Hương Tình Đầu


Tôi: Anh không làm được gì đâu.

Suy nghĩ một lúc tôi trả lời.
Sophia: Được.

Giúp em khiến QC bớt buồn.

Nhìn thấy bạn em chẳng còn sức sống em không chịu được
Tôi: Bằng cách nào?
Sophia: Anh hãy xem lại tình cảm anh dành cho bạn em là thế nào.

Nếu có, dù chỉ một ít thì đừng để bạn em buồn
Tôi: Anh sẽ suy nghĩ, nhưng không hứa đâu
Sophia: Em biết rồi
Tôi: Ừm
Sophia: Đừng nói cho QC biết em liên lạc với anh
Tôi: Ừ
Sophia: Chào anh
Tôi: Chào em

Tôi ngạc nhiên vì tình cảm QC dành cho tôi sâu đậm hơn những gì tôi nghĩ.

Nó bất ngờ, đường đột và có phần cổ tích.

Đúng là con gái ở tuổi trăng tròn… yêu dại yêu khờ mà không hề toan tính…

Trước khi nói chuyện với Sophia, tôi định sẽ im lặng, không liên lạc rồi tự khắc QC sẽ tự mình bước qua đống mơ hồ em dành cho tôi.

Vậy mà sau khi nói chuyện với Sophia, không hiểu trời xui đất khiến thế nào trong đầu tôi lại xuất hiện một dòng suy nghĩ tôi nên làm gì đó cho QC.

Chỉ là tôi không muốn làm tổn thương bất cứ ai liên quan đến HN của tôi.

Tôi nghĩ đơn giản như vậy mà chưa thèm đắn đo hậu quả sau đó sẽ như thế nào.

Ở cái tuổi ăn chưa no lo chưa tới – tôi nghĩ gì và làm đấy mà không cần suy xét đến hậu quả xảy ra.

Ai cũng đã từng bước qua cái thời kì này, nên chắc sẽ đồng cảm với những gì tôi vừa nói.

Điều mà người đọc quan tâm không phải những triết lí ở trên mà là tôi nên làm gì đó cho QC là gì và hậu quả sau đó như thế nào.

Tôi xin được dành nó cho những phần sau.

Quay trở lại lúc mà cô nhận tin từ ba về Phong …
Người nói chuyện với anh ở Đà Lạt là cô, và chính cô cũng là người đã tha thứ cho anh vì anh đã tặng quà cho Hoài Anh.

Cô thấy mình không hoàn toàn đúng khi để anh tự do lâu như vậy.

Cô biết anh thật lòng, nhưng cô cũng biết đàn ông nói chung không bao giờ yêu say đắm bằng phụ nữ, huống chi anh chưa đủ va vấp và từng trải để biết trân trọng những gì mình đang có.

Cái thời khắc nghe cái tin đáng quên về sức khỏe của mình, cô trở nên hận đời và đánh mất niềm tin vào mọi thứ.

Cô khóa trái cửa, đập phá mọi thứ trong phòng.

Cô phá tất cả từ những món quà được tặng đến cả những bức ảnh chụp chung gia đình.

Cô vung tay hất tung mọi thứ xuống đất, tất cả vỡ vụn như chính cõi lòng cô đang có.

Căn phòng riêng xinh xắn, rộng rãi như dành cho công chúa ngày nào, bỗng chốc trở nên hoang tàn và hỗn độn.

Đến khi cảm thấy kiệt sức, cô ngồi thụp xuống và ôm mặt khóc.

Tại sao ông trời lại bất công với cô như vậy!? Cô đã làm điều gì sai ư? Hay tại ông trời thích làm buồn lòng người tốt?

Mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn khi cô nhận được sự động viên từ bác sĩ, người thân và anh.

Không ngoa khi nói rằng, anh khiến cô thèm khát sự sống hơn bao giờ hết.

Cô còn quá nhiều ấp ủ, dự định đang bỏ ngỏ.

Cô nhớ như in giọng thu âm anh gửi cho cô Hãy chiến đấu vì anh nữa em nhen.

Khi nào chiến thắng hãy về đây gặp anh.

Cô tự biết mình đủ tốt để có được tình yêu của bất cứ người đàn ông nào trên đời.

Anh may mắn là người được chọn, nhưng chính cô cũng cảm thấy mình hạnh phúc khi có được anh.

Cô từng nghĩ, mình sẽ yêu anh đến hết cuộc đời.

Con gái đa phần là vậy.

Khi yêu ai chân thành, họ không dễ dàng xóa bỏ được hình ảnh của người đó ra khỏi bộ nhớ và con tim.

Có thể không còn yêu, nhưng sẽ không bao giờ quên…


Sau khi nghe tin Phong bị tai nạn, cô để mặc mọi thứ lại cho cô em họ bé bỏng, QC.

Việc cứu người quan trọng hơn.

Cô chẳng bảo có duyên phận thì sẽ gặp lại anh còn gì.

Đến gặp Phong, cô thấy vừa thương vừa giận.

Tình cảm bây giờ giữa cô và Phong chỉ đơn thuần là bạn bè.

Vấn đề nằm ở chỗ Phong luôn nghĩ cô vì Phong mà đau lòng.

Đáng lo hơn, anh muốn cô quay lại để anh bù đắp cho những sai lầm trước của mình.

Cô hiểu tính Phong hơn ai hết.

Nếu cô không đồng ý, cộng thêm chuyện biết cô đang có bóng hình một ai khác, thì chắc chắn sẽ có điều không lành xảy ra.

Trước đây, Phong đã một lần vì cô mà làm một điều cực kì dại dột.

Trong trường hợp này cô đành phải nghi binh một thời gian và chờ đợi để giải thích cho Phong hiểu sau đó mới có thể nghĩ chuyện khác.

Trong thời gian này, cô hay tâm sự với Hân.

Nỗi nhớ anh cô không biết phải tỏ cùng ai, duy chỉ có mình Hân đọc được nỗi lòng ấy.

Bạn cô khuyên cô rất nhiều.

Cuối cùng cô cũng quyết định đè chặt thứ tình cảm đó lại một thời gian.

Chờ đến khi mọi chuyện êm xuôi, cô sẽ quay về tìm anh…

Khi cô sang Đức cùng ba mẹ để thăm Phong, thì QC quay lại Pháp với gia đình.

Sau đó một thời gian, muốn hỏi thông tin về anh cô đều hỏi qua QC, vì cô biết lúc đó đứa em họ thi thoảng cũng nói chuyện với anh.

Không hiểu sao cô có cảm giác đứa em họ đáng yêu của mình rất hào hứng mỗi khi kể về anh.

Lính tính báo cho cô biết có một chuyện không mong chờ đang xảy ra.


Là cô hơi nhạy cảm, hay thật sự mọi chuyện giống như cô đang hình dung…
Nếu QC cũng thích anh thì cô phải làm thế nào bây giờ? Nhường ư? Cô không đành lòng.

Điều đó quả thật quá sức tưởng tượng của cô.

Cô đã từng nói với anh, điều cô không thích nhất ở anh đó là có không ít những cô gái ngưỡng mộ anh.

Từ sự ngưỡng mộ đến thích chỉ là một ranh giới rất mong manh.

Nếu như cái ranh giới đó được xóa bởi chính bản thân anh thì mọi chuyện đều có thể xảy ra.

Sao cô ghét cái hình ảnh mĩ miều của anh đến thế.

Giá mà anh bớt đi một chút đủ để chỉ có một mình cô dành tình cảm cho anh thì tốt biết mấy, cô đã không phải khó nghĩ như bây giờ… Người cô lặng đi… Thời gian như đọng lại, những làn gió thôi ngừng thổi, những tia nắng thôi nhảy múa, những cánh bướm thôi chập chờn và những tiếng chim thôi réo rắt.

Tất cả như ngừng lại để lắng nghe tâm sự cô giãi bày…

Cầm cốc cà phê trên tay, cô nhấp từng ngụm khe khẽ và không thôi suy nghĩ về M.

Anh vẫn chưa biết cô còn sống, và thật sự cô không biết những gì mình đang làm lúc này là đúng hay sai, dù đôi lần cô đã từng có suy nghĩ hay là mình để lại tất cả để quay về gặp anh.

Bỗng dưng, cô ghét cái tính thương người và cam chịu của mình hơn lúc nào hết.

Cô chỉ ước cô có thể bớt tốt, bớt hy sinh, bớt mềm lòng và bớt nhạy cảm đi một chút, thì chắc là bây giờ cô đã ở VN để gặp anh rồi.

Nhưng, sống đôi khi có những chuyện không muốn cũng phải làm và muốn cũng phải kìm lòng lại, là thế.

Huống hồ người đó lại là Phong, mối tình đầu của cô…
Thấy cô ngồi lơ đãng một mình, ba cô đi đến ngồi xuống bên cạnh và cất giọng.
– Con gái đang nhớ người ta à?
– Vâng.

– cô cúi mặt xuống trả lời không giấu giếm.
– Ba xin lỗi, ba không còn cách nào khác.

– giọng ba cô trùng xuống.
– Con không giận ba đâu.

Nếu con là ba thì con cũng sẽ làm vậy.

– trìu mến nhìn thẳng vào mắt ba, cô trấn an.
– Con gái là niềm tự hào của ba – ba cô gật gù.

– Chờ cho Phong ổn lại rồi con hãy đi tìm hạnh phúc của mình công chúa nhé .
– Liệu có lâu không? Và lúc quay lại liệu anh ấy còn dành tình cảm cho con nữa không? – cô xót xa.
– …
– Có phải con đã hồ đồ khi thử thách anh ấy lâu như vậy? – cô tiếp.
– Tình yêu cần thử thách.


Nếu nó không vượt qua được thì nó không đáng để con yêu đâu .
– Đôi lúc con chỉ muốn gạt bỏ mọi thứ để quay về với hạnh phúc của mình … Con ích kỉ quá, phải không ba?
– … Ba ước con gái của ba đủ dũng cảm để làm như vậy… Con xứng đáng có hơn những gì con đang có bây giờ…

Nghe câu trả lời, cô thấy lòng ấm lại…
– Vì con là con của ba nên ba mới ưu ái nói thế đúng không? – cô quay sang nháy mắt với ba tinh nghịch.
– Không.

Vì HN của ba đủ ngoan để có những thứ con muốn – ba cô mỉm cười và khẽ nhéo cái mũi đang chun lại của cô.
– …
– …
– Có chuyện này không biết con có nên hỏi ba hay không ? – cô ngập ngừng.
– Ba đang nghe đây…
– Nếu như… QC… cũng… dành tình cảm cho M… thì con phải làm thế nào hả ba? – cô nói từng chữ nặng nhọc như chính lòng cô bây giờ.
– Con nói thật à? – quay sang nhìn cô trân trân, ba cô hỏi.
– Con chỉ giả sử thôi – cô tránh ánh mắt của ba cô và hy vọng mọi chuyện không như cô đang nghĩ.
– …
– …
– Hạnh phúc không phải là thứ giành giật mà được.

Cảm xúc không phải là cái ép buộc mà có.

Con hãy để cho nó quyết định
– Hay là con cứ không tồn tại trong tâm thức của anh ấy như bây giờ?
– Ba biết con gái ba đang nghĩ gì.

Con không cần phải vậy.

Nếu nó chọn con thì nó sẽ không cho QC cơ hội đâu.

Ba tin nó
– Nhưng QC buồn thì thế nào? Không phải con đang cướp đi tình yêu của em ấy à?
– Không.

Lớn hơn một chút QC sẽ hiểu những gì ba vừa nói.

Tình yêu không thể gượng ép.

Phải để cho mọi thự thật tự nhiên thì mới bền vững được
– Con hiểu rồi.

Cảm ơn ba.

Nói chuyện với ba thấy sáng tỏ nhiều điều.

Ba cô đủ từng trải và hiểu đời để cho cô câu trả lời sâu sắc nhất…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui