Kế Hoạch Chinh Phục Quân Y

Biên tập: Sen Đá

Phiên ngoại 1 – Một nhà ba người

Cuộc sống hạnh phúc.

Niếp Duy An phát hiện một bí mật.

Bí mật lớn của Nguyên Soái.

Sau khi trở về nước dưỡng thương, quân đội đặc biệt cho hai người họ một kỳ nghỉ dài hạn. Thứ nhất là vì Nguyên Soái bị thương nặng, cần tịnh dưỡng thân thể để sớm khôi phục lại phong độ cao nhất, tránh lưu lại di chứng ảnh hưởng đến sự nghiệp quân nhân. Thứ hai là báo cáo kết hôn đã được phê chuẩn, hai người họ chuẩn bị về thăm gia đình để chuẩn bị cho hôn lễ và tuần trăng mật, dù thế nào cũng phải cho nghỉ kết hôn vài ngày!

Nguyên Soái bị thương nặng như vậy cũng không có nói cho người nhà biết, đợi đến khi anh có thể xuống giường đi lại mới nóng lòng gọi điện về nhà: “Hai ngày nữa con đưa vợ về nhà, vợ con thích ăn đùi dê nướng, làm cay một chút nha!”

Niếp Duy An khinh bỉ nhìn anh đang dựa vào đầu giường với vẻ mặt đắc chí.

Trong thời gian tĩnh dưỡng, dưới sự ‘bảo vệ’ tỉ mỉ của Niếp Duy An, Nguyên Soái an phận cực kỳ, nên anh cũng không biết lính của mình ở bên ngoài đã phô trương sức mạnh như thế nào.

Dám làm bị thương huấn luyện viên của bọn họ, đồng thời cũng là trung đội trưởng của bộ đội đặc chủng Hoa Nam Lợi Nhận, trong một đêm, toàn bộ tổ chức X bị tiêu diệt sạch sẽ.

Dù sao đây cũng là lãnh thổ của quốc gia khác, tùy ý nhúng tay vào chuyện của nước khác là không tốt, nhưng lần này bọn họ chiến đấu tổn thất rất lớn, hơn nữa còn liên quan đến sự phối hợp thụ động của chính quyền địa phương, nếu không phải họ triển khai cục bộ không đúng cách, cứu viện chậm trễ, đội cấp cứu cũng sẽ không đến muộn như vậy. May mắn thay, Đại đội trưởng Trần đã chỉ huy vào thời điểm đó, dưới sự yêu cầu và lên án mạnh mẽ của ông ấy, quân đội chính phủ đã xuất quân cứu viện. Nếu không, lực lượng đặc chủng của Trung Quốc phía trước chiến đấu ở sa mạc, phía sau cũng không có người hỗ trợ, e rằng họ đã sớm bỏ mạng tại sa mạc rồi.

Cái này làm sao bọn họ có thể không giận? Làm sao có thể bỏ qua được?

Thiệu Chính hai mắt đỏ bừng, trải qua trận chiến cả đêm khiến cậu vô cùng mệt mỏi, cậu tắm nước nóng rửa sạch vết máu trên người, thay quần áo chuẩn bị bữa sáng, vội vàng đi đến bệnh viện.

Nguyên Soái đã tỉnh rồi, cho dù đang trong thời gian dưỡng bệnh nhưng cũng không hề buông thả bản thân, đồng hồ sinh học vừa đến liền không thể ngủ tiếp được nữa.

Nguyên Soái hững hờ quét mắt nhìn cậu một cái, khẽ nhúc nhích cái mũi, hừ lạnh một tiếng: “Xú tiểu tử không khiến người khác bớt lo được! Lại gây chuyện gì cho lão tử giải quyết?”

Thiệu Chính áy náy cụp mắt xuống, càu nhàu nói: “Không… Chúng ta chỉ là, chỉ là giúp Quốc gia bọn họ tiêu trừ tai họa, cũng không có gây sự!”

Nguyên Soái trong lòng biết bọn nhóc này rõ ràng là không nuốt trôi được cục tức đó!

Thiệu Chính múc cháo đã được nấu nhừ vào bát đưa cho Nguyên Soái, giống như một đứa con trai nhị thập tứ hiếu, Nguyên Soái nhướng mày ngồi bên giường chờ đợi được phục vụ.

Nguyên Soái chậm rãi khuấy cháo nóng, khinh thường liếc cậu một cái, khịt mũi nói: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi! Sai thì phải nhận lỗi! Cậu là quân nhân, không phải con rùa rụt cổ. Cậu muốn làm kẻ nhát gan sao?”

Thiệu Chính theo bản năng ngẩng đầu ưỡn ngực, xấu hổ rũ mắt xuống nói: “Huấn luyện viên, tôi sai rồi… Tôi không nên trái lệnh mà hành động thiếu suy nghĩ, lần này trở về, anh có thể trừng phạt tôi, nhưng đừng… Đừng trục xuất tôi khỏi quân ngũ, đừng trục xuất tôi khỏi Hoa Nam Lợi Nhận…”

Nguyên soái khuấy cháo lên, thở dài thườn thượt, tùy ý đặt bát xuống, nói: “Chuyện này không phải lỗi của một mình cậu, tôi cũng có lỗi…”

Thiệu Chính vội vàng: “Anh làm sao có thể sai? Đều là tôi…”

Nguyên Soái vung tay lên cắt ngang cậu: “Cậu cho rằng tôi đang khách khí với cậu sao? Việc cậu làm sai rất rõ ràng rồi, biết rõ bản thân mình sai ở đâu, về sau kiên quyết tránh phạm sai lầm là được. Có gì ghê gớm đâu!”


Nguyên Soái liếc mắt nhìn cậu một cái, đột nhiên thở dài: “Tuy rằng từ ngày đầu gia nhập Hoa Nam Lợi Nhận cậu liên tục gây phiền phức cho tôi, nhưng tôi thấy rằng cậu là một hạt giống quân nhân tốt. Khi nhìn cậu tôi luôn nghĩ người quân nhân này có nhiều ý nghĩ giảo hoạt. Nếu dùng sự xảo quyệt, bướng bỉnh, ngoan cố và tinh thần chiến đấu quyết liệt đó với kẻ thù thì cậu ta hẳn sẽ là người lính tốt biết bao! Cho nên khi cậu phạm lỗi, tôi luôn bao che cho cậu… Nhưng bây giờ tôi đã hiểu được rằng sự nuông chiều mù quáng sẽ khiến cậu không bao giờ trưởng thành, cậu sẽ không bao giờ có thể đối mặt với thiếu sót của mình! Cùng một lỗi sai mà cậu lặp đi lặp lại nhiều lần, tôi lại phải đi thu dọn cục diện rối rắm cho cậu, làm như vậy chính là đang hại cậu!”

Thiệu Chính đột nhiên há miệng thở dốc, vành mắt phiếm hồng, mỗi lời anh nói ra đều giống như một cái tát vào mặt khiến cậu cảm thấy xấu hổ.

Huấn luyện viên trân trọng nhân tài và muốn bồi dưỡng một quân nhân ưu tú cho đất nước, anh có lỗi gì đâu? Là cậu sai, cậu không hiểu những cố gắng của huấn luyện viên, không hiểu nỗi khổ tâm của anh, cô phụ sự kỳ vọng của anh!

“Về phần lần này thay cậu đỡ đạn…” Nguyên Soái thanh âm đều đều, không nghe ra được cảm xúc của anh, ngữ khí thản nhiên chậm rãi nói, “…Cậu không cần phải để trong lòng. Trước hết, dưới tình huống lúc đó, nếu tôi không làm vậy, thiệt hại sẽ lớn hơn, chúng ta không thể kham nổi. Thứ hai, tôi là đội trưởng của nhiệm vụ lần này, là người chỉ huy, hơn nữa là huấn luyện viên của các cậu. Làm gương đi đầu, yêu thương các chiến sĩ dưới trướng của mình là nguyên tắc cơ bản nhất của mỗi quân nhân. Cuối cùng, chỉ khi tôi vì cậu gánh chịu vết thương này, cậu mới có thể thật sự tỉnh ngộ, trở thành một quân nhân có tư cách!”

Thiệu Chính kinh ngạc, hối hận, áy náy, xấu hổ… Lúc trước cậu thường tự cho mình là đúng, luôn cảm thấy mình thật vĩ đại, là binh vương trong binh vương, là thành viên của Hoa Nam Lợi Nhận mà bao người ngưỡng mộ và khao khát! Nhưng trên thực tế, cậu rất yếu ớt, khi được đặt trên chiến trường thực sự, cậu chẳng là cái đinh gì cả!

Nguyên Soái khẽ hừ một tiếng, liếc mắt liền có thể nhìn ra xú tiểu tử đang suy nghĩ cái gì, không tán thành nói: “Cậu đừng tự coi thường bản thân mình, bộ đội đặc chủng đều phải trải qua việc này! Bằng không, vì sao phải sắp xếp hết diễn tập này đến diễn tập khác cho các cậu? Đó là để rèn luyện tinh thần và ý chí cho các cậu! Chiến trường thay đổi nhanh chóng, đổ máu và hy sinh là chuyện thường tình! Chẳng lẽ cậu sẽ bỏ ngang nhiệm vụ của mình khi đồng đội gục ngã? Đó chính là để cậu làm quen trước với ‘cái chết’ của anh em mình, khiến cậu trở nên cứng rắn và kiên định hơn. Đối với một quân nhân chân chính, ngay cả khi anh ta là người duy nhất còn lại trong trận chiến, anh ta phải tiếp tục chiến đấu vì Quốc gia đến giây phút cuối cùng!”

Nguyên Soái ít khi nói nhiều như vậy, nguyên tắc huấn luyện của anh là ‘nói ít hơn làm’, mỗi ngày đều cho bọn họ ăn hành nhiều đến mức bọn họ sẽ không có khí lực để đi gây chuyện bát nháo. Huống chi có một số chuyện không thể dùng lời nói để dạy dỗ được, chưa từng ra chiến trường, vĩnh viễn sẽ không biết chiến tranh tàn khốc, chưa từng trải qua đổ máu hy sinh, sẽ không bao giờ trải nghiệm được cảm xúc khi những người anh em ngã xuống, lúc đó họ không thể khóc, không thể dừng lại, thậm chí không thể nhặt xác anh em của mình mà còn phải cứng lòng bước tiếp.

Những điều này nói nhiều cũng vô ích, chỉ có thể tự mình cảm nhận và trải nghiệm, mới có thể tôi luyện ra tinh thần quân nhân thiết huyết chân chính!

Nguyên Soái thở dài: “Khuyết điểm lớn nhất của cậu chính là không đủ bình tĩnh. Tình cảm bốc đồng là trở ngại lớn nhất để cậu trở thành một quân nhân có tư cách!”

Đang nói chuyện, Nguyên Soái đột nhiên nghiến răng nghiến lợi, chỉ tiếc ‘rèn sắt không thành thép’ trừng mắt nhìn cậu, tức giận mắng: “Cả ngày chỉ biết đi chế giễu cười nhạo bác sĩ Tống là đồ ẻo lả… Thế quái nào mà tôi lại đào tạo ra một tên ba gai như vậy! Nếu bây giờ tôi không bị thương… tin hay không tôi một quyền đập chết cậu, thằng ôn con!”

Thiệu Chính chán nản sờ sờ đầu, thấp giọng lẩm bẩm: “Sư mẫu đã thay anh đánh tôi rồi…”

Nguyên Soái khẽ nhíu mày, trong lòng sảng khoái, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Sư mẫu… Xưng hô này không tệ! Từ nay về sau cứ gọi như vậy!”

Niếp Duy An ngoài cửa thực sự nghe không nổi nữa, đi vào đi trợn mắt mắng: “Anh còn sức mà đắc ý đi! Ăn no rửng mở đúng không? Ăn no rồi thì nằm xuống, tới giờ thay thuốc!”

Nguyên Soái lười biếng tựa ở đầu giường, liếc xéo thiệu chính: “Thấy không? Sư mẫu của cậu đang đuổi xéo cậu đấy! Nhanh lăn đi!”

Thiệu Chính đứng nghiêm hành lễ, sau đó nhanh chóng thu dọn bát đũa, chân như bôi dầu chạy nhanh đi.

Nguyên Soái có sức khỏe tốt, khi tình trạng ổn định anh kiên quyết yêu cầu trở về Trung Quốc. Không chỉ riêng anh, tất cả mọi người đều đang tha hương ở nơi đất khách quê người cũng đã lâu, ai cũng bắt đầu nhớ nhà, đồ ăn ở đây thì không hợp khẩu vị, suốt ngày chỉ ngồi tán gẫu với nhau không khỏi buồn chán.

Sau khi trở về Trung Quốc, Nguyên Soái không quay lại đội ngay lập tức, anh kéo Niếp Duy An về thẳng nhà ở thành phố B.

Niếp Duy An đã sớm biết rằng xuất thân của Nguyên Soái không bình thường, khi cô được đưa đến nhà của anh mới phát hiện ra đó là một đại viện cao cấp.

Đại viện này ngày xưa là dinh thự của một vị hoàng thất nào đó, có thể coi là một di tích văn hóa, con đường ở lối vào rợp bóng cây, ngoài hai con sư tử đá dũng mãnh uy nghiêm còn có hai người lính trẻ tay cầm súng đứng thẳng.

Niếp Duy An đột nhiên cảm thấy sợ hãi, không thể không dừng bước.

Hào môn sâu như biển [1]! Hào môn có thể hay không rất nhiều quy cũ? Chút lễ gặp mặt này của mình có tồi tàn quá hay không?

Nguyên Soái tựa hồ nhìn ra được suy nghĩ trong lòng cô, anh nắm tay cô thật chặt an ủi nói: “Đừng nhìn bề ngoài, đều là bịp bợm cả đấy! Đại viện có vài gia đình sinh sống chứ không riêng gì gia đình chúng ta…”

Này là danh gia vọng tộc trong truyền thuyết sao…? Cán bộ cấp cao đại viện?


Tuy nhiên, sau khi Nguyên soái giải thích, cô thực sự không cảm thấy lo lắng như vậy, hơn nữa cô đã trải qua nhiều tình huống sinh tử, chỉ gặp một vài người bình thường thì có thể làm được gì?

Niếp Duy An lườm anh một cái, hừ một tiếng, hếch cằm ra hiệu cho Nguyên Soái dẫn đường.

Vào cuối mùa hè và đầu mùa thu, làn gió mát thổi vào người, Niếp Duy An đi chậm rãi trên con đường rợp bóng cây, có cảm giác như đang xuyên không vậy.

Nguyên Soái sớm đã báo trước sẽ đưa vợ về nhà. Vốn là cậu út được cưng chiều trong gia đình, đã từng tuổi này mà suốt ngày vẫn ở lỳ trong quân đội ngày ngày luyện binh, quanh năm suốt tháng không về nhà, cuối cùng cũng chịu dẫn vợ về ra mắt nên cả nhà tự nhiên rất mong chờ.

Ngay khi Niếp Duy An bước vào, cô đã bị bao vây bởi đám đông nhiệt tình.

May mắn thay, cô có tính cách mạnh mẽ, lúc đầu hơi bỡ ngỡ một chút, khi đối mặt với sự soi xét và hỏi han của một nhóm người, cô vẫn có thể bình tĩnh tiếp chuyện với họ.

Người đàn ông ngồi ở giữa ghế sô pha trong phòng khách, tóc đã bạc một nửa, mặc quân phục, tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn cường tráng, đôi mắt tinh anh, khí thế hiên ngang.

Niếp Duy An khẽ mỉm cười, cung kính hét lên: “Xin chào, cựu tướng quân!”

Nguyên Kính Quang thường xuyên xuất hiện trên truyền hình và tạp chí định kỳ, cái tên này thường được nhìn thấy trong các nghiên cứu quân sự, những chiến công của ông cũng được đặc biệt viết thành tiểu sử, làm tài liệu cho nghiên cứu chính trị, Niếp Duy An tự nhiên nhận ra ông trong nháy mắt.

Thật bất ngờ, Nguyên Kính Quang nhướng mày và nhìn cô với vẻ không hài lòng.

Niếp Duy An sửng sốt một lúc, tự hỏi mình có nói sai cái gì không.

Nguyên Soái nghiêng người về phía cô, thấp giọng nhắc nhở: “Đây là đang ở nhà… Gọi là ông nội!”

Niếp Duy An trên mặt có chút nóng lên, nhưng dù trong lòng có kiên cường đến đâu, da cũng không đủ dày, chần chờ một chút, cắn môi nhẹ giọng nói: “Chào ông nội!”

Nguyên Kính Quang cười cười, mắt vộ ra vẻ nghiền ngẫm đánh giá cô, nói một cách đầy ý vị sâu xa: “Tiểu nha đầu cũng không tồi… Đúng là trăm nghe không bằng một thấy!”

Niếp Duy An khó hiểu nhíu mày, trong lòng lẩm bẩm, chẳng lẽ những vết nhơ sửa bệnh án của mình đều đã bị mọi người biết rồi sao?

Nguyên Soái ho nhẹ một tiếng: “Đừng đứng nữa, lại đây ngồi đi!”

“Đúng vậy, về nhà đừng ngại! Đều là người một nhà, không cần khách sáo!” Mẹ Nguyên đối với con dâu càng ngày càng hài lòng. Con dâu dung mạo xinh đẹp, thân hình khỏe mạnh, dáng người mắn đẻ, bà cười nắm tay cô ngồi xuống, “Còn một lúc nữa mới đến giờ ăn tối, ngồi xe mệt không, lại đây nghỉ ngơi ăn chút hoa quả đi!”

Ngồi đối diện có một đôi vợ chồng trẻ, người đàn ông trông rắn rỏi, nhìn rất giống Nguyên Soái, hẳn là anh cả và chị dâu của anh.

Nguyên Giang cười vươn tay: “Em dâu đại danh như sấm! Lần này chúng ta có thể chính thức gặp mặt!”

Niếp Duy An bối rối và nhìn Nguyên Soái bên cạnh với vẻ thắc mắc.

Nguyên Soái nhíu mày, ho khan một tiếng, bình tĩnh hỏi: “Khát nước không? Muốn uống cái gì?”


Không đúng!

Niếp Duy An từ từ nheo mắt lại…

Có gì đó rất không đúng! Lão Soái nhất định có gì đó giấu giếm cô!

Nhà họ Nguyên tuy là gia tộc có công dựng nước, danh gia vọng tộc nhưng có lẽ vì phần lớn đều xuất thân từ quân đội nên cũng không có những quy tắc phức tạp của hào môn, cả nhà quây quần ăn uống vui vẻ, già trẻ đều rất tự nhiên, bầu không khí nồng đậm náo nhiệt không thôi.

Sau bữa ăn, Nguyên Soái đã lâu không về nhà, cùng với anh trai và Nguyên tướng quân vào phòng làm việc của ông, nghe ông giáo huấn, mẹ Nguyên đưa Niếp Duy An đi thăm quan quanh Đại viện.

Trên đường gặp được không ít người quen cũng đi tản bộ, mẹ Nguyên khoác tay con dâu, nụ cười không giấu được vẻ đắc ý, rạng rỡ khoe con dâu với mọi người.

Lúc quay về, Nguyên Soái và những người khác vẫn đang ở trong thư phòng, mẹ Nguyên vỗ vỗ mu bàn tay Niếp Duy An nói: “Lão gia tử lớn tuổi nên nói nhiều, đừng lo lắng cho bọn họ, chúng ta đi nghỉ ngơi trước đi! Đi, mẹ đưa con đến phòng của lão nhị!”

Niếp Duy An không biết phải nói gì, hai người họ vẫn chưa nhận được giấy chứng nhận. Trước khi ra mắt gia đình hai bên, họ đã ăn cơm trước kẻng rồi… Cô và Nguyên Soái đã thành vợ chồng từ lâu, chỉ thiếu mỗi tờ chứng nhận thôi, giờ nghĩ lại có chút xấu hổ…

Mẹ Nguyên không nhận thấy suy nghĩ trong lòng cô, kéo cô vào phòng Nguyên Soái, mở cửa nói: “Lão nhị quanh năm không ở nhà, nhưng phòng vẫn luôn được quét dọn sạch sẽ, nghe nói con đến mẹ sớm đã phơi chăn gối rồi, con yên tâm ngủ đi!”

“Thật sự làm phiền mẹ rồi…” Nói xong, Niếp Duy An không cách nào từ chối, đành mặt dày bước vào phòng.

Phòng Nguyên Soái có cả một bức tường là tủ sách chất đầy các loại sách, hai ngăn trên cùng là các loại dao găm, xuyên qua lớp thủy tinh phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Mặt khác đối diện với đầu giường là một màn hình chiếu lớn.

Nhìn thấy chiếc điều khiển từ xa trên bàn cạnh giường ngủ, Niếp Duy An tùy ý nhấn một cái, hình ảnh nhảy ra khỏi bức màn trắng khiến cô suýt nữa giật mình.

Đó là một đoạn video ngắn ghép từ nhiều bức ảnh, mỗi một tấm đều là hình của cô.

Có những hình ảnh mờ được sao chép từ ảnh tốt nghiệp tiểu học và trung học cơ sở, ảnh chứng minh thư đen trắng, nữ tân binh mặc quân phục với mái tóc ngắn và nữ bác sĩ mặc áo blouse với khuôn mặt lạnh lùng.

Niếp Duy An không khỏi sửng sốt, ngây người nhìn màn hình chiếu, cuối cùng cũng hiểu thái độ kỳ lạ của nhà họ Nguyên là từ đâu mà ra.

Một số bức ảnh cũ đến nỗi chính cô cũng không nhớ là được chụp lúc nào, nhưng có thể thấy được chúng được lưu giữ rất cẩn thận.

Niếp Duy An cảm thấy trong lòng nóng ran, cả trái tim như được ngâm trong mật ong, giòn tan, ngọt ngào và ấm áp cực điểm…

Khi Nguyên Soái trở lại, liếc nhìn thấy màn hình chiếu trên tường, anh xấu hổ sải bước về phía trước, giật lấy điều khiển tắt máy chiếu.

Niếp Duy An nhướng mày: “Còn không mau khai ra? Anh biết em từ khi nào?”

Nguyên Soái vuốt mặt, khi bí mật bị phát hiện, dù sao thì vò đã mẻ không sợ vỡ, mặt dày thản nhiên nói: “Anh đã tham dự đám tang cô út của em với đội trưởng Trần… Khi đó, anh chỉ mới gia nhập Lữ đoàn đặc chủng, cũng chưa có chức vụ gì, em đương nhiên sẽ không chú ý tới anh…”

Làm ơn đi, lúc đó cô thương tâm gần chết, cho dù là Thiên Vương Lão Tử tìm đến, cô cũng không có tâm tư để ý!

Niếp Duy An đối với ai oán của anh rất xem thường, cau mày hỏi: “Khi đó, tình trạng của em rất tồi tệ, ánh mắt của anh phải kỳ lạ đến mức nào mới yêu em?”

Nguyên Soái liếc nhìn cô một cái, tiếp tục nói: “Lần thứ hai anh gặp em là ở thành phố L… Anh đi thăm một đồng đội bị thương, vừa vặn nhìn thấy em một cước đá bay một thiếu niên cầm dao hành hung một bác sĩ nam (*). Lúc đó, anh cảm thấy… Người phụ nữ mạnh mẽ như vậy nhất định phải là vợ anh! Những cô gái biết võ ngày nay rất hiếm. Em cũng biết công việc của anh nguy hiểm như thế nào cho nên gia đình và người thân của anh có khả năng bị kẻ xấu đe dọa và báo thù… Nếu không có lòng dạ kiên cường, e rằng chẳng có cô gái nào dám gả cho anh…”

(*) Đoạn này là chương 62 trong truyện ‘Bác sĩ cầm thú’ nha. Niếp Duy Bình bị người nhà bệnh nhân hành hung, Niếp Duy An xuất hiện như cao thủ võ lâm để giúp anh trai.

“Cho nên anh chỉ nhìn trúng kỹ năng của em?” Sắc mặt Niếp Duy An đột nhiên trở nên khó coi, “Anh cho rằng em sẽ không làm liên lụy sự nghiệp quân nhân của anh nên mới kết giao với em sao? Anh chỉ là đang muốn hoàn thành nghĩa vụ ‘kết hôn’ thôi.”

“Em đang suy nghĩ vớ vẫn cái gì đấy!” Nguyên soái nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Phụ nữ mạnh mẽ không nhiều, nhưng trong quân đội lại có nhiều nữ quân ưu tú như vậy, nếu anh thật sự như lời em nói, anh cần gì phải tốn công đưa em vào Hoa Nam Lợi Nhận…”


Ánh mắt Niếp Duy An lóe lên, cảnh giác nói: “Cái gì cơ? Em vào Hoa Nam Lợi Nhận là do anh đứng sau giật dây à? Không phải lão ba của em nhờ Trần đội tống cổ em vào đó à?”

Nguyên Soái biết mình đã lỡ lời, trong mắt hiện lên một tia ngượng ngùng, hơi có chút bực bội quay đầu đi đánh trống lãng: “Khụ… Cũng đã muộn rồi, đi ngủ đi!”

Niếp Duy An hừ lạnh: “Được! Thì ra anh đã có dự mưu từ lâu! Còn làm hại em hiểu lầm lão ba lâu như vậy… Em thật ngu xuẩn! Có một tên đại tặc ngồi xổm bên cạnh mình lâu như vậy mà cũng không phát hiện ra, không biết đã nhảy vào bao nhiêu cạm bẫy do anh giăng lưới rồi. Người ta hay nói mặt đen tâm phúc hậu, em thấy anh gian trá muốn chết, mặt đen tâm cũng đen!”

Niếp Duy An tức giận mắng hồi lâu, nhưng thực ra trong lòng cô tràn ngập cảm giác ngọt ngào, giống như một đóa hoa lớn lộng lẫy nở rộ giữa sa mạc rộng lớn, như một tia sáng vụt ra khỏi đám mây đen che khuất mặt trời…

Niếp Duy An nhịn không được lại bật máy chiếu lên nhìn lại một lần, cô bấm nút tạm dừng trình chiếu, hình ảnh đóng băng tại bức ảnh của một cô gái trẻ mặc quân phục màu xanh lá cây, khi đó cô vẫn còn để tóc ngắn, trẻ trung năng động, đam mê và nhiệt huyết…

Nhưng bây giờ, trải qua quá trình rèn luyện, góc cạnh của cô đã bị mài mòn từ lâu.

“Mấy tấm ảnh này đều do anh sưu tập sao? Anh thật sự không ngại phiền toái. Còn có tấm ảnh chứng mình thư chụp từ tám trăm năm trước, mỗi ngày anh đều xem sao?”

Niếp Duy An ngước mắt nhìn xung quanh, rồi đột nhiên dừng lại, cảnh giác nhìn anh: “Anh sẽ không nằm trên giường và ‘tự xử’ với những bức ảnh của em đấy chứ?”

Nguyên Soái: “…”

Niếp Duy An nhìn anh với vẻ khinh bỉ: “Vậy tự xử cả đời đi nhé!”

Cưới được vợ, Nguyên Soái đương nhiên không cần ‘tự xử’ nữa… Tuy rằng sau khi kết hôn, hai người ở hai nơi một thời gian ngắn, nhưng nam nhân có sức chiến đấu mạnh mẽ rất nhanh đã làm Niếp Duy An mang thai.

Có vợ, có con, có giường ấm…

Nguyên Soái cảm thấy cuộc đời mình đã viên mãn, nếu có điều gì hối tiếc, chính là anh còn ở tiền tuyến khi Niếp Duy An mang thai kết tinh tình yêu chứa đựng sự mong chờ của bọn họ, nhưng anh đã kịp quay về lúc cô lâm bồn… Mặc dù không thể quay ngược thời gian, nhưng mỗi lần nghĩ về điều đó anh vẫn cảm thấy chán nản.

May mắn thay, mọi thứ diễn ra suôn sẻ, Niếp Duy An đã sinh ra một em bé khỏe mạnh.

Niếp Duy Bình thật sự ghen tị, tại sao dù anh ta cố gắng sinh con như thế nào, em gái của anh lại có thể sinh con gái đầu lòng!

Nếu không phải y học nhiều năm, biết rằng người đàn ông mang nhiễm sắc thể quyết định sinh con trai hay con gái, Niếp Duy Bình còn có thể nghi ngờ bụng của vợ mình không được như ý…

Niếp Duy An đã nghĩ ra một cái tên, vui vẻ hỏi đứa bé trong tay: “Tên con gái của chúng ta là ‘Nguyên Mãn’ được không? Nghe hay và có ý nghĩa tốt!”

Vốn tưởng rằng người đàn ông khi làm cha sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không ngờ Nguyên Soái vừa nghe liền lập tức phản đối.

Nguyên Soái âu yếm sờ khuôn mặt phấn nộn của con gái, hừ một tiếng: “Bảo bối của anh sao có thể lấy tên của một nhân vật trong phim truyền hình được?”

Niếp Duy An buồn bã: “Vậy thì anh có thể nghĩ ra cái tên hay nào?”

Nguyên Soái không coi trọng lời phàn nàn của cô, suy nghĩ một chút rồi nói: “Sinh nhật của bảo bối là Tết Nguyên tiêu, sao không gọi là Nguyên Tiêu! Tròn trịa ngọt ngào, ý nghĩa rất tốt!”

Niếp Duy An hai mắt sáng lên, hôn lên mặt cục cưng nói: “Được rồi! Vậy nhũ danh gọi là Tiểu Trôi Nước đi!”

Bánh trôi nước nhỏ đang mút ngón tay của bố, nước miếng chảy cả lên mặt trông thật ngây thơ và đáng yêu…

Nguyên Soái trong lòng bị con gái làm cho mềm nhũn, thầm nghĩ chỉ có một viên bánh trôi nước nhỏ thì cô đơn cỡ nào, dù thế nào cũng phải làm thành một bát đầy mới gọi là đoàn tụ…

Chú thích:

[1] 侯门似海: hầu môn tự hải: là việc nhà, mối quan hệ trong gia đình quyền quý thường phức tạp, khó dò tựa biển.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận