Hương Tình Đầu


Cả đám sau đó đang xôn xao bình luận về trận bóng hôm qua thì bất ngờ nghe tiếng hú ầm ĩ từ phía cổng chính.

Đám bạn nhiều chuyện của tôi chạy đi, tôi ngồi lại một mình, vì nói thật tính tôi cũng không tò mò cho lắm.

Không phải chuyện của mình thì tôi cũng không quan tâm.

Lúc sau tụi kia về thì tôi được nghe kể là hình như trường có thêm học sinh mới.

Một cô bé nhìn rất dễ thương với gương mặt kiêu kiêu.

Tôi chỉ biết vậy chứ không hỏi gì thêm.

Không phải là tôi không thích gái xinh, mà vì nghĩ thấy gái mà cứ sấn sấn lại tụi nó khinh cho thì mất nét hết, nên phải nhịn.

Xin lỗi các bạn chứ, chú tôi gần 50 đi ra ngoài đường với tôi mà thấy gái đẹp còn xuýt xoa.

Tôi mà không thích hóa ra tôi thua chú tôi à !? Thích nhưng phải để trong lòng, phải giả bộ thật lạnh lùng thì con gái nó mới sướng, hiểu không? Nói thì mạnh miệng vậy chứ , nhìn thấy một em xinh như mộng đi ngoài đường, mặt tôi quay đi một cách bất cần nhưng thật ra trong lòng đang thèm muốn chết…
Tiết thứ 2 là tiết Anh văn.

Cô giáo bước vào cùng một nhỏ con gái.

Theo tôi đoán chắc là con nhỏ hồi sáng này vào trường.

Nhìn con nhỏ này quen lắm, hình như tôi thấy ở đâu rồi…

Tụi con trai trong lớp bắt đầu hò reo ầm ĩ như kiểu lâu nay sống trên hoang đảo một mình, nay tự nhiên có một em gái xinh tươi nằm bất tỉnh trên một cái ván đang từ từ, từ từ dạt vào.

Tôi ví lớp tôi giống hoang đảo, vì lớp tôi là chuyên lý có 8 cháu gái.

2 cháu là bạn thân của tôi nhìn được nhất [người ta có câu chọn bạn mà chơi còn gì].

4 cháu tiếp theo nghe giang hồ đồn là có khả năng lấy chồng.

2 cháu còn lại… mình xin phép được chuyển qua câu mới để đỡ mất thời gian của các bạn.

[To 2 bạn: mình thật lòng mong 2 bạn hạnh phúc nơi xa xôi ấy… p/s: đùa chứ một bạn sắp lấy chồng rồi].

Lớp mà không có gái xinh nó khó ở lắm các bạn ạ.

Đời nó bạc thế đấy.

– Đây là học sinh mới, cô bé này có nguyện vọng học ở lớp mình hai tuần.

Thầy hiệu trưởng đã thông qua.

Cô mong các em giúp đỡ.


Cô Mai dạy tiếng Anh chỉ tay về đứa con gái lên tiếng.

Em giới thiệu qua về mình đi .
– Dạ vâng – con nhỏ lễ phép thưa rồi quay mặt xuống phía lớp.
– Em tên là QC.

Gia đình em ở bên Pháp.

Trường em đang nghỉ đông nên em tranh thủ về VN chơi với anh họ em.

Em về được ít ngày nên em lên lớp chơi với anh ấy luôn chứ buổi sáng hai bác em cũng đi làm hết .

Mặt tôi bắt đầu biến sắc.

Gương mặt lúc đầu đỏ ửng vì ngại, sau đó xám dần vì sợ.

Tôi không thể ngờ QC dám một mình về VN gặp tôi thế này.

Em dám làm điều mà ngay cả với một thằng con trai như tôi cũng chưa chắc dám nghĩ đến.

Mắt tôi hoa lên, người nhũn ra, tay chân thì bủn rủn.

Tôi để lỏng cho cơ thể từ từ trườn xuống gầm bàn, nhẹ nhàng và uyển chuyển như một chú rắn… sắp chết.

– Anh ấy là anh nào hả em? – Thằng Tùng cất cái giọng anh râu xiêu của nó lên, không quên khuyến mãi thêm nụ cười lớp này anh đẹp trai nhất em nhé .
– Anh M ạ – QC nói rồi chỉ tay về phía tôi ngồi.

Cả lớp quay xuống, nhưng chẳng thấy tôi đâu.

Thằng Khánh ngồi cạnh, thấy tôi đang lui cui ở dưới gầm bàn liền vỗ vỗ.
– Dậy! Dậy! Em họ đến thăm kìa.

Sướng quá ngất à? – Cả lớp cười ầm ầm.

Sướng cái đeo sắc.

Tao mà ngất được thì tao cũng làm rồi.

Tôi rủa thằng bạn.

Biết là không thể trốn, tôi ngóc đầu dậy, đứng lên, nhìn toàn lớp và đưa tay vẫy vẫy như kiểu Fidel Castro đang chào toàn dân Cuba.

Nhìn vào mặt QC chỉ dám dừng một giây, tôi quay sang phía cô Mai.
– Em thưa cô.

Chắc là có sự nhầm lẫn nào ở đây ạ.


Em không có đứa em họ nào bên Pháp hết – Với ánh mắt van nài, tôi hy vọng cô Mai sẽ tin tôi mà không cho QC vào lớp.
– Anh quên à? Ba anh là bác ruột của chị dâu của dì út của ông nội em.

– QC trân trân nhìn tôi, mắt bắt đầu rưng rưng như người bị đổ tội oan.
Thấy vậy cả lũ con trai quay xuống lườm tôi tóe lửa.

Tôi cá bây giờ mà đầu tôi có tẩm ít xăng thì nó sẽ phừng phừng như Johnny Blaze trong Ghost Rider ngay.

Tụi này hay thật, chưa hiểu đầu cua tai nheo thế nào, mới nghe lời gái nói đã tin sái cổ.

Ở hoang đảo lâu quá, điên hết rồi à? .
– Xí xí.

Cô ơi cô.

Quan hệ lằng nhằng quá, em chưa nghe bố em nói gì về trường hợp này hết.

– Tôi giơ tay lên cao như đại biểu xin phát biểu ý kiến trong quốc hội.
– Anh quên rồi sao ? Hồi nhỏ anh còn rủ em chơi đồ hàng còn gì.

[Ôi cái địt – tôi há hốc mồm].

Nếu anh không nhận, em sẽ bước đi ngay và không bao giờ quay lại nữa.

– QC giở cái giọng Hàn Xẻng ra.

Sau đó, em chạy, hai tay bưng mặt.

Chắc để đó cho màu thôi, chứ khóc nỗi gì.
– Đuổi theo đi, thằng dẩm này – cả đám con trai hét về phía tôi như một đám nhân vật phụ hét vào mặt nhân vật chính nam để đuổi theo nhân vật nữ đang chạy đi.

Đúng là cái tụi dại gái.

Tụi này mà gặp mĩ nhân kế chắc đầu hàng hết.

Con trai gì mà… Cực chẳng đã, tôi đành phải chạy theo.

Trong đầu lùng bùng một nỗi lo không biết chuyện này sẽ đi đến đâu…
Tôi đuổi theo QC.

Tưởng chạy đâu xa lắm ai dè cô bé nấp ngay sau cửa.

Thấy tôi hớt ha hớt hải chạy qua, QC hù một cái rõ to.


Tôi hơi nhạy cảm với mấy kiểu hù này, nên nghe tiếng em tôi giật bắn người.

QC thấy vậy cười như được mùa.

Hai tay khép hờ che mặt để lộ đôi mắt đang tít lên, trong khi người thì rung lên từng cơn.

Nhìn ghét không để đâu cho hết.

Tôi quê gần chết, nhưng vẫn ráng tỏ ra lạnh lùng.
– Sao lại về đây? – tôi lườm.
– Không phải em đã nói cho anh bất ngờ còn gì – cô bé vẫn chưa thôi cười.
– Chịu em thật đấy…
– Hihi, em mà – QC nháy mắt với tôi.
– Chút nữa anh sẽ nói chuyện với em.

Thôi vào đi.

Đàng hoàng không là cho ra khỏi lớp đấy – tôi dọa.
– Biết rồi.

Anh dễ thương quá đi – em nhe răng cười hihi.
– Không phải nịnh – tôi hừ mũi.
Tôi vào trước, QC líu ríu bước theo sau.

Đám con trai mặt đang đưa đám thấy vậy liền đứng dậy vỗ tay rồi đập tay đập chân như đến trường thì nghe được tin hôm nay được nghỉ vì trường cháy.

Cô Mai dạy anh văn chẳng bày tỏ thái độ gì.

Cô chỉ quay xuống nhìn thằng Khánh ngồi cạnh tôi và ra lệnh.
– Khánh sang bên bàn bạn Hùng ngồi.

Để chỗ đó cho QC .
– Vâng.

– Thằng nhóc lóc cóc thu dọn đồ đạc.
– Em cảm ơn anh – QC nhìn thằng Khánh nở nụ cười thật hiền.

Cả tôi và thằng Khánh như dính chiêu cuối của Tidehunter, choáng váng mất mất giây.

Thật sự, QC cười xinh kinh khủng…
– Không có gì đâu em.

Tính anh nó ga lăng sẵn rồi.

Chút em mời nước anh là được – thằng bạn tôi dở trò sau khi kịp định thần bởi nụ cười sáng quá cỡ của QC.
– Vâng.

Giờ ra chơi em mời cả lớp anh.

– QC đồng ý, giọng ngọt như mía lùi…

Tôi tin không chỉ riêng tôi mà thằng Khánh cũng bị ấn tượng bởi giọng nói của QC.


Đó là giọng con gái Hà Nội nhưng bị lơ lớ vì do ở sống nước ngoài từ nhỏ.

Tôi giật mình… mình đã từng gặp cô bé này ở đâu rồi!?
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng có ngày tôi phải rơi vào hoàn cảnh éo le như thế này, thậm chí trong cả giấc mơ.

Một cô bé từ trên trời rơi xuống, nhận làm em họ từ nước ngoài về chơi, và giờ đang ngồi ngay cạnh tôi.

Ngồi cạnh con gái, tính từ nhỏ đến giờ, cũng nhiều.

Nhưng ngồi cạnh một cô gái xinh xắn như QC thì chưa bao giờ.

Tôi không biết đời tôi có nhọ hay không!? Không được ngồi cạnh hót gơn, nhưng bù lại tôi học hành khá ổn, chắc tại vì không bị phân tâm bởi nữ sắc.

Dù sao ông trời cũng công bằng.

Mất cái này, tôi được cái khác.

Chứ còn mất hết thì chết mịa nó đi cho rồi chứ sống làm gì cho khổ nhau thêm.

QC ngồi cạnh tôi, hai tay dựng lên chống cắm, mắt thì hướng thẳng lên bảng, ngoan ngoãn và hiền lành như một chú mèo con.

Em bây giờ nhìn lạnh lùng khác hẳn một QC trẻ con vừa nãy mới trêu tôi.

Hai sắc thái tính cách đối lập trong cùng một con người.

Còn bao nhiều điều tôi chưa biết về em nữa đây, hả cô bé!?

Miêu tả một chút về bàn học trường tôi.

Đó là bàn dành cho 2 người ngồi, chứ không phải loại bàn gỗ 4 người truyền thống.

Tôi miêu tả để cho các bạn hiểu tại sao thằng Khánh phải dọn đồ ra chỗ khác ngồi để nhường chỗ lại cho cô bé.

Tôi là lớp trưởng nên được cô chỉ định ngồi cuối lớp, vì vậy mọi động tĩnh của lớp tôi biết hết.

Bình thường thì mấy thằng con trai lớp tôi ngồi trong lớp hiếu động lắm, không động tay động chân là không chịu được, nhưng hôm nay có em họ tôi nên thằng nào thằng ấy ngồi im như bụt, chắc là để lấy le với người đẹp.

Tôi suy từ bụng tôi ra bụng chúng nó thôi.

Thi thoảng, có mấy thằng còn quay xuống cười tình với QC.

Tim tiếc cứ gọi là bay tung tóe cả, nhưng cô bé không thấy hoặc thấy mà không thèm để ý, nên làm cho mấy ông giời con đâm nản.

Cười mãi chẳng thấy em đáp lại, mà liếc sang bên cạnh chỉ thấy tôi đang che miệng cố nén cười, mấy thằng hò nhau ra chơi cho tôi một trận.

Đáp lại, tôi vênh mặt thách thức.
Ngồi cạnh QC, tôi thấy lạ một điều, em không bao giờ thèm liếc tôi lấy một cái mà mắt chỉ nhìn chăm chăm lên bảng.

Theo tôi hiểu tại thời điểm bây giờ, con gái ở cái tuổi đó ngồi cạnh người mình thích mà không xao xuyến, với lại không nhìn trộm thì hơi bất bình thường.

Cô bé làm tôi tò mò quá sức… Em không nhìn thì… tôi nhìn.

Cứ mấy phút lại giả bộ ngả người ra phía sau vươn vai ra vẻ mệt mỏi, tôi đánh con ngươi một cách điệu nghệ sang phía em, liếc trộm cái, xem thái độ của em thế nào…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui