Kỉ niệm với mưa của tôi rất nhiều.
Vui có, buồn có, nhưng chưa cái nào khắc khoải bằng đối với HN.
Cuộc sống mang lại cho tôi quá nhiều thứ, nhưng cũng nhẫn tâm cướp khỏi tay tôi một vài thứ rất thiêng liêng.
Vẫn biết mối tình đầu tuyệt đẹp thường đi chung với nỗi buồn khi kết thúc, nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng nó lại sầu thảm đến nhường vậy…
Cơn mưa nhỏ dần, nhưng không chịu tạnh hẳn.
Tôi đứng yên lặng, gặm nhấm nỗi nhớ về em và để mặc những giọt nước buốt lạnh thi nhau rơi vào mặt.
Mưa không biết lòng tôi đang lạnh hơn mưa…
Tôi không phải là người thích ngồi gặm nhấm nỗi buồn, nhưng thi thoảng tôi cũng tự cho phép mình được lục lọi lại quá khứ, để biết trân trọng hơn những gì đã mất đi.
Có những thứ đi qua còn có thể với tay kéo lại được, nhưng cũng có những thứ rời xa ta mà mãi không bao giờ quay lại…
Hạnh phúc là hành trình, chứ không phải là điểm đến.
Hãy làm việc như thể bạn không cần tiền Hãy yêu như bạn chưa từng bị tổn thương, Hãy hát như chẳng ai nghe thấy Hãy nhảy múa như chẳng ai nhìn bạn Và hãy sống như thiên đàng trên trái đất này
Nghe có vẻ triết lý, nhưng nếu đã trải qua cơ số chuyện và ngồi ngẫm lại những điều trên thì không phải là không có lí.
Tôi chỉ biết sống hết mình để không bao giờ phải hối tiếc…
– Làm gì mà thẫn thờ một chỗ vậy anh – QC vừa cười vừa lấy tay vuốt nước mưa trên mặt.
– Anh đang nghĩ đến chuyện hồi nhỏ…
– Anh nói dối dở tệ – cô bé lè lưỡi.
– Anh có đâu… – tôi nhún vai.
– Có chuyện gì kể em nghe… – giọng QC nhẹ bâng.
Tôi không muốn nói với QC là tôi đang nhớ HN.
Tôi nhớ muốn phát điên.
Và cơn mưa là chất xúc tác càng làm nỗi nhớ thêm da diết.
Có thể khi đọc những dòng này sẽ có người không tin cảm xúc của tôi là sự thật cùng lí do chưa bao giờ gặp nhau thì tình cảm không thể mãnh liệt như vậy.
Tôi không muốn giải thích nhiều và cũng không muốn thuyết phục các bạn tin mà chỉ muốn nói một điều tình yêu kì lạ lắm .
– Em không muốn nghe đâu…
Tôi bỏ lại khoảng trống mênh mang sau dấu ba chấm mà không biết mình cũng vừa để lại một khoảng trống lớn như thế nào trong tâm hồn em.
QC không thất vọng như những gì tôi đoán.
– Anh lại nhớ chị ấy à?
Một giọt nước chảy dài từ khóe mắt cô bé.
Tôi không biết là mưa hay nước mắt.
Liệu tôi có phải là người vô tình?
Tôi chỉ im lặng sau câu hỏi của QC.
Sự im lặng thay cho cái gật đầu.
– Nếu HN biết, hẳn chị ấy sẽ vui lắm – QC mỉm cười một cách gượng gạo.
Cô bé tiếp.
– Trước khi em quay lại Pháp em, em sẽ nói cho anh biết một điều… Từ bây giờ đến lúc đó, em chỉ xin anh một chuyện được không?
– Chuyện gì?
– Anh đừng nhớ đến chị em khi ở bên cạnh em.
Em… – QC nghẹn ngào.
– Tại sao? – tôi ngu ngơ.
– … anh có làm được không?
– En nói lí do đi… – tôi xát muối vào nỗi đau của cô bé.
– Không phải câu hỏi nào cũng có câu trả lời.
Xem như anh làm điều đó cho em đi, được không? – tôi không biết là lời thì thào của em hay của gió, mà sao nghe đầy tâm sự.
– Ừm… anh sẽ…
– Chỉ 2 tuần thôi rồi em sẽ trả tự do cho anh.
Nha anh nha! – giọng QC nghe thương lắm, ánh mắt buồn vô tận…
– Anh đã nói hết câu đâu.
Ý anh là anh sẽ không làm vậy.
Anh sẽ cho em khóc hết nước mắt – tôi nhe răng cười nham nhở rồi vù chạy.
Đang tâm trạng, nhưng khi biết mình bị trêu, QC cũng không khỏi bật cười…
Cô bé đuổi theo tôi.
Tôi cố tình chạy thật chậm, chờ đến khi em gần đưa tay bắt được, tôi lại lách người, tăng tốc khiến QC tóm hụt mấy lần.
Mỗi lần như thế càng làm em điên tiết hơn.
Được thể tôi càng cười tợn.
Không biết mấy em khác thế nào chứ QC lúc tức nhìn buồn cười cực.
Đến lần thứ 4, lúc tôi quay đầu lại định cười chọc em giống mấy lần trước thì thấy QC ngồi thụp xuống, hai tay ôm gối ra vẻ rất đau đớn.
Chết tôi rồi! Đừng bảo đuổi tôi rồi bị ngã nhé! Tôi hộc tốc chạy lại lay lay vai em, giọng lo lắng.
– Ngã à? Có sao không?
QC chỉ lắc đầu, nhưng hai tay vẫn ôm khư khư đầu gối.
– Bỏ tay ra anh xem nào
Tôi vừa ra lệnh vừa cầm hai tay em nhấc lên.
– Có gì đâu! Lừa anh hả?
QC không trả lời mà chỉ khẽ gật đầu.
Em bất ngờ đẩy tôi ngã lăn kềnh ra đất rồi vùng chạy.
Chạy được một khoảng em quay lại, lúc lắc cái đầu tinh nghịch, lè lưỡi lêu lêu tôi rồi bật cười giòn tan.
Tiếng cười như muốn hòa cùng cơn gió cuốn bao tâm sự của tôi theo cùng…
Đã rất lâu, tôi không có buổi dầm mưa đúng nghĩa như vậy.
Nhờ QC, tôi tìm lại được cảm giác mà từ rất lâu tôi luôn khao khát nhưng chưa một lần làm được…
Không còn nhỏ My ngồi khóc thút thít lúc thấy tôi bị đánh vì bảo vệ nó…
Không còn cảm giác bồng bềnh trên mây từ cái thơm đầu đời…
Không còn hình ảnh hùng hổ của đám bạn sát cánh bên nhau chống lại xóm khác…
Cũng chẳng còn những nụ cười khanh khách và ánh mắt hạnh phúc của lũ trẻ khi được đá bóng trong mưa…
Ngày hôm nay, tôi không có cơ hội được trở về thời thơ ấu, nhưng tôi lại có một may mắn khác với một cô bé đang dành tình cảm cho mình.
QC bước vào cuộc sống của tôi như một cơn gió trong lành mang thêm nhiều điều thi vị.
Cô bé chẳng giống ai mà là duy nhất.
Có lẽ đã đến lúc tôi nên dành suy nghĩ với nhiều thiện cảm hơn cho em…
– Về đi em
– Vâng…
– Người em ướt nhẹp rồi.
Về kiểu này không bị cảm cũng hơi phí
– Sức đề kháng em tốt lắm, anh đừng lo – QC chun mũi.
– Để anh ra lấy xe.
Đứng đây chờ anh…
– Hmm…
Vừa nói xong, tôi rảo bước quay đi.
Tôi dắt xe ra chỗ QC đang chờ và lục trong cặp lấy ra cái áo khoác của mình.
Tôi mặc cho em.
– Như con nít ấy.
Áo cũng có người mặc cho – tôi cười hì hì.
– Anh đừng có chiều em như này, em hư đấy…
– Thì anh là anh… – tôi ngập ngừng.
Định nói là anh trai của em – nhưng biết là không nên.
Tôi lái câu chuyện.
– Thì anh là anh lo cho em chứ sao – tôi nháy mắt.
– Em biết anh định nói gì, nhưng em tha cho đấy
– Hả?
– Anh không phải là người dẻo miệng, nên lúc anh ngập ngừng là bị lộ à.
Hi hi
– …
– Mà đi thôi
– Ừm
Tôi kéo cái phéc mơ tuya áo khoác lên đến tận cổ của QC rồi trùm mũ lên.
Cô bé đứng im, hai má đỏ bừng.
– Bình thường ghê gớm lắm mà sao hôm nay lại đỏ mắt thế ấy ơi – tôi bụm miệng cười.
– Hôm sau em tự mang áo khoác.
Không cho anh làm như này nữa.
Xấu hổ lắm
QC nói nhanh như gió nửa muốn tôi nghe nửa muốn tôi không nghe.
Tôi nghe được hết, nhưng giả vờ.
– Nói gì? Nói từ từ! Nào… – tôi đưa ánh mắt ra hiệu.
– Anh giỏi lắm.
Sau này đừng có trách em ác – cô bé lấy tay che miệng cười rồi quay mặt đi chỗ khác.
Khi QC quay lại, tôi vẫn đứng trân trân nhìn em.
Trong một khoảnh khắc tôi thấy gương mặt của HN.
Nụ cười trên môi tôi lịm tắt.
Tôi như một kẻ vô hồn đưa những ngón tay run rẩy của mình vén những sợi tóc dính nước đang bết trên gò má em.
Tôi nhẹ nhàng và ân cần như sợ sẽ làm gương mặt của HN bỏ tôi đi mất…
Tôi muốn khoảnh khắc này sẽ tồn tại mãi mãi…
Tôi quay mặt đi lạnh lùng.
– Về thôi…
– Sao hai đứa này ướt nhẹp vậy? Không mang áo mưa hả?
Chị Hà lật đật chạy đến định đỡ tôi, nhưng nghĩ sao lại quay sang đỡ QC.
Ghét vãi.
Trong nữ khinh nam à?
– Em có lạnh không? … Tóc em có ướt không? … Em phải tắm ngay không ốm đấy … – Chị Hà hỏi thăm QC tới tấp trong khi tôi chờ mãi chẳng thấy đoái hoài gì.
– Chị! Em cũng ướt sao chị không hỏi thăm em – tôi nạt.
– Em là đàn ông, con trai nó khác.
Em nhìn nè QC nhìn nữ tính, dễ thương thế này
– QC khỏe hơn em đó – tôi nhăn mặt.
– Làm sao em biết?
– Thì… – tôi ấp úng.
Chẳng lẽ tôi bảo chúng tôi vật thi rồi.
Không trả lời còn hơn.
– Lớn rồi mà còn tị với con gái! Mau vào tắm đi 2 đứa! Không ốm bây giờ – chị Hà đẩy lưng 2 đứa tôi giục.
– Mà mẹ em đâu rồi chị?
– Hôm nay cô dạy ở nhà trong mà
– À ừ nhỉ.
Vậy bố em đâu? – tôi hỏi tiếp.
– Chú đi ăn liên hoan công ty rồi.
Nhà chỉ có 3 chị em mình thôi.
Hai đứa tắm nhanh rồi ăn kẻo đói
– Vâng…
Tắm xong, tôi xuống bếp thì thấy chị Hà đã dọn đồ ăn chờ sẵn.
Hôm nay chị làm món thịt kho tàu với canh chua cá lóc.
Nhìn hấp dẫn quá xá.
Chị Hà nấu ăn ngon mà nhìn cũng bắt mắt, nên ngó qua là muốn nuốt nước miếng ừng ực rồi.
Tôi bốc quả trứng cút rồi bỏ tọt vào mồm nhai ngồm ngoàm.
– Hôm nào chỉ em làm thịt kho tàu này nhé.
– Ở nhà chị nấu cho, ai bắt phải nấu đâu mà tập – chị Hà nhoẻn miệng cười.
– Mai mốt em đi học đại học, đi lấy vợ rồi sao – tôi lí luận.
– Có vợ thì vợ nấu chứ lo gì?
– Giờ con gái vụng lắm.
Lo thân mình trước….
mà sao QC lâu dữ vậy.
Đói muốn chết
– Hay M chạy lên gọi đi.
Không chờ mất công đói, tội nghiệp
Chị Hà hiểu tôi ghê, bụng tôi đang sôi sùng sục rồi đây này.
Nói điều, tôi chạy lên phòng mẹ gọi QC.
Phòng bố mẹ tôi có nhà vệ sinh riêng, tôi thì tôi nghĩ em đang tắm, nên chỉ muốn mở cửa phòng rồi nói vọng vào nhà tắm giục em nhanh nhanh, chứ ai ngờ…
Khi tôi vừa bước vào phòng thì đập vào mắt tôi là hình ảnh QC quấn khăn tắm đang ngồi hong tóc.
Mọi chuyện chẳng có gì nếu như cái khăn nó không tự nhiên tuột nút rơi xuống… Tôi hoảng hốt che mắt lại rồi chạy biến ra khỏi phòng như ma đuổi trong tiếng hét thất thanh của QC.
Tôi thề là tôi thấy gì tôi chết liền…
Sau khi nghe tiếng hét của em, tôi co giò chạy biến vào trong phòng, bấm chốt cửa, trùm chăn kín đầu.
Tim tôi đập tưng tưng như muốn nhảy xổ ra ngoài.
Rõ ràng là tôi chẳng làm gì mà sao bây giờ tôi cứ như thằng tôi phạm thế này…
Cốc cốc cốc! Tiếng gõ cửa vang lên đủ nghe mà tôi có cảm giác như tiếng sấm rền ngang tai.
– Ngủ rồi.
Miễn làm phiền – tôi lật chăn ra trả lời rồi lại trùm chăn vào.
Im lặng được 2-3 giây lại… cốc cốc cốc.
Lần này tôi nằm im thin thít, không dám ho he gì.
Một tin nhắn đến.
“Anh mà không mở cửa, đừng trách em ác ”
Tôi đáp.
“Anh thề là anh chưa thấy gì cả, huhu ”
Chưa đầy 10s sau, tin nhắn trả lời.
“Anh có mở không? Hay để em phá cửa ”
Tôi lồm cồm bò dậy.
Nhẹ nhàng, từ từ mở chốt cửa.
Tôi làm thật chậm như muốn kéo dài sự sống của mình.
Mở cửa ra tôi thấy QC đang khoanh tay trước ngực.
Em đã thay đồ ở nhà chứ không còn quấn khăn nữa.
May quá!
– Anh chưa thấy gì cả.
Anh nói thật đấy – giọng tôi như mếu.
– Làm sao em tin anh được? – QC cắc cớ.
– Lúc cái khăn… là anh che mắt lại rồi – tôi khổ sở.
– Ai mà biết được anh có ti hí giống lũ con gái xóm anh ngày xưa hay không?
– Lũ con gái nào?
– Tụi mà thấy anh bị ném quần lên cây ấy
QC che miệng cười.
Tôi định nhe răng cười theo thì thấy em nghiêm mặt lại.
Tôi im bặt.
– Anh không thấy gì đâu.
Tin anh đi
– Có thật không thấy gì không?
– Thật mà
– Thề đi!
– Thề gì?
– Nếu thấy gì sau này anh phải cưới em – QC tỉnh queo.
– Sao vô duyên vậy?
– Không dám hả? – em hếch mặt.
– Dám – tôi lí nhí.
Khi tôi vừa trả lời xong cũng là lúc QC gập bụng cười ngặt nghẹo.
Tôi chẳng hiểu mô tê gì sất.
– Này! Có bị con gì cắn không đấy? – tôi vỗ nhẹ lưng em.
– Anh bờm quá đi – cô bé vừa nói vừa ôm bụng.
– Sao bờm?
– Em kịp giữ cái khăn lại rồi, nên làm sao anh thấy được gì
– Trời! Làm hết hồn – tôi đưa tay ôm ngực.
– …
– Ở anh có những sự dễ thương chết người.
Đừng đánh mất nó, anh nhé – QC nháy mắt với tôi và quay đầu bước đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...