Hương Tình Đầu


Hôm đó, dường như ông trời cũng muốn khóc cùng tôi.

Trời mưa tầm tã.

Chưa bao giờ tôi thấy trời mưa to như vậy.

Đang nằm miên man với những dòng suy nghĩ, tôi ngồi bật dậy, mở cửa và bước ra ngoài ban công.

Tôi muốn nhờ mưa gột rửa dùm tôi nỗi lòng này.

Ngửa mặt lên trời để đón những giọt mưa sáng loáng dưới ánh chớp.

Tôi nhắm mắt lại, khẽ hát bài hát của em.
Would you swear That you’ll always be mine? Or would you lie? Would you run and hide? Am I in too deep? Have I lost my mind? I don’t care You’re here tonight.

I can be your hero, baby.

I can kiss away the pain.

I would stand by you forever.

You can take my breath away.

Là tình yêu đầu của tôi đấy, tại sao nó lại khó khăn và gập ghềnh đến vậy? Chẳng lẽ ông trời đang muốn thử thách lòng người? Tôi không sợ thử thách, tôi chỉ sợ vì thương tôi, em không nỡ để tôi phải đau khổ.

Mưa hắt vào mặt nhiều quá, nhiều đến nỗi đến nỗi tôi cảm như có ai đó đang lấy một thau nước hất thẳng vào mặt mình và hét lên cảnh tỉnh “người ta đã khổ lắm rồi, đừng làm người ta phải bận tâm vì mày nữa”.

Lạnh quá! Mưa lạnh như lòng tôi đang lạnh.

Tôi nhớ em, nhớ cồn cào.

Tôi không quan tâm vì lí do gì em để tôi lại.

Tôi cần em.

Tôi không cho phép mình hèn nhát, không dám đương đầu với thử thách, để em tuột khỏi tay và bước đi dễ dàng.

Tôi: Anh biết em đang có nỗi khổ riêng.
Tôi: Nhưng hãy cho anh cơ hội để cùng em vượt qua trở ngại đó được không?
Tôi: Anh không sợ thử thách.
Tôi: Anh chỉ sợ mất em.
Tôi: Anh thích em.


Càng ngày, tình cảm anh dành cho em càng mãnh liệt.

Anh không biết làm thế nào để xóa, để quên nó bây giờ.
Tôi: Chẳng phải em cũng thích anh sao?
Tôi: Em can tâm bước một mình như thế à?
Tôi: Đừng “ích kỉ” khư khư giữ nỗi đau cho riêng mình.

Hãy để cho anh được chịu cùng.
Tôi: Em có biết anh thương em nhiều như thế nào không?

Tôi để lại rất nhiều tin nhắn không chỉ đêm hôm đó, mà cả một tuần liền.

Nhưng tất cả những gì tôi nhận được chỉ là một sự im lặng, sự im lặng kéo đi cùng hy vọng em thay đổi suy nghĩ của tôi.

Chưa bao giờ tôi thấy em lạnh lùng và dứt khoát như thế.

Em vô cảm với nỗi đau, sự day dứt và nỗi nhớ chất chứa tôi dành cho em.

Em tàn nhẫn quá.

Không thể tìm cách liên lạc với em, tôi xuống nước, đồng thời nhờ Hân tác động.

Tôi: Ý em đã quyết, anh nói cũng vô ích.
Tôi: Anh chỉ xin em cho anh được gặp em một lần.
Tôi: Nếu như sau lần này, em vẫn giữ quyết định, anh sẽ dừng lại.
Tôi: và ngay lập tức BIẾN MẤT KHỎI CUỘC ĐỜI EM…

Thương em quá.

Giá mà được ở gần, có lẽ lúc này tôi sẽ chạy ngay đến bên em, ôm em vào lòng và vỗ về “có anh đây rồi, đừng sợ nhé”.

Điều đó có thể sẽ không giúp em nguôi ngoai ngay, nhưng chắc chắn làm em nhẹ lòng đi nhiều lắm.

Bây giờ, tôi thật sự bất lực…

Thêm một tuần nữa vắng em.

Tôi vẫn giữ thói quen là đi học về chạy vào phòng và mở máy lên ngay, vớ hy vọng sẽ thấy tin nhắn em để lại.

Nhưng lần nào cũng vậy, cửa sổ offlines vẫn trắng tinh.

Tôi gọi cho Hân thì lần nào cũng “Hân đi ra ngoài rồi con”, là giọng của mẹ Hân.


Hình như em cũng dặn Hân không được nói chuyện với tôi.

Tôi điên cuồng để lại tin cho Hân, năn nỉ có, trách móc có, sướt mướt cũng có.

Giống em, Hân cũng chẳng buồn trả lời tôi.

Rồi…

Nàng: Anh làm phiền tôi và bạn tôi quá.
Nàng: Được, tối nay tôi sẽ gặp anh.
Nàng: Mà anh cũng đừng hy vọng gì cả.
Nàng: Vô ích thôi.
Nàng: Tôi chẳng yêu thương gì anh đâu.
Nàng: Là do tôi tự tưởng tượng ra thôi.
Nàng: Tối nay, giờ cũ.
Nàng: Chào anh.
Đọc tin nhắn của em, tôi vừa buồn vừa vui.

Vui vì sau hai tuần chờ đợi mòn mỏi, cuối cùng em cũng trả lời tôi.

Nhưng cũng hơi buồn và lo lắng vì từ trước đến giờ, chưa khi nào tôi thấy giọng điệu và lời nói của em lại lạnh lùng và vô tình đến thế.

“Dù sao thì nàng vẫn chịu gặp mình, thế là đủ rồi”, tôi thầm nghĩ.
Tối đó, chỉ nhăm nhăm ăn cho xong, tôi tót lên phòng, mở máy và chờ sẵn.

Còn 15ph nữa, đeo tai nghe, tôi mở nhạc vui vui lên để bớt căng thẳng.

Đúng giờ, em nhảy vào nói chuyện.

Nàng: Anh có đó không?
Tôi: Không.
Nàng: Có chuyện gì anh nói nhanh đi.

Tôi phải đi.

Hôm nay, em còn không thèm để ý lời chọc của tôi nữa.

Cũng lo lo, nhưng tôi tiếp.

Tôi: Em đi đâu? Chẳng phải tối nay em hẹn anh còn gì.
Nàng: Nhưng tôi vẫn có quyền hủy hẹn.

Tôi: Đừng xưng tôi, nghe xa xôi lắm.
Nàng: Thích.
Tôi: Anh xin em đấy.

Chẳng giống em gì cả.
Nàng: Vậy thì anh chưa hiểu hết con người tôi rồi.
Tôi: Đừng cố gắng làm anh ghét em.
Im lặng …
Tôi: Ai viết thư cho anh bảo là “trong trái tim em luôn có anh, em sẽ không bao giờ quên anh đâu bởi vì em thích anh”
Nàng: Lúc đó tôi lú lẫn, viết ẩu.
Tôi: Rồi sao không đọc lại.
Nàng: Chưa kịp đọc thì con Tun [con mèo của nàng] nó nghịch, chẳng may nó bấm nhầm.
Tôi: Giờ lại đổ lỗi cho Tun à.
Nàng: Lỗi của nó, anh đi mà hỏi nó.
Tôi: Làm sao anh hỏi nó được.

Xa xôi cách trở thế này
Nàng: Thế thì thôi.

Chấp nhận đi
Tôi: Em không thích anh thật à? – Tôi đang cố trêu nàng.
Nàng: Anh nghe tôi nói từ đầu rồi còn gì.
Tôi: Nhưng anh không tin lắm.

Mở webcam lên rồi nói đi.
Nàng: Lại tài lanh à.

Không dễ dàng đâu.

Tôi nói rồi, tôi không muốn anh biết mặt tôi.

[ Trong khi đó, em đòi tôi gửi một đống ảnh, bắt tôi thu âm giọng tôi, rồi gửi qua email cho em.

Ôi đời ]
Tôi: Vậy em cầm một đống ảnh của anh thì sao? Công bằng chút đi.
Nàng: Xóa hết rồi.

Hình xấu hoắc.

Giọng thì như vịt đực, nghe phát gớm.
[ Sau này tôi biết trong thời gian đó, ngày nào em cũng lôi ảnh tôi ra ngắm nghía, hôn hiếc um sùm cả lên.

Đừng tin lời con gái nói là bởi vậy ]
Tôi: Cho anh nói, đừng ngắt lời anh.
Tôi: Dù chưa có cơ hội được gặp em, nhưng anh tin vào linh cảm của mình.
Tôi: Em nhân hậu, luôn dành phần thiệt cho mình.
Tôi: Em tinh tế, nhạy cảm đủ để đặt mình vào vị trí của người khác để cảm nhận nỗi đau của họ.
Tôi: Anh chưa biết lí do em muốn kết thúc với anh là gì.

Nhưng anh chắc chắn đó là vì anh.

Tôi: Em không muốn anh đau khổ vì cái lí do gì đó mà anh chưa biết.
Tôi: Nhưng sự thật, anh sẽ còn dằn vặt và tự trách mình nhiều hơn nếu anh để em bước đi một mình như vậy.
Tôi: Chắc chắn em không muốn người em dành tình cảm là một người hèn nhát đấy chứ?

Im lặng hồi lâu.

Em lên tiếng.

Nàng: Anh à.

Có nhiều thứ không thể diễn đạt bằng lời được.

Em muốn anh quên em.

Em không thể chịu đựng khi nhìn thấy anh đau lòng.

Thà rằng cái khổ hãy để mình em chịu.
Tôi: Tại sao em không chia cho anh một ít?
Nàng: Hãy quên em đi.
Tôi: Nếu biết cách, anh đã làm rồi.
Nàng: Hãy xem em như một cơn gió.

Gió đến rồi sẽ đi thôi anh à.
Tôi: Nhưng anh trúng gió rồi :mặt đau khổ:
Nàng: Đừng nhớ đừng thương em, đừng làm gì cả, em chẳng là gì đâu.
Tôi: Tại sao em không thể giải thích được.
Tôi: Tại sao em lại ra đi.
Tôi: Tại sao anh không nên nhớ em nữa.
Tôi: Anh không hiểu?
Nàng: Anh đã xem clip bài “Hero” chưa?
Tôi: Anh xem rồi.
Tôi: Erique hát.
Tôi: Anh rất vui khi em gửi bài đó cho anh [ Câu này vô duyên thế.

Chẳng hiểu sao lúc đó tôi lại có thể đánh câu này.

]
Nàng: Chàng trai đó chết anh à.

Và cô gái đã khóc.
Tôi: Nhưng nếu chết vì người mình yêu thì lại là chuyện khác, cô bé à.
Nàng: Nhưng anh không thể trở thành người hùng được.
Tôi: Vì sao?
Nàng: Vì người chết sẽ không phải là anh …

Tôi sững sờ khi điều, mà tôi không mong muốn nhất, có thể sẻ xảy ra.

Lúc đó tôi chỉ có một điều ước, đó là tôi những gì tôi đang tưởng tưởng không phải là sự thật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui