Hương Tình Đầu


Trởi bên Đức bắt đầu trở đông.

Từng cơn gió lạnh buốt, vô tình nối đuôi nhau kéo đến.

Cô thích cà phê.

Được nhâm nhi một tách vào cái ngày rét mướt như thế này thì còn gì bằng.

Cà phê ngày gió, hoang hoải đến quặn lòng…

Cô biết là mình vẫn có thể cho anh biết sự thật trong lúc này, đó là cô vẫn đang ở đây và càng ngày càng nhớ anh hơn, nhưng vì có một nhiệm vụ đặc biệt nên cô sẽ quay trở lại tìm anh sau.

Thật lòng mà nói, cô khá cầu toàn.

Cô muốn khi cô gặp anh tất cả phải thật sẵn sàng và không còn bất kì một rào cản trước mặt nào.

Cô định nghĩa đó là thứ tình yêu trọn vẹn, nhưng cũng chính thứ đấy đã làm trái tim cô rỉ máu không biết bao nhiêu lần…
Cuối cùng, tôi cũng đã cho M biết tình cảm của mình.

Mọi chuyện xảy ra nhanh như một cái chớp mắt, tôi không biết mình làm vậy là đúng hay sai.

Trái tim tôi đã không nghe lời tôi nữa rồi.

Nó quá bướng bỉnh! Vẫn biết dành tình cảm cho anh sẽ chẳng có kết quả gì, vì tình cảm của anh hoàn toàn chỉ dành cho chị tôi.

Nhưng cảm xúc là thứ không thể điều khiển và tôi là dạng người không giỏi che giấu.

Có thể những gì tôi dành cho anh bây giờ chỉ là một cơn gió, nhẹ nhàng và thuần khiết.

Vậy mà chẳng hiểu sao tôi vẫn muốn nói cho anh biết điều đó.

Tôi muốn biết anh sẽ phản ứng như thế nào, lạ thật…
Lúc đầu tôi sợ lắm.

Tôi sợ HN, chị tôi, sẽ biết tình cảm tôi dành cho anh.

Rồi tôi sẽ đối mặt với chị như thế nào.

Nếu như anh đáp trả tình cảm của tôi thì sao? Tôi lại tưởng tượng rồi, chắc điều này sẽ không xảy ra đâu.

Trường hợp còn lại sẽ là anh và chị tiếp tục viết tiếp câu chuyện dang dở, và tôi không phải là nhân vật chính.

Tôi không biết lúc đó mình sẽ buồn như thế nào.

Tôi ghen tị với tình yêu mà anh dành cho chị.

Nhìn cách anh băng bó vết thương cho chị trái tim tôi đã run lên.

Ước gì M dành cho tôi, chỉ cần bằng một nửa thôi… Con gái là vậy, luôn ích kỉ và có tính chiếm hữu.


Và tôi không phải là ngoại lệ.

Dù bề ngoài tôi luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng bên trong tôi cũng dễ bị tổn thương như bao người con gái khác…

HN và tôi bằng tuổi, nhưng cách đối xử chị chững chạc hơn tôi rất nhiều.

Tôi yêu quí chị lắm.

Chị nhân hậu, nữ tính và không bao giờ muốn làm người khác buồn lòng.

Trong khi đó tôi hơi bốc đồng và có phần trẻ con.

Anh chọn chị cũng là điều dễ hiểu.

Nếu tôi là con trai, tôi cũng sẽ yêu chị.

Chẳng thế mà ba chàng trai là anh, Phong và anh trai tôi đều thích chị còn gì.

Đó là một người con gái có sức hút mãnh liệt và khiến cánh mày râu có cảm giác muốn che chở, bảo vệ.

Khen chị chắc tôi nói cả ngày cũng chả hết.

Nếu anh quen tôi trước thì sẽ như thế nào nhỉ?.

Tôi vẫn luôn tự hỏi mình câu đấy.

Tuy không xinh bằng chị, nhưng mọi người đều công nhận tôi là một cô gái rất ưa nhìn.

Tôi biết rõ điều đó.

Điểm tôi ghét nhất ở khuôn mặt mình chính là cái mũi cao ngút.

Ba mẹ tôi là người Việt vậy mà chẳng hiểu tôi lấy thứ đó từ đâu.

Nhìn tôi chẳng ai bảo tôi là người Việt Nam cả.

Nhiều khi thấy mặc cảm.

Chẳng lẽ cứ sinh ra ở Pháp là cái mũi lại cao như mũi của tôi hay sao.

Ghét thật…

Lần đầu đọc những đoạn chat giữa chị và anh, tôi thấy anh khá trẻ con.

Nhưng cách nói chuyện nhiều khi thì dí dỏm, nhiều khi lại rất người lớn.

Điểm tôi thích nhất ở anh đó là sự thông minh và có chí tiến thủ.

Tôi thích một người con trai thông minh hơn tôi và tài giỏi hơn tôi.


Đàn ông, con trai cần có một sự nghiệp ổn định để làm chỗ dựa vững vàng cho người mình yêu thương.

Tôi giống HN ở chỗ rất ghét mấy đứa con trai nhìn baby và ẻo lả.

Đàn ông, con trai cần có một cái đầu lạnh và một trái tim nóng!!!

Nghe tin anh tặng quà cho Hoài Anh nhân dịp Valentine, tôi không thể chịu được sự vô tình của anh dành cho chị tôi.

Tôi có cảm giác anh thật đểu giả và sở khanh.

Miệng thì nói những lời đường mật, thề thốt, nhưng tình cảm thì nhạt nhẽo, không thật lòng.

Tình cảm không phải là thứ hàng hóa rẻ tiền để anh thay đổi nhanh như vậy.

Anh không xứng đáng với tình cảm của chị tôi.

Tự nhiên tôi giận lây sang chị… tại sao lại để cho một gã con trai tầm thường khiến mình phải khóc và buồn nhiều như vậy.

Không đáng chút nào.

Tôi tự nói với lòng mình là phải giúp chị làm cho ra lẽ…

Tôi đề nghị và chị đã đồng ý.

Chị để mặc cho tôi tự ý làm theo ý mình.

Chị đã quá tuyệt vọng rồi.

Tôi đã hứa là phải cho chị biết anh ấy là loại đàn ông như thế nào.

Tôi bắt đầu chiến dịch bằng việc liên lạc với Hân.

Việc đầu tiên tôi nghĩ sẽ trả thù được đó là lấy cái nick yahoo của anh.

Tôi bắt đầu thử bằng chính cái mật khẩu tài khoản của chị.

Vào được ngay… Tôi hơi bất ngờ.

Nếu mà không còn tình cảm với chị, tại sao anh vẫn để tài khoản mặc định giữa hai người? Lẽ nào những gì tôi suy nghĩ về anh là sai? Hay tại anh ấy quá lười để thay đổi nó? Chiến dịch mới bắt đầu bước một mà đã ngập câu hỏi thế này thì xong chắc tôi ngất mất.

Mặc kệ, tôi sẽ vì chị hy sinh thân mình.

Phóng lao thì phải theo lao.

Tôi tiếp tục bằng một cuộc gọi hù dọa.

Nghẹ giọng của anh chẳng khác gì giọng mà anh gửi cho chị tôi.


Nghe ấm ấm và nhẹ nhẹ.

Anh chờ đi, cuộc vui bắt đầu rồi.

Tôi sẽ cho mọi người thấy bộ mặt thật của anh …

Tôi là người muốn chấm dứt mọi chuyện giữa anh và chị, nhưng cuối cùng tôi cũng là người đứng ra nối lại thứ tình cảm đó.

Tôi luôn làm theo những gì mình cho là đúng.

Và tôi tin lần này tôi không sai… Chị tôi, HN, xứng đáng có được hạnh phúc mà vốn dĩ nó thuộc về chị… Sau bao nhiêu tác động của tôi cùng sự chân thành của anh, cuối cùng chị cũng chấp nhận tha thứ để quay lại với anh.

Tôi là người mừng hơn cả vì công sức mình bỏ ra cũng được đền đáp.

Những tưởng sau mọi chuyện sẽ có một cái kết thúc có hậu, vậy mà… lại xảy ra chuyện của Phong… Tôi thương chị quặn lòng và chỉ biết chắp tay cầu nguyện…
Trái tim của tôi có lỗi không khi ngày đêm nó thấp thoáng bóng hình của một người mà tôi biết là mình không nên hy vọng gì nhiều!? Tình yêu là lỗi lầm hay sao? Tôi đã cố đè nén cảm xúc của mình xuống để chôn giấu thứ tình cảm này, nhưng càng cố thì tôi lại càng khổ sở.

Đến khi không thể chịu thêm tôi đã nói cho anh biết.

Cả chị nữa, tôi không muốn giấu chị chuyện này.

Suy nghĩ rất lâu, tôi cuối cùng cũng quyết định nói tất cả cho chị hiểu.

Tôi muốn lòng mình thanh thản hơn…

QC: Chị ơi! Có ở đó không? Đứa em họ nhảy vào chat.
HN: Đây chị đây
QC: Bên đó mọi người thế nào rồi?
HN: Ổn em ạ.
Cả tuần nay tôi không thấy QC online.

Tự nhiên tôi đâm lo.

Không biết có chuyện gì xảy ra với cô bé hay không.

Tôi đã định hỏi thăm em qua Sophia, nghĩ đi nghĩ lại tôi lại thôi.

QC có là gì của tôi đâu… Hỏi xong mất công Sophia lại nghĩ lung tung nữa thì mệt lắm, nên tôi quyết định thôi.
Ngồi được một lúc, dòng suy nghĩ của tôi lại bị bẻ sang phía QC.

Không hiểu cô bé này định giở trò gì đây… – tôi thở dài đánh thượt.

Tôi thấy mình suy nghĩ linh tinh hơi nhiều và lại khá nhạy cảm với cuộc sống, thành thử cuộc đời tôi không ít lần xuất hiện những cơn say nắng.

Chúng đến và đi rất nhanh.

Nhưng cuộc tình sâu đậm thì chỉ có 2…
Sáng thứ hai, chào cờ xong sớm 15 phút, nên tụi bạn và tôi ngồi lại dưới sân trường tán phét.
– Sao con gái lớp Lý tụi mình xấu thế tụi mày? – thằng Long mặt thẫn thờ.
– Vì cái đẹp, con trai lớp mình lấy hết rồi chứ sao – thằng Tùng vỗ ngực.
– Ý thằng Tùng là nó rơi hết vào tao đây này – thằng Long một tay vuốt tóc, một tay để trước mặt như đang soi gương.
– Con lạy bố.

Bố leo xuống cho con nhờ.

Gió độc nó vào mồm, bố ngất ra thì không ai khiêng bố đi được đâu – thằng Khánh hắt thau nước lạnh vào mặt thằng cưa bom.

Cả đám nghe xong cười rần rần.

– Tại sao lớp Hóa, lớp Anh năm nào con gái cũng xinh như mộng mà cái lớp mình con nào con nấy cứ như chưa tiến hóa hết thế nhỉ? – thằng Nam mặt mày đăm chiêu.

Nghe đến đây, mặt thằng nào cũng xụ xuống lòng buồn như Bác mất.
– Hoài Anh của mày sao rồi M – thằng Khánh nghiêng đầu hỏi tôi.
– Cũng bình thường, chưa có gì đặc sắc – tôi nhún vai.
– Đã đổ chưa? – nó nháy mắt.
– Đang có chuyện.

Chán chẳng muốn tán nữa – tôi phẩy tay.
– Không được thì nói cha nó ra, bày đặt con cáo và chùm nho hả mày – thằng Tùng nham nhở.
– Tùy chúng mày.

Muốn nghĩ sao cũng được – tôi cười giả lả.

Sau đó, cả đám ngồi nghe thằng Tùng chém gió về em của nó.

Qua lời kể của nó thì em này thuộc con gái nhà lành, yêu màu tím, ghét hòa bình, à nhầm, chiến tranh và cực kì lãng mạn.

Sáng chủ nhật tuần rồi, khi thằng dở hơi đang ngủ ngon lành thì có điện thoại.
– A lô.
– A… lô… ai đấy – giọng thằng Tùng ngái ngủ.
– Em đây.

Sáng hôm nay trời đẹp anh sang đón em rồi chúng mình đi dạo biển nhé.

Hí hí
Thằng Tùng nhìn đồng hồ… mới 5h sáng…
– Tiên sư con điên.

Mày có để yên cho bố mày ngủ không hả? – nó gầm lên, tắt máy cái rụp.
Cả đám ôm bụng cười.
– Đàn ông là phải mạnh mẽ như thế.

Mày làm vậy là đúng rồi Tùng ạ – thằng Duy cười nhăn nhở.
– Lần đầu tiên con trai của bố đàn ông như thế này – thằng Khánh tay thì vỗ vai, miệng thì cười vẫn chưa khép lại được.
Còn tôi.

Tôi chỉ lắc đầu không đưa ra bình luận gì.

Thằng này nhìn bóng mà khá thật – tôi nói thầm trong bụng.

Thằng Tùng bùi ngùi, tiếp.
– Thế là chia tay chúng mày ạ.

Cả tuần có mỗi ngày ngủ mà nó nỡ lòng nào…
Nó đưa ánh mắt hướng theo những cánh chim đang lững lờ bay về phía chân trời xa và tôi thấy tâm hồn nó như muốn phiêu dạt cùng.

Nhìn ánh mắt buồn thăm thẳm của nó, tôi biết nó đang tiếc nuối cho một mối tình.

Cũng phải thôi, chia tay ai mà không buồn cho được.

Chạnh lòng, tôi tìm thấy hình ảnh của mình ở trong nó…
– Mà chia tay là đúng rồi.

Con này dở người bỏ mịa ra.

Suốt ngày thơ thẩn ộp pa, ộp má nghe mà buốt hết cả óc – nó nhẹ nhàng rút chốt rồi thảy quả lựu đạn vào khuôn mặt đầy tâm trạng của tôi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận