Hương Tình Đầu


Nàng: Nếu em nói tình cảm giữa em và anh là phiên bản ngược lại với mối tình đó thì sao?
Nàng: Nếu như em là người chết trước thì sao?
Tôi: Em nói người đó là ai?
Tôi: Anh luôn bên em mà.
Nàng: Em không đùa đâu.

Em đang nghiêm túc đó.
Tôi: Em nói đi.

Anh không muốn nói ra những điều anh đang nghĩ.
Nàng: Anh nghĩ đúng rồi đấy.

Em đang bị bệnh.
Tôi: Anh hiểu câu nói “giáng sinh” ngay từ khi mới đọc thư.
Nàng: Vậy tại sao anh còn hỏi em lí do là gì?
Tôi: Vì anh muốn nghe em nói điều đó, và rằng em cần anh.
Nàng: Khi em nhập viện, em sẽ chẳng thể liên lạc với anh được đâu.
Tôi: Đừng xa anh.
Nàng: Em sẽ chẳng biết em… đi lúc nào đâu.
Tôi: Em sẽ qua mà.
Nàng: Không.

Chẳng có thuốc chữa đâu anh.
Nàng: Anh đừng nói cho ai biết.

Em không cần ai thương hại em.

Em không cần ai quan tâm em.
Tôi: Em sẽ làm anh đau đấy.

Xin đừng nghĩ về anh như vậy.
Tôi: Trong trái tim anh, em là người con gái đáng để yêu nhất.
Đó là lần đầu tiên tôi khóc vì một người con gái.

Tôi thương em, thương em quặn lòng … Tôi chỉ ước giá mà mình có thể thay em chịu nỗi đau em đang phải chống chọi.

Tưởng tượng đến đó hai hàng nước mắt lại lăn dài trên má.

Tôi không muốn khóc, vì tôi là đàn ông, tôi phải làm chỗ dựa vững chắc về tinh thần cho người tôi thương.

Nhưng đàn ông thì cũng là con người cả thôi, cũng biết buồn, cũng biết khóc.

Họ chỉ khác đàn bà phụ nữ ở chỗ, họ che giấu cảm xúc giỏi hơn và không muốn người mình yêu thương phải thấy những lúc họ yếu đuối.

Nếu một người đàn ông yêu bạn và chẳng ngại ngùng khóc cùng bạn khi thấy bạn khóc, thì hãy trân trọng người đàn ông đó.

Chỉ có những người yêu bạn thật lòng mới dám làm như vậy.


Họ đau khi bạn đau.

Họ khóc khi bạn khóc.

Dường như đọc được nỗi lòng của tôi.

Em tiếp.

Nàng: Anh đừng khóc …
Tôi: Anh sẽ không khóc.
Nàng: Em biết anh sẽ không làm được điều đó đâu.

Đó là lí do tại sao em thích anh đến vậy.
Nàng: Em xin lỗi.

Thà rằng em đừng quen anh.
Tôi: Vẫn còn hy vọng mà.

Đúng không?
Nàng: Mong manh lắm.

Nếu một ngày nào em không liên lạc với anh nữa.

Nghĩa là …
Tôi: Đừng nói từ đó ra.

Vì anh mà giữ niềm tin được không?
Nàng: Em đang cố và cầu nguyện.

Em sợ lắm anh biết không?
Nàng: Em không sợ chết.

Đời người ai mà chẳng phải trải qua sinh – lão – bệnh – tử.

Không chết trước thì cũng chết sau cả thôi.
Nàng: Em chỉ sợ khi em chẳng còn ba mẹ em sẽ gục mất.

Cả anh hai của em nữa, anh hai thương em nhất.

Rồi Tun.

Ai lo cho Tun hả anh? – Em nức nở.
Nàng: Em thương mọi người quá.

Vì em mà phải chịu khổ cực như thế này.
Tôi: Hãy chiến đấu vì ba mẹ, anh trai và cả anh nữa.

Tất cả mọi người đang cầu nguyện cho em.


Chẳng lẽ em muốn làm một cô bé hư, làm buồn lòng người khác hay sao?
Nàng: Em không phải là cô bé hư.
Tôi: Vậy thì phải tin anh, vào sự thành công của ca mổ.

Ngoắc tay đi.
Nàng: Em không dám hứa đâu.
Tôi: Đừng sợ! Có anh ở đây rồi mà.
Nàng: Vâng.

Em nhớ rồi.
Nàng: Khi em biết em bị …
Nàng: Em đã phá tan căn phòng của em.
Nàng: Phá tất cả mọi thứ.

Ảnh của em, rồi quà tặng của mọi người em cũng phá sạch.
Tôi: Là bệnh gì?
Nàng: Anh sẽ không muốn biết đâu.
Tôi: Đến mức này rồi anh còn buồn hơn nữa được à?
Nàng: Em bị tim.

Tim em không tốt.

Em dễ bị ngạt thở.
Tôi: Em bị lâu chưa?
Nàng: Anh đừng hỏi nữa.

Em đau lòng lắm.
Nàng: Anh làm như em không muốn sống vậy.

Tôi cảm nhận được tiếng nức nở từ người con gái tôi thương.

Giá mà tôi có thể ôm em thật chặt vào giây phút này, có thể em sẽ đỡ đau lòng hơn.

Tôi thấy mình bất lực thực sự.

Bất lực khi chỉ biết đứng đấy nhìn em khóc mà chẳng thể làm gì.

Đó chắc chắn là cảm giác đáng sợ nhất mà cả đời này tôi không bao giờ muốn gặp.
Nàng: Anh đừng khóc.
Tôi: Anh xin lỗi.
Nàng: Em không muốn anh khóc vì em đâu.

Như vậy sẽ đau khổ lắm.
Nàng: Nếu không mổ, em sẽ chết.


Noel này em sẽ mổ.

Nhưng mổ tỉ lệ sẽ thấp lắm, nên chắc chết mất.
Tôi: Còn hy vọng mà, phải không?
Tôi: Em sẽ ổn thôi.

Hứa với anh đi.
Nàng: Em thấy ngày càng yếu đi.

Khi em thở bằng máy, em sẽ chẳng nói chuyện với anh được đâu.

Đó là lí do tại sao em không online cả tuần liền, mặc dù em nhớ anh đến phát khóc.
Nàng: Anh muốn nói gì với em không? Ngày mai em thở bằng máy đó.
Tôi: Em lại gần màn hình đi.
Tôi: Chụt.

Vào trán nhé.

Em còn nhỏ, không thơm chỗ khác được.
Nàng: Cảm ơn anh.

Còn gì nữa không?
Tôi: Anh sẽ không bao giờ quên em đâu.
Nàng: Anh hứa không?
Tôi: Anh hứa :ngoắc ngoắc:
Nàng: :bật cười:
Tôi: Anh làm phần anh rồi, giờ đến phiên em.
Nàng: Làm gì?
Tôi: Thơm nhau :nói ngại ngùng:
Nàng: Không.

Em ngại lắm.
Tôi: Chỉ biết nhận mà không biết cho người ta gọi là ích kỉ đấy.
Nàng: Em ích kỉ quen rồi.
Tôi: Hihi.

Anh ngủ nhé.
Nàng: Ừm.
Tôi: Cô bé còn điều gì muốn nói à.
Nàng: Dạ không.

Anh ngủ đi.

Ngủ thật ngoan.
Tôi: Anh sẽ gửi tin thường xuyên.

Đảm bảo khi em mở ra sẽ ngập màn hình.
Nàng: Hihi.
Tôi is offline

Nàng: Anh out thật rồi à.
Nàng: Giờ chỉ còn lại em một mình.
Nàng: Anh hãy sống thật tốt nha anh.
Nàng: Em tin anh là một người mạnh mẽ, em tin những gì anh nói với em.
Nàng: Em gửi cho anh cuộc chat này.
Nàng: Để sau này anh sẽ đọc lại nhé.

Nàng: Mỗi lần BUZZ! Là mỗi lần anh hôn em.
Nàng: Em ngủ đây, và em mong sáng mai em sẽ dậy.
Tôi vẫn vậy, luôn chờ em thoát trước vì tôi biết chắc chắn em sẽ nói thêm một vài điều.

Có lẽ em không biết là vẫn có người chờ để đọc những dòng cuối em gửi.

Động viên em như vậy, nhưng thật sự trong lòng tôi đang rất rối bời.

Vì ngay cả đến một người mạnh mẽ và yêu đời như em còn chưa dám đặt niềm tin vào sự thành công của ca mổ thì tôi, một người có phần lý trí và thực dụng, sẽ chẳng dám mộng mơ nhiều.

Tôi nhòa đi khi đọc dòng cuối “và em mong sáng mai em sẽ dậy”.

Câu nói đấy khiến tôi ám ảnh đến tận bây giờ.

Lời nói thể hiện khát khao sống cháy bỏng.

Nhưng sự thật phũ phàng là em chẳng thể tự quyết.

Là số phận của em rồi.

Tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ chỉ là chắp tay cầu nguyện cho em.

Thời gian ấy, một ngày tôi thắp hương cho ông bà đến 3 – 4 lần.

Tôi ghét cái từ số phận đó kinh khủng.

Để chỉ điều gì hiển nhiển xảy ra với một người, người ta hay thốt lên “là số phận rồi”.

Đời người giống như đã được lập trình sẵn, mà dù có làm gì thì con người ta cũng chẳng thay đổi được.

Người nghèo thì muôn đời nghèo, người đã giàu thì làm gì cũng giàu.

Mặc dù nếu đem ra so sánh thì chưa chắc sự cố gắng và quyết tâm của tầng lớp giàu có đã hơn được tầng lớp thấp hơn.

Và một điều khủng khiếp hơn cả là câu nói “con người sống chết có số”.

Tôi không tin vào số phận.

Tôi sẽ cầu nguyện, thắp hương cả ngày với ông bà tôi.

Tôi dám cá hồi đó ông bà cũng quở tôi dữ lắm, vì có hôm nửa đêm khuya khoắt tôi cũng mó dậy, thắp hương gọi ông bà dậy xin xỏ.

Tôi nghe văng vẳng bên tai “tiên sư thằng này, đêm hôm không để ai ngủ à?”.

Tôi mặc kệ, tôi chỉ hy vọng ông bà cảm động vì thấy tôi thành tâm mà giúp em.

Vì em, tôi chịu ăn mắng chút có xá gì.

Đừng lo em nhé, có anh rồi …

Baby, I see this world has made you sad Some people can be bad The things they do the things they say

But baby, I’ll wipe away those bitter tears I’ll chase away those restless fears And turn your blue skies into gray
Why worry There should be laughter after pain There should be sunshine after rain These things have always been the same So why worry now Why worry now…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận