn ông, không ngờ đối phương lại rất tỉnh táo, một tay chống xuống đất, nhanh nhẹn đứng bật dậy né tránh đòn tấn công của cô.
Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán, sợ hãi nói: “Cô gái, cô chơi ác thật đấy!”
Niếp Phụ Nhiêu còn chưa kịp mở miệng, anh ta đã vội cười nói: “7120, tôi là người của tiểu đoàn 316 đến đón cô, trên núi bị tuyết lớn chặn lại nên đường đi rất khó khăn.”
Khi nói, anh ta đứng nghiêm và hành lễ.
Niếp Phụ Nhiêu chỉnh lại quần áo với khuôn mặt nhăn nhó khó coi, biên phòng gần đây không ổn định, vì vậy cần cảnh giác hơn, nhưng …
Niếp Phụ Nhiêu tức giận nhìn anh ta: “Vậy thì anh cũng không thể kéo cổ áo của phụ nữ!”
Đối phương ngượng ngùng xoa xoa mũi, nhếch miệng cười, phả ra một luồng khí trắng: “Tình huống đặc biệt, tôi vội vàng đi đón người, không có thời gian thẩm vấn đàng hoàng… Nếu là người trong ngành sẽ thuận tiện hơn và tránh được hiểu lầm vướng mắc.
Họ là những người lính nên rất coi trọng việc giữ bí mật, không thể tùy tiện tiết lộ binh chủng, quân khu, số đơn vị, thậm chí cả tên tuổi.
Họ thường khâu số hiệu của mình vào cổ áo, nếu có chuyện không may xảy ra, cũng sẽ thuận tiện cho đồng đội thu thập thi thể của chính mình.
Niếp Phụ Nhiêu khinh thường hừ lạnh một tiếng, liếc anh một cái nói: “A, là kẻ địch thì có thể tùy tiện cởi quần áo người ta sao?”
Tự dưng thấy bản thân bị chụp lên cái mũ ‘đồ lưu manh’, anh lập tức trở nên nghiêm túc: “Đối xử với kẻ thù tàn nhẫn như gió thu cuốn lá rụng… Trong mắt quân nhân, kẻ thù không có giới tính!”
Đang nói chuyện, anh đột nhiên trợn mắt lên cười hì hì: “Không phải cô cũng giống con gái sao? Cú đá của cô cũng ác quá đấy, cô không cảm thấy tiếc vì tôi là một anh chàng đẹp trai à… Nếu tôi né không đủ nhanh, hạnh phúc nửa đời sau của tôi đã bị cô phế rồi đấy.”
Niếp Phụ Nhiêu không thèm để ý đến anh, trời lạnh cóng, vừa rồi đánh nhau đổ rất nhiều mồ hôi, hiện tại gió lạnh thổi qua khiến cô không tự chủ được rùng mình một cái.
“Anh là lính biên phòng ở nơi núi rừng này sao? Nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”
Đối mặt với sự giễu cợt, người đàn ông thản nhiên cười cười, giúp cô xách hành lý cùng túi sơ cứu: “Cô em lạnh sao? Đi thôi, chúng ta không bao lâu nữa có thể đến nhà ga!”
“Tôi họ Niếp, Niếp Phụ Nhiêu.” Niếp Phụ Nhiêu vẻ mặt nghiêm túc, tuy rằng cô đi đường mấy ngày nên có chút chật vật, nhưng có lẽ là vì làm quân y đã lâu, hơn nữa dáng người nhỏ nhắn rất có khí thế dọa người, lạnh lùng mở miệng mắng, “Cô em cái đầu anh.”
“Không phải, tất nhiên không phải là cô em.”
Sắc mặt Niếp Phụ Nhiêu hơi dịu lại.
Anh ta hi hi ha ha trêu đùa: “Cô gái xinh đẹp như vậy nhất định phải rước về làm vợ.”
Niếp Phụ Nhiêu sắc mặt trở nên lạnh lùng, lúc cô sắp mất bình tĩnh, đối phương nhanh chóng chuyển chủ đề, trịnh trọng nói: “Tôi tên là Thịnh Bách Tồn.
Cảm ơn thiếu tá Niếp!”
Niếp Phụ Nhiêu nghiêm nghị nhìn anh ta một cái, tức giận nói: “Dẫn đường đi!”
Niếp Phụ Nhiêu nhanh chóng đi theo anh, cuối cùng cũng đến nơi khi trời đã nhá nhem tối.
Nói là đồn trú, nhưng lại rất đơn giản, chỉ có mấy gian nhà ngói, bên cạnh có một cánh đồng lớn, có vài thiết bị huấn luyện, khó có thể nhìn ra là doanh trại của bộ đội biên phòng.
Niếp Phụ Nhiêu lần này đến đây không phải vì lý do gì khác.
Ngày hôm kia, một nhóm săn trộm và bộ đội biên phòng xảy ra chạm trán, một đồng đội bị thương nặng, ở đây thiếu thuốc chữa trị, lúc xảy ra chuyện Niếp Phụ Nhiêu đang ở cách đó không xa nên được quân đội điều đến đây để hỗ trợ điều trị.
Niếp Phụ Nhiêu đặt hành lý xuống và vội vã chạy đến phòng của người bị thương, vì vết thương quá nặng, người thanh niên nằm trên giường với khuôn mặt đau đớn nhưng lại quật cường không kêu tiếng nào, trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Có thể nói các đồng đội đã rất cố gắng chăm sóc anh, nhưng họ đều là những người đàn ông và không biết cách chăm sóc người khác, Niếp Phụ Nhiêu cau mày ngay khi bước vào cửa.
Đã lâu không có thông gió, căn phòng tối tăm ẩm thấp, khi chạm vào ga giường thì đã ướt đẫm mồ hôi lạnh và có mùi khó chịu.
Niếp Phụ Nhiêu thở dài và bắt đầu kiểm tra vết thương.
Vết thương không lớn nhưng do điều trị không đúng cách nên đã bị nhiễm trùng và chảy mủ, khi tháo băng ra thì da thịt be bét, lộ ra cả xương trắng bên trong.
Niếp Phụ Nhiêu mở hộp sơ cứu và lấy thuốc tê, sau khi tiêm xong, cô vặn iodophor và đổ lên vết thương, sau đó lấy dao mổ ra khử trùng, mọi người trong phòng hít vào một hơi, con dao được nâng lên và hạ xuống, nhanh chóng khoét vào da thịt trên vết thương, rồi mũi dao thọc sâu vào thịt để moi viên đạn kẹt trong đó ra.
Sau khi lấy viên đạn ra, Niếp Phụ Nhiêu cẩn thận làm sạch vết thương, xé miếng gạc sạch và băng lại.
Trong vòng chưa đầy hai mươi phút, vết thương đã được xử lý một cách gọn gàng.
“Cậu ấy không sao chứ?”
Niếp Phụ Nhiêu tháo găng tay và khẩu trang ra, dặn dò: “Trong thời gian này không được để vết thương dính nước, cũng không được vận động mạnh kẻo rách vết thương.
Căn phòng này không tốt, không thông gió và rất ẩm ướt.
Điều này không có lợi cho việc lành vết thương… Hơn nữa, mỗi ngày còn phải thay thuốc một lần!”
Các binh sĩ nhìn nhau, xấu hổ nói: “Tuyết rơi đã gần một tháng, điều kiện nơi này có hạn, thật tìm không thấy chỗ khô ráo…”
Thịnh Bách Tồn xua tay: “Không sao, tôi có thể nghĩ ra biện pháp đảm bảo ngày mai Trụ Tử sẽ được nằm trên đệm khô! Có điều… Đành phải làm phiền bác sĩ Niếp ở đây thêm vài ngày.
Chúng tôi vụng về, làm sao có thể thay thuốc cẩn thận được?”
Niếp Phụ Nhiêu gật đầu: “Tôi sẽ ở lại hai ngày, sau khi vết thương của anh ta ổn định sẽ rời đi… Yên tâm, tôi sẽ dạy các anh cách thay thuốc!”
Niếp Phụ Nhiêu buổi tối ở lại đây, may mắn là cô có lều cá nhân và miếng đệm chống ẩm trong ba lô, trải ra là có thể ngủ.
Thịnh Bách Tồn là một người rất kỳ lạ.
Niếp Phụ Nhiêu đã đưa ra kết luận như vậy chỉ trong hai ngày.
Mặc dù trong quân đội đâu đâu cũng là ngọa hổ tàng long, ở vị trí nào cũng có thể có cao thủ thâm tàng bất lộ, nhưng ở một nơi như tiền đồn biên cương, thật không thể tin được lại có một quân nhân kiệt xuất như Thịnh Bách Tồn ở lại hơn hai năm.
Niếp Phụ Nhiêu đương nhiên không chắc về tổng thể phẩm chất quân sự của Thịnh Bách Tồn, nhưng sau hai ngày ở cùng nhau, bất kể là trong cuộc trò chuyện hay chiến đấu tay đôi, những gì anh ấy thể hiện đều không thua kém tất cả những người lính hàng đầu mà Niếp Phụ Nhiêu biết.
Niếp Phụ Nhiêu cảm thấy đáng tiếc, trong lúc dùng đèn giúp anh hong khô chăn ga, không nhịn được hỏi: “Anh có muốn rời đi nơi này không?”
Thịnh Bách Tồn lật chăn ra, giơ đèn lên và hong khô chăn, nghe vậy cười hỏi: “Tại sao phải rời đi? Em không nghĩ đây là một nơi tốt để luyện tập sao, nó yên tĩnh và biệt lập với thế giới…”
Niếp Phụ Nhiêu hừ một tiếng: “Với năng lực của anh có thể làm trinh sát hoặc bộ đội đặc chủng, ở chỗ này là đang lãng phí nhân tài.”
“Ồ, em đánh giá cao anh sao?” Thịnh Bách Tồn vui vẻ nói, ánh mắt sáng ngời sắc bén thỉnh thoảng lại lóe lên sự gian xảo như con sói trên núi tuyết hung ác.
Niếp Phụ Nhiêu cau mày: “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy? Nếu anh muốn rời đi, tôi có thể đề cử với cấp trên.”
“Quên đi!” Thịnh Bách Tồn thở dài, “Có một đoạn thời gian, nơi này thật sự là không có người nào chịu ở lại, tôi cứ đi như thế cũng không yên lòng…”
Liếc nhìn Niếp Phụ Nhiêu, anh nửa đùa nửa thật, “Trừ phi vợ anh yêu cầu anh chuyển về!”
Niếp Phụ Nhiêu sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng mắng: “Đồ lưu manh, cả đời đều cô độc đi!”
Niếp Phụ Nhiêu không thể ở lại lâu, khi vết thương của Trụ Tử ổn định, cô hướng dẫn họ những điều cơ bản về sơ cứu rồi xuống núi.
Thịnh Bách Tồn giúp cô đóng gói hành lý.
Trước khi cô rời đi, đồng đội ở đồn biên phòng đã tặng cô một số loài chim hoang dã như lời cảm ơn khiến Niếp Phụ Nhiêu dở khóc dở cười.
Thịnh Bách Tồn đeo ba lô của cô trên lưng, tay cầm một con gà và một con vịt, cổ đeo một hộp sơ cứu nặng trĩu, anh đích thân tiễn cô đi.
Tuyết lạnh thấu xương, đường núi băng giá lại càng thêm khó đi.
Hai người đeo kính tuyết, Thịnh Bách Tồn một tay cầm đồ, một tay nắm chặt tay cô, mỗi bước đều vững vàng đi về phía trước.
Vừa xuống núi thì trời đã tối đen, Niếp Phụ Nhiêu do dự nói: “Sao không tìm một nơi để nghỉ qua đêm, anh trở về như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Thịnh Bách Tồn cười khẽ, hai mắt sáng ngời kinh ngạc, đột nhiên đưa tay xoa xoa đầu cô: “Em lo lắng cho anh sao? Yên tâm, anh biết rất rõ con đường này, nhắm mắt cũng có thể đi được.”
Niếp Phụ Nhiêu đỏ mặt, hất tay anh ra, xấu hổ mắng: “Ai thèm quan tâm đến anh! Anh đi chết đi, trên đời sẽ bớt đi một tên du côn!”
Thịnh Bách Tồn nhướng mày nhìn cô, nhàn nhạt cười một tiếng khiến khuôn mặt của Niếp Phụ Nhiêu đỏ bừng.
“Lưu manh thối, còn không mau trở về?”
Thịnh Bách Tồn đột nhiên hỏi: “Em xinh đẹp như vậy hẳn có rất nhiều người theo đuổi?”
Niếp Phụ Nhiêu trừng mắt nhìn anh: “Liên quan gì đến anh?”
“Đương nhiên là có liên quan!” Thịnh Bách Tồn thuyết phục nói: “Để tránh cho em bị nam nhân khác bắt cóc, anh nhất định phải nhanh chóng chuyển ra khỏi nơi này!”
Niếp Phụ Nhiêu sửng sốt: “Anh nghĩ thông suốt rồi?”
Thịnh Bách Tồn nhún vai: “Đúng vậy, anh không thể làm trì hoãn em, anh sẽ chuyển đi sớm để cưới em càng sớm càng tốt!”
Niếp Phụ Nhiêu sắc mặt giận dữ nhìn chằm chằm anh, nhưng trong lòng đầy ắp ngọt ngào khó tả: “Thật sự là không biết xấu hổ, tôi tại sao phải chờ anh, tại sao phải gả cho anh?”
Thịnh Bách Tồn đột nhiên cố nén cười, nghiêm túc nói: “Anh sẽ đối xử với em tốt hơn bất kỳ ai khác, anh có thể cho em tất cả những gì anh có!”
Những lời này giáng mạnh vào lòng Niếp Phụ Nhiêu khiến trái tim cô run rẩy trong một thời gian dài, thậm chí trong những ngày đêm sau đó, mỗi khi nghĩ đến nó, trái tim cô lại đập rộn ràng.
Chuyến tàu quay về rất đông, Niếp Phụ Nhiêu chen chúc trên lối đi, dựa vào cửa và cười một cách ngu ngốc.
Lúc mua nước trên tàu, cô mới phát hiện ra trong ba lô được ai đó nhét vào một sợi dây chuyền làm từ sáu viên đạn rỗng được đánh bóng và mài nhẵn, trên mỗi viên đạn được khắc một chữ, ghép lại thành một câu thơ, “Định bất phụ tương tư ý.”(*)
(*) Là một câu thơ trong bài thơ ‘Bốc Toán Tử’ của Lý Chi Nghi viết về tình yêu, có nghĩa là ‘nhất định không phụ nỗi niềm nhớ nhau’.
Thật là một tên lưu manh không biết xấu hổ! Ai thèm yêu anh ta chứ!
Vào thời điểm đó, điện thoại di động vẫn chưa phổ biến, đồn biên phòng thậm chí còn không có điện thoại bàn, thấm thoắt ba năm trôi qua, số lượng cuộc gọi giữa hai người rất ít trong ba năm này.
Niếp Phụ Nhiêu cảm thấy đau lòng cho anh, cô không muốn anh đi khắp núi non chỉ để gửi thư, nhưng thời gian và khoảng cách không làm khó được hai trái tim trẻ, ngược lại chính vì ở xa cách nhau vạn dăm nên những kỷ niệm vài ngày được ở bên nhau lại đặc biệt trân quý.
Niếp Phụ Nhiêu đưa cháu gái lên máy bay, cô vừa được thăng chức và rất bận rộn, An An ở cùng cô sẽ không tiện.
Sau khi suy nghĩ kỹ, cô đã gửi An An tham gia diễn tập quân y ở nước ngoài.
Khi mọi thứ đã xong xuôi, Niếp Phụ Nhiêu đã dành thời gian để liên lạc với Thịnh Bách Tồn, nhưng bao nhiêu thư gửi đi cũng như đá chìm xuống biển, thời điểm ước hẹn để gọi điện thoại cũng không liên hệ được.
Niếp Phụ Nhiêu vô cùng bất an, cô nhờ cấp dưới của mình là Tiểu Trần ghé qua đồn biên phòng xem xét tình hình khi anh ta đi công tác ở biên giới.
Không ngờ rằng Thịnh Bách Tồn đã rời đi, những người đóng quân ở đó cũng rất mơ hồ, Tiểu Trần đã hỏi rất nhiều lần và chỉ thu được một số thông tin ít ỏi nhưng cũng đủ làm cô chấn động.
Thịnh Bách Tồn nhiều lần xin quay về nhưng không thành công, trong cơn thịnh nộ đã trở thành kẻ phản quốc, cấu kết với phần tử khủng bố nước ngoài, bị khai trừ khỏi quân đội và bị tước quyền đảng viên…
Bây giờ, Thịnh Bách Tồn đã trở thành kẻ phản quốc và là nỗi ô nhục của quân đội, một khi anh ta xuất hiện sẽ bị quân đội giết chết không cần tra hỏi!
Niếp Phụ Nhiêu như rơi vào hầm băng.
Làm sao có thể?
Nhưng khi nghĩ đến việc ‘xin chuyển vị trí nhiều lần không thành công’, lại nghĩ đến lời hứa mà anh đã hứa với mình, Niếp Phụ Nhiêu không thể không tin.
Không, sẽ không!
Niếp Phụ Nhiêu biết rất rõ tính cách của Thịnh Bách Tồn, anh ấy sẵn sàng ở lại vùng núi tuyết phủ cằn cỗi nhiều năm mà không phàn nàn gì, phẩm chất quân nhân của anh ấy và những những cố gắng trong quân ngũ vài năm qua… Ngay cả khi bằng chứng đặt ở trước mặt cô, Niếp Phụ Nhiêu không tin rằng mình sẽ nhìn nhầm người!
Sau đó, Niếp Phụ Nhiêu mới nhận ra rằng cô ấy có thể sử dụng mối quan hệ của mình để tra cứu hồ sơ của Thịnh Bách Tồn, vì vậy cô nóng lòng bật máy tính và tìm kiếm hồ sơ của anh ấy.
Thịnh Bách Tồn mồ côi cha từ nhỏ, lớn lên cùng mẹ, anh tốt nghiệp Học viện Lục quân và được phong danh hiệu tiên phong trong doanh trại vì thành tích xuất sắc.
Nhưng ở đại đội trinh sát, anh đắc tội với người có chức quyền nên bị cử đi đóng quân ở đồn biên phòng và ở lại đó trong nhiều năm…
Mặc dù anh tham gia quân ngũ nhiều năm nhưng đóng quân ở đồn biên phòng nhỏ nên không có cơ hội cống hiến, hồ sơ cũng không lưu thêm thông tin gì…
Niếp Phụ Nhiêu đau đầu tắt máy tính, nhưng nỗi bất an trong lòng cô ngày càng lớn.
Niếp Phụ Nhiêu không còn trẻ nữa, cha mẹ không còn, cô chỉ có một người anh trai.
Huynh trưởng như cha nên anh trai cô thường xuyên điện thoại thúc giục cô kết hôn, nhưng cô vẫn chưa gặp Thịnh Bách Tồn để nói rõ ràng, làm sao cô có thể từ bỏ anh và kết hôn với người khác?
Xuân qua thu đến, cho dù Niếp Phụ Nhiêu có nỗ lực bao nhiêu, Thịnh Bách Tồn dường như đã bốc hơi khỏi thế giới, không để lại dấu vết …
Niếp Phụ Nhiêu được thăng cấp đại tá, trở thành nữ đại tá thủy quân lục chiến đầu tiên ở Quân khu Tây Nam.
Đội tác chiến đặc biệt nhận nhiệm vụ và chuẩn bị đến Châu F.
Trực thăng đã sẵn sàng, trước khi đi, Niếp Phụ Nhiêu liên lạc với cháu gái như thường lệ và dặn dò cô bé ở nước ngoài học tập chăm chỉ.
Máy bay lao thẳng lên bầu trời, nhìn những đám mây cuộn bên ngoài cửa sổ, Niếp Phụ Nhiêu cảm thấy chán nản không thể giải thích được.
Tác chiến ở nước ngoài và không quen thuộc với địa hình.
Nhóm khủng bố này đã hoành hành trong một thời gian dài, chúng đều là những kẻ liều lĩnh, trận chiến này thực sự khó khăn.
Niếp Phụ Nhiêu trên mặt bê bết máu, không thể tin nhìn người đàn ông có đôi mắt đen láy mặc áo rằn ri màu xanh lá cây, cánh tay rám nắng sáng bóng lộ ra, cơ bắp cuồn cuộn, tràn đầy dục vọng nguy hiểm.
“Thịnh, Bách, Tồn.”
Niếp Phụ Nhiêu lạnh lùng nhìn anh ta, đã nhiều năm không gặp, ánh mắt của tên lưu manh đã từng lén lút nhét dây chuyền vào ba lô của mình năm nào giờ không còn trong sáng kiên nghị mà tràn đầy sự áp bức, u ám và lãnh đạm.
Thịnh Bách Tồn bất động mặt đối mặt với cô, cả hai đều không nghĩ rằng gặp lại nhau sẽ là thời điểm hai người ở hai chiến tuyến như vậy.
Niếp Phụ Nhiêu kéo chốt súng xuống, cảm thấy như trái tim mình đang bị bóp nghẹt.
Cô từ nhỏ đã nhập ngũ, được giáo dục và huấn luyện gian khổ trong nhiều năm là để phục vụ đất nước, chiến đấu với kẻ thù bảo vệ Tổ quốc.
Cô căm thù cái ác, không bao giờ nương tay với kẻ thù, cô đạt được quân hàm đại tá khi còn rất trẻ chính là nhờ vô số lần vào sinh ra tử vì Quốc gia, là cô dùng thanh xuân và xương máu của mình để đổi lấy.
Nhưng hôm nay biết rõ là mình đã nhìn sai người, trong lòng tràn ngập oán hận nhưng vì sao vẫn không thể bóp cò?
Địch ta rõ ràng, bọn họ không thể vượt qua mối quan hệ đó, người sống ta chết! Lúc này hẳn cô không nên dọ dự mà nổ súng vì Quốc gia và vì những đồng đội đang đứng phía sau.
Thịnh Bách Tồn mím chặt môi, nhìn cô không nói lời nào, vẻ mặt căng thẳng, ánh mắt âm trầm, tay cầm súng vẫn bất động, kiên định chỉ vào cô.
Niếp Phụ Nhiêu tự cười nhạo bản thân, rút từ cổ áo chiếc vòng cổ xâu bằng sáu viên đạn rỗng mà cô luôn đeo bên người mỗi ngày, hung hăng giật ra, cổ lập tức nhuốm đầy máu nhưng cô dường như không để ý.
“Chỉ là bởi vì tôi nhìn lầm anh…”
Cô còn chưa nói xong, trong bụi cỏ đột nhiên lóe lên một tia sáng, đôi mắt của Thịnh Bách Tồn nheo lại, anh ta đột nhiên lao vào người Niếp Phụ Nhiêu, hét lên dữ dội: “Ai bảo chúng mày bắn!”
Tai của Niếp Phụ Nhiêu bị đạn làm trầy xước, nhưng cô không quan tâm đến điều đó, cô đột ngột lật người lại và dùng khẩu súng đập mạnh vào trán của Thịnh Bách Tồn.
Vốn dĩ muốn khiến kẻ địch đánh chuột sợ vỡ bình [1], không ngờ nhóm người này lại điên cuồng đến mức không quan tâm đến sống chết của Thịnh Bách Tồn, một tiếng súng lớn vang lên, hai bên đọ súng ác liệt.
Nhìn thấy đại tá của mình đang ở trong tình thế nguy cấp, những người đồng đội của cô lập tức xông lên bắn, Niếp Phụ Nhiêu đột nhiên cười một cách ảm đạm, quay người bám vào lưng Thịnh Bách Tồn, đỡ viên đạn cho anh ta…
Vẻ mặt Thịnh Bách Tồn chấn động, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi, ôm Niếp Phụ Nhiêu trong tay lăn một vòng, trốn sau gò đất, đồng bọn của hắn cũng kịp phản ứng, bắt đầu phản công nhanh chóng.
Niếp Phụ Nhiêu ho ra một ngụm máu lớn, nâng sợi dây chuyền dính máu trong tay lên, ngắt quãng nói: “Tôi không thể giết được anh, cũng không thể ngừng yêu anh… Lúc đầu… anh nói, khụ… Định bất phụ tương tư ý… Hôm nay, tôi đỡ cho anh phát súng này… Coi như tôi trả lại anh sáu viên đạn mà anh đã cho tôi…”
Thịnh Bách Tồn đau đớn, gắt gao ôm lấy cô, tức giận nói: “Câm miệng! Đừng tưởng chết là có thể thoát khỏi anh! Anh đã nói sẽ cưới em, vĩnh viễn sẽ không buông tha cho em!”
Niếp Phụ Nhiêu cười khổ, ánh mắt mông lung, lẩm bẩm nói: “…Tôi đã trả xong, đời đời kiếp kiếp… Chỉ mong chúng ta đừng bao giờ gặp lại…”
Thịnh Bách Tồn đột nhiên khựng lại, yên lặng ôm cô hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu gầm lên, thanh âm thê lương, giống như dã thú bị mắc bẫy, tràn đầy oán hận, làm cho tất cả những người đang chiến đấu trên chiến trường nhịn không được trong lòng run lên, không khỏi dừng lại động tác.
Thịnh Bách Tồn nghiến răng, nhẹ nhàng đặt Niếp Phụ Nhiêu xuống, giơ súng bắn hạ từng tên tấn công mình, sau đó dẫn đồng bọn trung thành của mình nhanh chóng rút lui.
Xa xa, Thịnh Bách Tồn nghe thấy tiếng súng tập thể trong tang tóc, dừng lại bước chân, nuốt một ngụm máu đang trào lên cổ họng và nói với thuộc hạ một cách bình tĩnh: “Tất cả các cậu đã góp phần diệt trừ những kẻ phản bội này.
Trở về tôi sẽ giải thích với ông chủ! Các anh em vất vả rồi!”
Thi thể Niếp Phụ Nhiêu quấn trong lá cờ Tổ quốc được đồng đội đưa về quê hương, đặt tạm trong nhà tang lễ quân đội.
Nữ đại tá trẻ có nhiều chiến công xuất sắc đã hi sinh trên chiến trường, dù là lãnh đạo cấp trên hay đồng đội, ai cũng vô cùng đau xót.
Đám tang diễn ra rất lặng lẽ nhưng vẫn có nhiều người đến, Niếp Duy An là cháu gái, tay cầm di ảnh của cô, chậm rãi đi về phía nghĩa trang liệt sĩ.
Kết thúc tang lễ, mọi người hành lễ, đột nhiên sau lưng có người khẽ động, mọi người kinh ngạc phát hiện đó là Thịnh Bách Tồn…
Niếp Duy An òa khóc, điên cuồng lao về phía trước, nhưng bị những người xung quanh kịp thời ngăn lại: “Đồ phản bội! Quân bán nước! Ông còn mặt mũi quay về! Sao người chết không phải là ông…”
Không biết có phải Thịnh Bách Tồn xuất hiện quá đột ngột hay không, mọi người nhất thời không nhận ra, để anh ta từng bước một đi đến mộ của Niếp Phụ Nhiêu.
Thịnh Bách Tồn đảo mắt qua một binh sĩ đang lén rút súng, thản nhiên nói: “Không phiền cậu bắn tôi, tôi nói xong vài câu, sẽ có người tự động thủ!”
Thịnh Bách Tồn quay mặt lại, dịu dàng nhìn di ảnh khí phách oai hùng trên bia mộ, dùng ngón tay chậm rãi phác họa lông mày và mắt của cô ấy, nhẹ nhàng thì thầm: “Xin lỗi đã để em chờ lâu như vậy, bây giờ anh đã trở lại, cuối cùng cũng có thể cưới em rồi!”
Thịnh Bách Tồn ẩn nhẫn quá lâu, đến nỗi nụ cười đều trở nên cứng nhắc, nhưng ánh mắt lại vẫn như trước kia, mang theo thâm tình như lần đầu gặp gỡ năm ấy.
Vừa nói, anh đột nhiên nở nụ cười: “Em thật ngu ngốc, chết cũng chỉ là một khởi đầu mới, đừng chạy trốn anh, em trốn không thoát… Đời đời kiếp kiếp, chúng ta sẽ không tách rời!”
Nói xong, không đợi phản ứng của mọi người, anh nhanh chóng giơ súng lên đặt tại thái dương, không chớp mắt, không chút do dự bóp cò…
Đất trời một mãnh yên tĩnh, không ai nói lời nào, ngay cả Niếp Duy An cũng sốc đến quên cả khóc.
Ngày hôm sau, toàn quân nhận được thông báo rằng liệt sĩ Thịnh Bách Tồn, trinh sát mũi nhọn của quân đội, vì thành tích xuất sắc được đặc cách thăng chức đội trưởng của Hoa Nam Lợi Nhận.
Đối với hoạt động nằm vùng đặc biệt, phối hợp với quân đội để tạo ra lý lịch giả, bị điều đến đồn biên phòng và phản quốc, năm năm sau được các nhóm khủng bố biên giới tin tưởng, ẩn nấp trong tổ chức địch hai năm, cuối cùng trong một lần xuất kích giúp Quốc gia diệt trừ mối họa nhiều năm, lập công lao bậc nhất, truy phong quân hàm thiếu tướng…
— Hoàn phiên ngoại —
Chú thích:
[1] 投鼠忌器 : đánh chuột sợ vỡ bình: muốn đánh kẻ xấu nhưng còn e ngại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...