Im a Devil


Chap 7

Tôi nhắm tịt cả hai mắt
lại, trông chờ giờ chết đang đến gần, những lúc tôi sợ thì tôi cứ hay nghĩ vớ
vẩn và đương nhiên là lúc này cũng không ngoại lệ, thậm chí, nghĩ nhiều hơn
bình thường là đằng khác.

"Hắn ta làm gì thế nhỉ, chắc là còn đang cân nhắc
xem nên biến ra cái gì để chọc ình một phát, cái gì mà chọc một phát
chết ngay được mà không đau nhỉ? ê... nhưng mà chỉ chọc thôi thì mình
không chết được, chỉ đau gấp đôi thôi mà. Mẹ không có nói với mình là làm
thế nào thì mình mới chết được! Chém cho bay đầu chăng? Mình từng xem cái
phim gì đấy nữ chính là yêu tinh thì phải,....tóm lại là thuộc thể loại gì đấy
không phải con người, thấy bảo là nếu chặt đầu thì mới chết được, ÈO...chặt
đầu thì máu phun tung tóe, hắn ta không sợ bẩn chắc? Hi vọng là hắn ta cũng
mắc cái bệnh sạch sẽ như anh chàng Hwang Tae Kyung trong You Are So
Handsome, hớ hớ...Trông hắn ta cũng không phải thuộc tuýp ở bẩn (như mình
hehe) nên cũng có hy vọng đây! Nếu không may mà hắn ở bẩn thật thì cùng
lắm là mình đi gặp tổ tiên sớm một tí, dù mình chả muốn chết ở cái tuổi 16
này tẹo nào hết, nếu trường hợp này xảy ra thật thì mong là Diêm Vương đẹp
trai một tí chứ ông ta mà giống như trong Tây Du Ký thì mình ngất tại chỗ, mà
có chắc là mình chết đi thì bị xuống âm phủ không nhỉ? Mình ăn ở rất tốt chưa
mắc một lỗi lớn nào đáng bị xuống âm tào địa ngục ngoại trừ việc hay rủa
thầm người ta và đã làm trái câu" cá không ăn muối cá ươn..." quá nhiều, cãi
cha mẹ là một lỗi không nhỏ, thề luôn, mẹ đã bảo là con gái không được quá
thân mật với con trai, ở thế giới con người họ sẽ đàm tiếu, thế mà lúc nãy tôi
và tên khốn này còn đã.....
Được rồi, tôi thấy là tôi đáng chết rồi, con xin lỗi
cha mẹ, con phải đi trước đây, xin lỗi vì chưa đền đáp gì cho cha mẹ, con gái
bất hiếu, ........."

Tôi thậm chí đã quên luôn cả "tên sát nhân", à quên"sát quỷ"
mới đúng^^ kia rồi !


- Này, cô có bị ĐIÊN không?



"...Hở? Tên khốn nào
dám.......mình đang sắp DIE, và mình chỉ muốn trăng trối "vài câu" cũng chen
ngang là sao?"

Tôi mở mắt định "xả" một tràng cho "tên khốn kiếp chen
ngang" nào đó thì chợt nhận ra kẻ vừa chen ngang ấy cũng chính là nguyên
nhân khiến tôi phải trăng trối!!!!!!!!!


- Hờ hờ ( TTTT- - TTTT)......sao anh
chưa....xuống tay đi!?


- Chẳng phải chính cô còn không biết chắc làm sao thì
mình mới chết được còn gì?!


- Rồi sao?....


- Đợi khi nào biết chắc ra tay
cũng chưa muộn! Mạo hiểm thử nhỡ bẩn người thì mệt lắm!


-


- May cho
cô đúng là tôi không ở bẩn - NHƯ CÔ!!!!


"Bà nội hắn ta, có cần phải nhấn
mạnh chữ "như cô" không? Muốn mình tức nổ óc xem có chết được không
chắc???????? Xin lỗi nhớ nếu làm nhà ngươi thất vọng, bà cô này nếu chết
ngu như thế thì đã chết từ cái hồi trưa gặp nhà ngươi rồi ý, lúc ấy tức kém gì
bây giờ đâu!!!!!!!!"


- Cũng đúng nhỉ!

Hắn ta lại nhếch môi cười, ê, cái điệu
cười này làm tôi tức sôi cả máu rồi đấy, đã "nghĩ" nhiều lần là tôi ghét cái thể
loại cười này rồi cơ mà, hắn ta chắc chắn đọc được nhưng mà cố ý làm thế
đấy, bà nó chứ, BỰC HẾT CẢ MÌNH!!!!

Lúc nào cũng cười đểu được, ước gì tôi
sử dụng được phép thuật, à quên, quỷ thuật, tôi sẽ biến cho cái miệng hắn
thành cái khóa kéo mà kéo quách lại, thế là xong!!! Hoặc là làm cho hắn cứ tiếp
tục cười như thế đến méo miệng thì thôi, cho hết cả cười chứ đừng nói cười
đểu, hờ hờ...


- Suy nghĩ ngốc nghếch!!!


- Ờ đấy!!! - tôi trả lời, cái mặt lại
vênh lên.


- Thói quen rồi, ai cố ý chứ! Cô cũng có một lô một lốc thói quen
còn gì!!!


"........"


- Với lại....ai bảo cái đầu cô toàn nghĩ ra mấy trò hề làm tôi
nhịn cười không được! Nói cái mặt cô đần đần té ra sự thật cũng chẳng khác!


Tức lộn cả ruột nhưng mà....được rồi, tôi công nhận là hắn ta có năng khiếu
giết chết kẻ địch chỉ bằng lời nói thôi đấy, được chưa? Bây giờ tôi im, tôi chả
hơi đâu mà đấu võ mồm với hắn bằng cách tiếp tục tranh luận về việc bao giờ

thì hắn sẽ giết tôi, có thật là đợi đến khi biết chắc tôi sẽ chết bằng cách nào
đấy nhanh hơn chết già và không làm bẩn hắn như chết vì bị chém bay đầu
hoặc là tiếp tục tranh luận, giải thích rằng tôi thực sự không đần đần như cái
"sự thật" mà hắn đang tự vẽ ra và cho rằng nó đúng 100% ý được. Tôi đã nói
với hắn ta là tôi luôn nằm trong danh sách 10 học sinh giỏi nhất trường khi
còn sống giữa con người chưa nhỉ? Và tôi thắc mắc là cái tên vênh váo tự cho
mình là kẻ thông minh nhất thế giới này trong khi thậm chí sự thật chưa chắc
đã lọt vào top 10 - NHƯ TÔI ^^ được xếp thứ mấy ở cái trường kì quặc này,
có khi còn đội sổ ý chứ!

Có một sự thật là cho dù bạn có là anh chàng / cô
nàng đẹp trai / xinh gái nhất thế giới, thậm chí vũ trụ đi nữa thì, hehe, chưa
chắc cái đầu của bạn đã được thông minh tương tự như thế đâu, điều này
cũng đã được công nhận mà không cần khoa học chứng minh.

Chẳng có gì
thập toàn thập mĩ cả, Việt Nam ta có câu: "Được cái này, mất cái kia". Tên này
mắc bệnh "vênh" giai đoạn cuối rồi. Như tôi đây mất cái kia chính là tôi không
được xinh đẹp gì cho lắm. Bạn có thể có cả hai, nhưng cả hai chỉ ở mức trung
bình thôi, hoặc cùng lắm là khá khẩm chứ không thể vô cùng hoàn hảo được.
Thật đấy!

Tôi thề, tôi hứa, tôi đảm bảo! - Mạn phép bắt chiếc một câu trong
bộ phim Lập Trình Trái Tim nhé!



Lúc đó thật sự là cô nàng chua ngoa kia đã
không biết là, xung quanh cô đang ấm dần lên, mặc dù trời thì vẫn cứ tiếp tục
mỗi lúc một lạnh hơn, cô còn đang mải làm văn thuyết minh cái "vênh" của
"thằng điên vênh váo" mà quên mất là cô đã không còn lạnh nữa, cũng chẳng
để ý những suy nghĩ của mình ai kia có "đọc" được không. Nữ quỷ này có lẽ sẽ
không bao giờ biết được, trái tim băng giá của một con quỷ khác vốn đang yên
lành nằm trong "ngăn đông tủ lạnh", tưởng chừng không bao giờ tan chảy nếu
không có ảnh hưởng bởi nhiệt độ thì vì cô đã vô tình mở "ngăn đông" chiếc tủ
lạnh vô hình ấy lấy nó ra mà nó đang bắt đầu tan rồi, cho dù chủ nhân của nó
không muốn thế chút nào.


***

Cuối cùng thì tên đáng ghét cũng đã đưa tôi
trở về phòng - căn phòng 207. Thấy chúng tôi trở về, Shirou- anh chàng quỷ
ga-lăng cất tiếng hỏi:


- Cậu đưa cô ấy đi đâu vậy Ren?


- Ném xuống vực!


- Gì cơ???


"Điêu thế không biết, sao không bảo là định đá tôi ra khỏi phòng
không được nên muốn cho tôi die, rất tiếc là vì sợ bẩn nên không dám thử đi."

Ý nghĩ đó của tôi vừa dứt thì hắn quay ra liếc xéo tôi lần hai. Xì....

- Hai cậu
có vẻ thân thiết nhỉ?


- KHÔNG DÁM!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Tôi và "thằng điên vênh
váo" cùng hét lên một câu, cùng nhận ra mình vừa làm gì, và cùng quay sang
lườm đối phương.


- Cậu lo cho cô ta đi!- hắn nói với Shirou, sau đó quay gót đi vào phòng.


Tôi hất cằm "hứ" một tiếng rồi quay sang chỗ khác. Tên khốn đó chẳng biết gì là phép lịch sự với thầy cô giáo thì chắc chắn một chút cởi mở đón chào bạn mới dĩ nhiên là không có rồi.

Shirou lại cười, chùi ui...nụ cười này tôi dám khẳng định là đã làm ối cô xin chết. Cậu ấy nói với tôi:

- Ở trường thì có thể coi đây là phòng VIP đó! Là phòng duy nhất, vì tên đó....- cậu ấy vừa nói tay vừa chỉ về phía căn phòng nhỏ hơn trong phòng 207 mà đồ chết tiệt kia vừa bước vào và đóng sầm cửa lại theo phong cách bạo lực của riêng hắn- ...là con trai duy nhất của chúa tể quỷ đó!

- Shirou, cái đó cậu không cần phải báo cáo với cô ta!


Bực rồi nha, tưởng thế thì chảnh sao? Sao hắn đi vào trong rồi ,mà vẫn còn nghe được bên ngoài nói cái gì thế nhỉ, tôi nghi ngờ hắn ta cầm tinh con dog rồi đấy!

Tôi ngoái đầu nhìn xung quanh, căn phòng rộng khoảng 200 mét vuông, có ba phòng nhỏ hơn nằm sát nhau bên trong căn phòng lớn này, đảm bảo riêng tư. Bài trí bên ngoài ba căn phòng nhỏ không có gì đặc biệt, nhưng rất ngăn nắp, sạch sẽ ( chắc bệnh sạch sẽ của tên khốn đó phát huy tác dụng chứ gì, hắn cũng sạch thật chứ!).



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận