Nhìn thấy nụ cười trên môi Thu Cúc, tâm trạng bực bội và tức giận của Thiên Vũ vơi đi được phân nửa: “Em đợi anh có lâu không ?”
“Không lâu. Em chỉ vừa mới đến đây thôi.” Thu Cúc rất vui khi được gặp lại hắn. Trong lòng Thu Cúc mãi mãi chỉ một mình Thiên Vũ thôi. Thiên Vũ chẳng những khiến Thu Cúc hài lòng, mà ngay cả bà Thu Hồng cũng đã coi hắn như con cháu trong nhà.
Chàng trai lạ mặt đông cứng cả người, ngơ ngác nhìn cảnh nói nói cười cười của Thu Cúc và Thiên Vũ. Bấy lâu nay, Thiên Vũ là một người nổi tiếng về tính cách lạnh lùng như băng, về dáng vẻ bề ngoài anh tuấn và đẹp trai của mình, đồng thời tài năng của hắn cũng nổi tiếng chẳng kém. Chưa có một ai từng nhìn thấy hắn cười, cũng nghe hắn nói một câu gì đó dịu dàng, nhưng hôm nay tất cả đều phải mở to mắt, há hốc nhìn cảnh, Thiên Vũ dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán cho Thu Cúc, thậm chí còn dịu dàng hỏi han Thu Cúc có mệt không ? Có người còn tưởng mình nhìn lầm đã dụi mắt liên tục, thậm chí còn quay sang hỏi người bạn đứng bên cạnh.
Thiên Vũ và Thu Cúc sánh đôi lái xe đi, để lại những tiếng bàn tàn xì xầm và ồn ào của bọn sinh viên trong trường. Họ thấy hôm nay mới được mở rộng tầm mắt. Tiếng đồn thổi Thiên Vũ đã có người yêu, chẳng mấy chốc lan tràn khắp trường, chỉ trong vòng có một ngày, ai ai cũng biết, nhất là những sinh viên nữ thầm yêu và ngưỡng mộ hắn từ lâu. Riêng bọn con trai lại hậm hực tức tối, không vui một chút nào khi thấy bọn con gái cuồng Thiên Vũ như thế.
…………………………
Thiên Vũ và Thu Cúc lái xe đến nhà của Thu Phương. Thu Cúc muốn trả xe đạp điện cho Thu Phương. Lẽ ra Thu Cúc định lái xe đạp điện của Thu Phương về nhà mình, nhưng lại sợ sáng mai Thu Phương không có gì để đi học, lại thôi. Thu Cúc đi đâu đã có Thiên Vũ đưa đón, nên không cần phải vất vả đạp xe đi học.
Trả xe cho Thu Phương xong, Thiên Vũ chở Thu Cúc đi. Trên đường đi, Thiên Vũ hỏi Thu Cúc: “Bây giờ em muốn đi đâu ?” Tiếng gió hòa cùng với tiếng nói trầm ấm của Thiên Vũ khi lọt vào tai của Thu Cúc đã khiến Thu Cúc có cảm giác như mộng như ảo.
“Anh muốn đi đâu ?” Thu Cúc không trực tiếp trả lời câu hỏi của Thiên Vũ, mà ngược lại cho hắn cơ hội để lựa chọn.
“Anh mời em đi ăn trưa được không ?” Thiên Vũ cười hỏi lại Thu Cúc.
“Vâng.” Thu Cúc cúi đầu đáp, lời nói nhẹ tựa gió.
Thiên Vũ cố gắng nhìn biểu hiện trên khuôn mặt của Thu Cúc qua gương xe nhưng không thấy gì. Thu Cúc đã trốn kĩ sau lưng áo của Thiên Vũ.
Thiên Vũ đưa Thu Cúc đến một nhà hàng nhỏ, khá sạch sẽ và thoáng mát. Trước cửa quán đặt hai chậu cây cảnh, trong quán có hơn chục bộ bàn ghế làm bằng mây, quán ăn được khai trương cách đây hai năm. Vì nằm trong một con hẻm nên có rất ít khách đến đây, mặc đù đầu bếp của quán nấu rất ngon.
Thu Cúc kéo ghế ngồi, kinh ngạc không hiểu Thiên Vũ làm cách nào mà biết được quán ăn này.
Thiên Vũ cười, giải thích cho Thu Cúc hiểu: “Cách đây gần một tháng, do một lần anh đi lạc đã vô tình phát hiện ra quán ăn này.”
“À, ra thế.” Thu Cúc che miệng cười thầm, không ngờ Thiên Vũ lại phát hiện ra quán ăn này trong một dịp tình cờ như thế.
Thiên Vũ nheo mắt nhìn Thu Cúc: “Em có biết là mỗi lần em cười trộm đều khiến anh muốn trừng phạt em bằng một nụ hôn không ?”
Thu Cúc đỏ bừng mặt, vội lắc đầu chối biến: “Đâu có, đâu có, em đâu có dám cười trộm anh.” Thu Cúc còn dơ cao tay: “Em thề, em không có cười anh.”
Thiên Vũ cố nín cười, càng tiếp xúc gần gũi và nói chuyện với Thu Cúc, càng phát hiện ra Thu Cúc là một cô gái đáng yêu và dễ thương.
Thu Cúc biết mình thất thố, đã để lộ sơ hở cho Thiên Vũ biết, vội vàng bịt chặt miệng, im bặt không dám nói gì nữa.
Thiên Vũ che miệng, vì cười, đôi mắt hẹp và dài hình cành phượng chỉ còn lại một đường chỉ. Thiên thần băng khi nở một nụ cười sẽ có một chiếc vòng phát ra ánh hào quang trên đỉnh đầu.
Thu Cúc ngơ ngẩn nhìn, khuôn mặt càng lúc càng đỏ, trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực.
Nhân viên trong quán bưng đồ ăn cho hai người.
Thu Cúc tò mò nhìn từng món ăn được bày trên những chiếc đĩa tinh sảo. Cầm đũa, Thu Cúc gắp thử một miếng, vừa nhai vừa cảm nhận mùi vị của thức ăn.
“Thế nào, phù hợp với khẩu vị của em chứ ?” Thiên Vũ âu yếm hỏi Thu Cúc.
“Vâng, ngon lắm.” Thu Cúc tươi cười trả lời, tay lại gắp thêm một đũa thức ăn nữa.
Thiên Vũ hài lòng khi thấy Thu Cúc ăn ngon miệng. Cầm lấy đũa, hắn cũng bắt đầu dùng bữa.
Bên ngoài, từng làn gió mang theo hơi hơi nóng hầm hập của mặt đường, cánh cây héo rũ vì nắng nóng, lá cây bóng mỡ như được bôi một lớp dầu mỏng. Nắng khiến những cây non chết khô vì không có nước, ngược lại cây to có dễ đâm sâu xuống lòng đất ngầm vẫn xanh mơn mởn, tiếp tục vươn lên đón lấy ánh nắng của mặt trời.
Hơn một giờ chiều, Thu Cúc và Thiên Vũ rời quán ăn. Lúc nãy, Thu Cúc đã gọi điện xin phép bà Thu Hồng nên không lo mẹ sẽ buồn lòng vì mình không về ăn cơm với bà.
Buổi chiều Thiên Vũ đưa Thu Cúc đến thư viện trường. Sắp thi tốt nghiệp rồi nên Thu Cúc không dám lơ là, cũng không dám chểnh mảng không chăm chỉ học hành.
Điều khiến Thiên Vũ và Thu Cúc ngạc nhiên là khi hai người đến nơi đã thấy Thu Phương và Tuấn Nam đang ngồi đối diện với nhau. Trên tay Thu Phương đang cầm một cuốn sách văn dày cộm lúc sáng, mắt chăm chú đọc. Tuấn Nam lật dở vài trang báo kinh tế, mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn Thu Phương.
Thu Cúc và Thiên Vũ nhìn nhau, cả hai đều tự hỏi hai người này định làm gì mà đưa nhau đến đây, đặc biệt là Tuấn Nam. Thân là một chủ tịch của tập đoàn Lâm thị, hắn phải đang ở trong văn phòng giải quyết công việc mới đúng chứ ?
“Thu Phương !” Thu Cúc bước lại gần bàn, chọn một chỗ gần Thu Phương.
Thu Phương ngước mắt nhìn cô bạn thân: “Tao tưởng chiều hôm nay mày không đến ?”
“Không đến sao được. Chúng ta sắp phải thi rồi còn gì.” Thu Cúc tròng quai túi xách vào thành ghế, thuận tiện lấy một cuốn sách trên mặt bàn mà Thu Phương đã lấy sẵn.
Thiên Vũ ngồi đối diện với Thu Cúc, ngồi giữa Tuấn Nam và Thu Phương.
“Hóa ra chiều nào cậu cũng đến đây ?” Tuấn Nam đặt tờ báo xuống bàn, mắt lơ đãng nhìn Thiên Vũ.
“…………..” Thiên Vũ không trả lời, mở máy tính Laptop, bắt đầu gõ bàn phím.
Tuấn Nam biết tính cách lạnh lùng và ít nói của Thiên Vũ. Hắn hỏi chỉ để mà hỏi, cũng không hy vọng Thiên Vũ sẽ trả lời mình.
“Sao anh vẫn chưa đi về đi ?” Thu Phương bực bội bảo Tuấn Nam. Mình đã đi ăn cơm với hắn, cũng đã nói không muốn có liên quan gì đến hắn. Tại sao hắn vẫn còn chưa chịu đi ?
“Anh đến đây để đọc sách, chẳng lẽ cũng không được ?” Tuấn Nam không biết dùng cách gì để Thu Phương thôi không còn giận và chấp nhận hắn.
“Nếu anh muốn đọc sách, bên kia còn rất nhiều bàn trống.” Thu Phương lạnh lùng muốn tống cổ Tuấn Nam đi.
Tuấn Nam lờ đi thái độ tức giận và không vui của Thu Phương, hắn vẫn tiếp tục đọc báo coi như không có chuyện gì.
Thu Cúc che miệng cười thầm, cảm thấy cuộc sống thế này thật mỹ mãn. Xem ra cuối cùng Thu Phương cũng tìm được tình yêu của đời mình. Tuy rằng vẫn còn nhiều xích mích và hiểu lầm, nhưng chắc chắc dần dần cả hai cũng sẽ hiểu và thông cảm cho nhau hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...