Hương Tình Đầu


Mưa nhỏ dần, nhưng chưa tạnh.

Trời đã bắt đầu quang hơn.

Sau một hồi nói chuyện, cả hai bỗng dưng im bặt, không ai nói với ai câu gì.

Tôi không muốn phá vỡ sự im lặng bởi vì cũng muốn bản thân theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình.

Tôi khoanh tay trước ngực và đưa mắt nhìn ra thật xa…

Ngắm mưa rơi bao giờ cũng mang lại cho tôi nhiều thứ cảm xúc.

Đó là hạnh phúc khi kỉ niệm tắm mưa thời thơ ấu bỗng chốc ùa về và cũng là man mác buồn khi tôi nhớ đến HN…

Tôi nhận thư từ ba em trong một ngày mưa tầm tã và từ em họ của em, QC, cũng trong một ngày mưa khác.

Mưa thường khiến tôi hoài niệm trong những tình khúc sâu lắng và bất tử của cố nhạc sĩ thiên tài Trịnh Cộng Sơn…

Một người nghệ sĩ mà lúc bình sinh cũng như khi đã về miền cát bụi – vẫn có hàng triệu người yêu mến và tiếc thương.

Đó là Trịnh Công Sơn.

Lẽ thường tình bởi vì anh đã sống một cuộc đời dâng hiến và sẻ chia cho hết thảy thân phận.

Triết lý nhân sinh và chính bản thân cuộc đời Trịnh là sống để trả nợ người và trả nợ đời.

Đó là món nợ kiếp người phải mang.

Thiên tài Trịnh Công Sơn là ở chỗ anh mang vác bổn phận ấy một cách thiết tha nhất.

Tôi gọi đó là định mệnh.

Định mệnh bắt anh phải yêu thương và sẻ chia với cuộc đời bằng thứ âm nhạc của riêng Sơn.

– Việt Nhân

Đó là Diễm xưa …
Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ, Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao, Nghe lá thu mưa, reo mòn gót nhỏ, Đường dài hun hút cho mắt thêm sâu…

… là Em còn nhớ hay em đã quên …
Em còn nhớ hay em đã quên, Nhớ Sài Gòn mưa rồi chợt nắng…

… là Tuổi đá buồn …
Trời còn làm mưa Mưa rơi mưa rơi Từng phiến băng dài Trên hai tay xuôi Tuổi buồn em mang Đi trong hư vô Ngày qua hững hờ

… là Như cánh vạc bay …
Nắng có hồng bằng đôi môi em Mưa có buồn bằng đôi mắt em Tóc em từng sợi nhỏ Rớt xuống đời làm sóng lênh đênh


Mỗi khi mưa, tôi nhớ đến em.

Khi nhớ em, tôi nghe nhạc Trịnh.

Và khi nghe nhạc Trịnh, tôi sẽ man mác.

Tôi tự tìm đến nỗi buồn theo cách của riêng mình… Tôi không phải là một người hay hoài niệm, càng không phải là người thích mang nỗi buồn vào trong lòng, nhưng HN là trường hợp ngoại lệ.

Nếu mối tình đầu của tôi chỉ đẹp, thì tôi đã không khổ sở khi phải ngập ngụa trong nỗi khắc khoải nhớ em như bây giờ.

HN cũng là người thích mưa.

Tôi nghiệm ra một điều những cô nàng sâu sắc ai cũng yêu mưa thì phải.

Em từng nói với tôi em hy vọng có một ngày em cùng tôi sẽ đi cùng nhau dưới mưa… Hai đứa sẽ nắm tay nhau thật chặt.

Trong khi em tươi rói khoa chân múa tay, thao thao bất tuyệt về ý nghĩa của mưa thì tôi mặt mũi trắng bệch, tay chân run rẩy vì lạnh.

Nhưng dù lạnh đến mấy tôi cũng không bao giờ buông tay, vì tôi biết em cần tôi đi hết con đường mưa …

Ước nguyện của HN cũng là của tôi.

Tôi chưa dám hy vọng một điều xa xỉ như vậy, tôi chỉ mơ sẽ được gặp em.

Vậy mà…
– Anh! Dầm mưa cho ốm chơi không? – QC cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
– Em đùa đấy hả? – tôi trợn tròn mắt…
– Anh! Dầm mưa cho ốm chơi không?
– Em đùa đấy hả?
– QC em không biết nói đùa là cái gì
Em cười hi hi rồi bất ngờ đưa tay nắm cành cây trên đầu kéo mạnh xuống.

Nước mưa đọng trên cây theo đà rơi xuống rào rào.

Do không chuẩn bị, tôi giật thót người khi bị nước mưa chui vào trong áo, rơi thẳng xuống lưng và ngực.

Lạnh kinh hồn.

Thấy tôi nhảy tưng tưng như đười ươi, QC cười ngặt nghẹo.

Lúc này điên cmnr, tôi cũng thò tay lên trên, nắm cành cây giật lấy giật để, nhưng QC đã chạy ra ngoài từ lúc nào.

Hậu quả, tôi hứng thêm một thau nước.

Người tôi đã ướt ngay càng thên ướt.

Tôi vẫn nhất quyết không ra, tôi ngồi bệt xuống, dựa hẳn đầu vào gốc cây và ngắm cô nàng…


QC mặc quần jeans với áo tay cụt, sẫm màu.

May mà em mặc áo tối màu chứ không một lúc nữa không chừng có xe cứu thương đến hốt tôi vào nhà xác vì mất máu nhiều quá cũng nên.

Hình như cô bé đang múa…

Cô bé ngửa mặt lên trời, hai tay chống nạnh, đứng trên một chân, xoay vòng nhìn rất mềm mại… Nhìn có vẻ chóng mặt hay sao ấy, mà lúc quay xong nhìn em cứ lảo đảo thế nào.

Khổ thân! Cố gắng lấy le với tôi làm gì không biết… Ồ! Ra tôi nhìn nhầm.

Vấp đá chứ không phải quay nhiều quá chóng mặt.

Phải thế chứ, không thì mất hết cả hình tượng!!! Cố lên! Xoay vài vòng nữa xem nào…

QC không múa nữa, em chuyển từ thể loại hành động sang thể loại trữ tình.

Cô bé dang hai tay và nhắm chặt đôi mắt.

Em để mặc cho những hạt mưa vô tình thi nhau hắt vào mặt.

Có phải em muốn nhờ cơn mưa cuốn trôi dùm mình những nỗi buồn vương vấn trong lòng không? Tôi thấy cô bé khẽ mỉm cười.

Nhưng nó không phải là nụ cười tươi rói tôi vẫn luôn thích ở QC, mà nó phảng phất một nỗi buồn không thể gọi tên… Lại là em đánh đố trí tưởng tượng của tôi rồi…

Tôi chưa gặp người con gái nào cá tính như QC.

Cô bé luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng đâu ai biết được rằng đằng sau lớp vỏ cứng rắn đấy là một tâm hồn mỏng manh cần sự che chở như bao người con gái khác.

Tôi ở hiện tại, khi đang cắm cúi viết những dòng này, đủ bản lĩnh để hiểu điều tưởng như đơn giản đó, nhưng tôi ở quá khứ, đang ngồi trước mặt em thì không.

Tôi chỉ biết nhìn và đánh giá mọi thứ qua vẻ bề ngoài mà chưa đủ tinh tế và trải đời để cảm nhận những gì sâu sắc bên trong.

Tất cả cần có là thời gian, trải nghiệm và sự nhạy cảm.

Tôi chỉ biết nhìn theo QC mà không hể hay biết cô bé đang khổ sở khi vẫn giấu tôi bí mật về chị của em, cùng với niềm day dứt khôn tả khi dành tình cảm cho một người không nên.

Cả tôi và HN đều không trách QC vì chúng tôi đều hiểu tình yêu chẳng hề có lỗi.

Tình yêu của QC thật mãnh liệt.

Nếu không chắc chắn em đã chẳng về đây để gặp tôi như này…

– Anh thích tắm mưa mà.

Ra đây đi – QC vẫy tay gọi.

– Lớn rồi ai mà tắm mưa nữa – tôi từ chối.
– Em đây còn gì – cô bé toe toét cười.
– Lạnh lắm.

Về ốm cho mà xem
– Anh cũng ướt như chuột lột rồi còn gì?

Nói điều, QC chạy đến, rồi đưa tay trước mặt tôi.
– Đưa tay đây.

Em kéo dậy
Nhìn ánh mắt khẩn khoản của em, tôi biết mình không thể từ chối.

Tôi đưa tay ra.

Có lẽ QC không ước chừng được cân nặng của tôi hoặc là em nghĩ để tay đó có lệ, còn lại để tôi chủ động, nên em kéo yếu xìu.

Vì hai chân duỗi thẳng , lấy gót làm điểm dựa, tôi định nhờ sức em kéo tôi dậy luôn… ai dè… QC mất đà ngã chúi về phía trước.

Mà phía trước cô bé là ai? Là tôi đây này…

QC bất ngờ đổ ập khiến tôi không kịp trở tay.

Tình hình thật nguy cấp, nhưng vẫn cho tôi 3 phương án để lựa chọn.

Phương án thứ nhất là đỡ em.

Nếu quyết định đỡ bắt buộc tôi phải dơ thẳng 2 tay chéo lên phía trước.

Mà như thế thì nguy hiểm vô cùng, nếu chẳng may chạm vào cái-thứ-mà-ai-cũng-biết-là-cái-gì-đấy.

Không chừng tôi còn bị điện giật chết cũng nên.

Sợ lắm.

Tôi đâu thể giơ ngược tay ra phía sau để đỡ hai vai em hoặc gập người ra phía trước để đỡ hông em, vì tư thế đó quá vô duyên cộng với lúc đấy máu lên não không kịp thì lấy gì mà xử lí nhanh thế được.

Phương án này kết luận là không khả thi.

Phương án 2 là… né.

Lúc đó, QC sẽ đập đầu vào thân cây, còn tôi thấy thế sẽ cười khanh khách.

Cái này cũng không xong, vì biết đâu sau đó em trở nên ngẩn ngẩn ngơ ngơ và chú công an đến điều tra hỏi ai khiến cháu thế này? – em lại chỉ tôi thì tôi phải có trách nhiệm chăm sóc cho em cả đời à.

Không được! Tôi còn bao nhiêu dự định và hoài bão, không thể vì một chuyện vô duyên, lãng nhách mà bỏ dở được.

Tiếp!

Phương án cuối cùng là ngồi im, nhắm mắt lại, cho QC muốn chống kiểu gì thì chống.

Em nhanh trí mà chống được lên hai vai tôi thì tốt, còn không ngã dúi dụi vào người tôi cũng không sao.

Cùng lắm cho ôm cái rồi đẩy ra liền là được chứ gì.


Quyết định phương án 3 đi…

Sự thật xảy ra…

Tôi đưa tay ra phía trước.

QC la lên.

Tôi rụt tay lại.

Tôi mặc kệ.

Em nhanh trí xoay người lại… Cuối cùng, QC nằm trọn trong lòng tôi…

Cả tôi và cô bé đều bất ngờ.

QC không biết là tôi đang ngại muốn chết, nhưng tôi không thể đẩy em ra.

Thật sự, tôi không bao giờ muốn làm cô bé buồn.

Trái với suy nghĩ QC sẽ nằm lì cho đến khi tôi nhắc em – sau một giây hoàn hồn, em chống tay đứng dậy và ngồi xuống cạnh tôi.

Em thản nhiên như chuyện vừa xảy ra chỉ là một tai nạn.
– Em tưởng anh tự đứng dậy.

Ai ngờ… – QC lấp lửng.
– Anh tưởng em kéo anh dậy.

Ai ngờ… – tôi bắt chước em.

Cũng may là QC chủ động, chứ không tôi cũng không biết nên làm gì.

Đẩy em ra thì không nỡ mà cứ để đấy thì lại không đành.

Còn nhắc em mà em không chịu thì ăn thịt nhau à?

– Dậy nào! Sắp hết mưa rồi – em giục tôi.
– Ừ

Tôi bật dậy trước rồi chìa tay trước mặt QC để kéo em dậy.
– Đi anh – em cười tươi rói rồi chạy ù ra khỏi tán cây.
– Ừ… ừ…

Tôi lấm lét bước từng bước ngắn theo QC phần vì lạnh, phần vì ngại.

Ngoài đời, tôi là một người khá kín tiếng, ít khi bộc lộ cảm xúc và suy nghĩ của mình cho người khác biết.

Tôi không phải là người thích chơi trội, càng không phải là người thích nghe người khác phán xét mình, nên tôi rất hạn chế làm mấy điều khác người.

Ví dụ như cái trò lớn đầu mà còn bày đặt lãng mạn tắm mưa như thế này.

Thi thoảng lắm tôi mới làm mấy chuyện bốc đồng, chứ bình thường tôi hơi bị lành.

Cũng may là ở đây ngoài tôi và QC thì không có ai, nếu có chắc tôi đã im thin thít đứng trong này cũng nên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận