Hương Sắc Tình Yêu

Cả ngày hôm nay đều nắng to, hơn sáu giờ tối, không khí vẫn còn hầm hập nóng, gió vào buổi tối mát hơn vào ban ngày. Thiên Vũ lái xe đưa Thu Cúc về tận nhà, sau khi hôn tạm biệt người yêu, và nói vài câu chào hỏi bà Thu Hồng, hắn quay đầu xe.
Nhà trọ của Thiên Vũ cách nhà Thu Cúc gần 10 phút đi xe máy, với tốc độ phóng nhanh như một tay đua hạng nặng, hắn mất chưa tới 10 phút, nhưng đã trót hứa với Thu Cúc là từ nay sẽ không còn đua xe và đi lạng lách nữa, hắn phải học cách đi xe từ từ và đi đúng luật lệ giao thông.
Bà Lâm Khiết đứng chờ Thiên Vũ trước cổng nhà trọ. Bà đã không thành công khi thuyết phục Thu Cúc rời xa Thiên Vũ, mà ngược lại càng khiến cho cả hai thêm yêu nhau và thêm trân trọng đối phương hơn, bà quyết định phải ra tay mạnh hơn, bà không chấp nhận để Thiên Vũ yêu Thu Cúc, cũng không thể để cả hai đến với nhau. Đối với bà, tình yêu là một thứ gì đó quá xa vời, chỉ có tiền tài và quyền lực mới là thực tế.
Thiên Vũ về đến nhà, thấy mẹ mình đang đứng đợi trước sân. Tắt máy xe, dắt bộ vào trong sân, Thiên Vũ im lặng, không nói một câu gì cả.
Bà Lâm Khiết đã quen với thái độ hờ hững và lạnh nhạt của con trai, bà lên tiếng bảo: “Mẹ có chuyện cần nói với con.”
Thiên Vũ rút chìa khóa xe ra khỏi ổ. Trong ánh sáng chập choạng của bóng đêm, hai mẹ con đứng nhìn nhau.
“Nghe nói con vẫn tiếp tục quan hệ với Thu Cúc ?” Bà Lâm Khiết khoanh tay, lạnh giọng hỏi con trai.
“Đúng.” Thiên Vũ vốn không thích nói nhiều, chỉ nói duy nhất một từ.
“Mẹ cấm con không được phép quan hệ với con bé đó nữa. Con bé đó thì có gì tốt. Nhan sắc bình thường, gia cảnh nghèo khó, tài năng không có gì đặc biệt. Mẹ không hiểu con yêu nó ở điểm gì ?”
“Mẹ về đi. Con không có gì để nói với mẹ cả. Con không bao giờ rời xa cô ấy.” Thiên Vũ cầm túi xách trên tay, lững thững đi vào trong nhà.
Bà Lâm Khiết chưa bao giờ cảm thấy bất lực và tức giận như thế. Thiên Vũ không nói nhiều, hắn chỉ bình thản đối diện với cơn thịnh nộ của bà. Chính thái độ bình thản ấy càng khiến bà thêm tức giận và bực mình. Tại sao Thiên Vũ không bao giờ cười và nói quá mười câu với bà, trong khi với Thu Cúc, hắn lại cười dịu dàng và nói rất nhiều ? Người làm mẹ như bà thật quá thất bại !
Bà Lâm Khiết đứng trên một lúc, sau đó bà quay người bỏ đi. Bà biết Thiên Vũ không muốn nghe bà nói thêm câu gì nữa, mà dù bà có nói gì cũng vô ích. Thiên Vũ luôn là người thích làm theo ý mình, một khi hắn đã quyết định làm gì, hắn sẽ làm đến cùng. Nếu bà muốn ngăn cản hắn đến với Thu Cúc, chuyện này hoàn toàn không có cả năng. Chỉ còn một cách duy nhất là đến gặp mẹ con Thu Cúc, nói khó với họ, yêu cầu Thu Cúc rời xa Thiên Vũ.

……………………..
Buổi tối, Tuấn Nam đưa Thu Phương về nhà. Dưới sự sắp xếp khéo léo của Thu Cúc, không còn cách nào khác, Thu Phương đành phải ngoan ngoãn trèo lên xe của Tuấn Nam. Tình cảm dành cho hắn tuy rằng vẫn còn nguyên vẹn, nhưng Thu Phương vẫn không thể chấp nhận hắn bước vào cuộc sống của mình. Chuyện xảy ra vào đêm hôm nào như thể mới xảy ra vào ngày hôm qua, mỗi lần nghĩ về nó, Thu Phương lại thấy đau lòng và khó thở.
Con hẻm dẫn vào nhà Thu Phương khá tối, cây bàng mọc hai bên đường tạo nên những cái bóng âm u. Thu Phương mở cửa, bước xuống xe, không quên nói một câu cảm ơn một cách khách sáo với Tuấn Nam. Thu Phương muốn tạo khoảng cách với hắn, Thu Phương cảm thấy không an toàn khi ở gần hắn quá, cả hai không thuộc cùng một thế giới.
“Thu Phương !” Tuấn Nam bước xuống xe theo Thu Phương.
Thu Phương quay lại nhìn Tuấn Nam: “Anh muốn nói gì ?”
“Chúng ta không thể làm lại từ đầu được sao ?” Tuấn Nam khổ sở hỏi Thu Phương.
“Chúng ta có bắt đầu bao giờ đâu, mà làm lại từ đầu ? Tôi và anh chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi.” Thu Phương cười buồn, đã sớm biết được đáp án trong lòng mình, nhưng khi nói ra không thể ngăn được dòng lệ trực trào trong khóe mắt. Không muốn Tuấn Nam nhìn thấy sự yếu đuối của mình, Thu Phương kiên quyết bước đi.
Tuấn Nam vội tiến lại gần Thu Phương, vòng tay ôm lấy Thu Phương vào lòng: “Em đừng đối xử hờ hững với anh như thế mãi được không ? Anh nghĩ anh đã thích em rồi.”
Thu Phương đông cứng cả người, ngơ ngác ngước mắt nhìn Tuấn Nam.
“Anh nói thật, anh thật sự rất thích em. Ban đầu, anh đi theo em vì anh muốn xin lỗi em, muốn làm một điều gì đó để bù đắp cho em, nhưng càng về sau này, anh lại càng nghĩ về em nhiều hơn, cuối cùng anh nhận ra, anh không còn coi em chỉ đơn giản là người cần phải trả nợ nữa, mà đã trở thành một người quan trọng trong lòng anh từ lúc nào không hay.” Tuấn Nam thâm tình, nói thật tình cảm trong lòng mình cho Thu Phương biết. Hắn không còn muốn cả hai tiếp tục hành hạ và dày vò nhau nữa.
Không còn chịu đựng hơn được nữa, nước mắt trên khóe mắt cuối cùng cũng lăn dài xuống má. Thu Phương vừa khóc vì cảm thấy sung sướng, vừa khóc vì chua xót khi hạnh phúc đến với mình muộn quá.
“Đừng khóc ! Anh xin lỗi !” Tuấn Nam dùng tay lau nước mắt trên má Thu Phương: “Anh hứa từ nay chỉ biết có duy nhất một mình em, sẽ làm tất cả đề bù đắp cho em, chỉ xin em đừng tỏ ra xa cách với anh thêm nữa.” Tuấn Nam hôn nhẹ vào trán Thu Phương, kéo Thu Phương vào lòng, rồi ôm thật chặt.

Hình ảnh của Tuấn Nam và Thu Phương lọt vào ống kính của một người đàn ông đứng trong góc tối ven đường. Ông ta đã theo dõi Tuấn Nam hơn nửa tháng nay, hành vi cử chỉ của hành dù là nhỏ nhất cũng không bỏ qua.
Hơn chín giờ tối, trên tay ông Lâm Phong là những bức ảnh và cuộn băng ghi âm mà người đàn ông kia đã thu thập được trong ngày hôm nay. Biết thằng cháu trai đã tỏ tình với Thu Phương, trên môi ông Lâm Phong nở một nụ cười nhẹ nhõm. Ông vẫn luôn lo, Tuấn Nam vì hiếu thắng sẽ đi tranh giành tình cảm của Thiên Vũ, nhưng bây giờ ông có thể yên tâm được rồi. Người mà hắn yêu chưa bao giờ là Thu Cúc, nay tình cảm của hắn đã chuyển từ Trịnh Mỹ Dung sang Thu Phương. Ông Lâm Phong tin tưởng Thu Phương nhất định sẽ mang lại hạnh phúc, nụ cười và niềm tin cho Tuấn Nam.
Nghe đoạn băng ghi âm trong văn phòng chủ tịch, ông Lâm Phong cau mày, năm đầu ngón tay phải gõ cồm cộp xuống bàn, cho biết hiện giờ ông đang cực kì tức giận.
“Phó giám đốc Trung !” Ông Lâm Phong gọi ông Trung Dũng: “Những việc mà tôi giao cho ông, ông đã làm xong chưa ?”
Ông Trung Dũng vội hai tay đưa cho ông Lâm Phong một tệp hồ sơ khá dày: “Tất cả những gì mà chủ tịch yêu cầu, tôi đều đã thu thập đầy đủ trong này.”
Ông Lâm Phong đón lấy tệp hồ sơ trên tay ông Trung Dũng. Bóc bỏ lớp giấy bao bên ngoài, ông Lâm Phong xem lướt qua nội dung của năm tờ giấy, bên trong còn có một xấp ảnh khá dày.
“Tốt lắm. Tôi muốn ông cử luật sư đến tìm Trịnh Mỹ Dung, yêu cầu cô ta biết điều thì đừng làm chuyện gì có hại cho Tuấn Nam, nếu không bảo luật sư Tần cứ thế mà thẳng tay trừng trị cô ta. Tôi muốn cô ta thân bại danh liệt, không ngóc đầu lên nổi, nếu cô ta dại dột dám làm tổn hại đến thằng Tuấn Nam thêm một lần nữa.” Ông Lâm Phong lạnh giọng, mắt ánh lên những tia nhìn sắc bén.
“Tôi hiểu, thưa chủ tịch.” Ông Trung Dũng lui ra. Nhẹ nhàng khép cửa phòng, ông gọi điện cho luật sư Tần ngay lập tức. Ông Lâm Phong tuy không còn là chủ tịch của công ty, nhưng mọi chuyện đều không thoát con mắt tinh tường của ông Lâm Phong. Có thể nói mạng lưới tình báo của ông Lâm Phong có mặt ở khắp nơi, chỉ hơi có biến một chút, ông đã nắm được tình hình rồi.
Trịnh Mỹ Dung đúng là không an phận, cô ta đã liên lạc với mấy tay phóng viên và báo chí của một tòa báo lớn, khá nổi tiếng của thành phố. Cô ta yêu cầu phóng viên và báo chí của tòa báo đó phải trả cho cô ta một khoản tiến lớn, cô ta mới cung cấp ảnh và thông tin cho họ. Thông tin có liên quan đến thế giới của những người giàu có và nổi tiếng luôn là đề tài nóng hổi, thu hút nhiều độc giả và khán giả xem truyền hình, ai cũng muốn được độc quyền đưa tin tức này.
Sau khi nhận được một món tiền lớn, Trịnh Mỹ Dung đã tổ chức một buổi họp báo vào buổi tối hôm sau. Cô ta chưa đạt được mục đích của mình đã bị người của ông Lâm Phong cử đến phá hỏng. Trước những câu hỏi quá sắc bén và chuẩn xác của luật sư Tần, Mỹ Dung lúng túng không thể trả lời được. Ban đầu, mục đích của cô ta khi tổ chức buổi họp báo này nhằm khiến Tuấn Nam bị dư luận của xã hội phỉ nhổ, nhưng ngay sau đó cô ta đã nhận ra sai lầm của mình. Ông Lâm Phong đã lợi dụng sự có mặt của phóng viên và báo chí để hạ gục cô ta. Cô ta đã bị chính đám phóng viên và báo chí mà mình mới đến ghi hình và chụp ảnh.
Ngay sáng hôm sau, tin tức và hình ảnh của cô ta đăng tràn ngập trên các phương tiện thông tin đại chúng, trở thành đề tài ọi người đàm tiếu và bình luận. Họ vừa xem truyền hình, vừa chỉ trỏ, khinh bỉ cô ta. Độc giả đọc báo được một phen hả hê và mỉm cười chế giễu cô ta.

Tuấn Nam sáng nào cũng đọc báo. Hình ảnh và thông tin của cô ta đăng trên trang nhất trên mặt báo khiến sắc mặt Tuấn Nam chuyển màu liên tục. Hắn tưởng cô ta chỉ dọa nạt suông hắn, không ngờ cô ta làm thật.
Tuấn Nam quăng tờ báo xuống ghế sô pha, cào tóc, đi qua đi lại trong phòng khách. Không cần phải tốn công sức nghiên cứu và suy nghĩ, hắn cũng biết nhất định là do ông nội đã nhúng tay vào, nếu không người bị dư luận và xã hội phỉ nhổ không phải là Trịnh Mỹ Dung, mà chính là hắn. Bỗng dưng, hắn thấy mình thật trẻ người non dạ, không hiểu nhân tình thế thái, cũng không đoán biết được lòng người ấm lạnh. Hắn vẫn chỉ là một tên thanh niên to xác chưa trưởng thành mà thôi.
Cầm lấy điện thoại, Tuấn Nam muốn gọi điện nói một tiếng cảm ơn đối với ông Lâm Phong. Ngập ngừng mãi một lúc lâu, hắn mới dám gọi.
Ông Lâm Phong đã sớm đoán biết thế nào hắn cũng gọi, đã trực sẵn chờ nghe máy.
“Ông nội…ông….” Tuấn Nam không biết phải bắt đầu từ đâu. Một tiếng cảm ơn sao mà khó nói quá !
“Không cần phải cảm ơn ông. Cháu là cháu trai của ông, bảo vệ cháu là trách nhiệm của ông.” Ông Lâm Phong mỉm cười, hài lòng vì có thể làm khó được Tuấn Nam. Chỉ cần hắn nghĩ lại và hiều ra ông luôn coi hắn là cháu trai của mình, ông Lâm Phong đã mãn nguyện rồi. Con cháu nhà họ Lâm không còn đấu đá nhau một cách gay gắt như trước nữa.
“Cảm…cảm ơn ông.” Tuấn Nam chưa bao giờ thấy yêu gia đình của mình như thế.
Ông Lâm Phong cười tươi, không đáp. Đứng bên cạnh, ông Trung Dũng thấy mũi mình cay cay. Cuối cùng ông cháu nhà họ Lâm cũng đã giảng hòa với nhau, tình cảm của cả hai đang tốt đẹp dần lên.
……………………….
Gần đến tháng sáu, trời hết nắng rồi lại mưa. Thu Cúc và Thu Phương vẫn ngày ngày đến trường. Trong một tuần, có ba buổi Thu Phương tự đi xe đạp điện đến trường, bốn buổi được Tuấn Nam đưa đón bằng xe ô tô. Cả hai đang trong giai đoạn tìm hiểu nhau. Thu Phương đã dần chấp nhận Tuấn Nam bước vào cuộc sống của mình. Tuấn Nam đã hiểu ra người con gái mà mình cần là ai. Yêu Thu Phương, Tuấn Nam không còn phải sống trong trại thái phập phồng lo sợ nữa, Thu Phương là một cô gái hồn nhiên, hay cười, hay trêu chọc người khác, tiếng cười chưa có lúc nào dứt trên môi Tuấn Nam.
Tình cảm anh em giữa Tuấn Nam và Thiên Vũ cũng gắn bó và khăng khít hơn trước. Hàng tuần họ đều gặp nhau trước cổng trường và trong thư viện. Tuấn Nam đang có ý định từ bỏ chức vụ chủ tịch của mình, hắn thích được phiêu du ở bên ngoài, hơn là bận tối mắt tắt mũi giải quyết công việc, và suốt ngày giam mình trong văn phòng. Tuấn Nam đã biết mình cần gì và muốn gì.
Thu Cúc và Thiên Vũ đang trong thời kì mật ngọt yêu đương. Thu Cúc và Thiên Vũ không mấy khi cãi nhau, họ cũng không có điều gì để tranh cãi. Thu Cúc là một cô gái hiểu chuyện, biết cách chăm sóc người khác, cũng rất ngoan ngoãn. Thiên Vũ là một chàng trai ngoài lạnh trong nóng, một khi hắn đã yêu ai, hắn sẽ hết lòng yêu thương người đó.
Đã thi xong hết tất cả các môn, Thu Phương và Thu Cúc đang ôn tập để chuẩn bị thi bốn môn tốt nghiệp lớp 12. Thiên Vũ lo phụ đạo cho Thu Cúc. Tuấn Nam lo giảng bài cho Thu Phương. Anh em nhà họ Lâm đều là người có chỉ số IQ cao, nên đối với họ mấy cái đề toán, đề văn lớp 12 và ôn thi đại học không có nghĩa lý gì. Mỗi khi học mệt mỏi, bốn người sẽ kéo nhau đi uống nước, hoặc đến một công viên lo vui chơi giải trí. Tiếng cười của hai cô gái khiến hai chàng trai ngẩn ngơ nhìn. Thiên Vũ vẫn ít nói như thế, hắn chỉ cười và nói chuyện với Thu Cúc.

Bà Lâm Khiết thỉnh thoảng vẫn đến làm khó Thu Cúc, mỗi lần đến bà đều đe dọa và dùng những lời lẽ khó nghe, hòng ép buộc Thu Cúc phải rời xa Thiên Vũ. Mỗi lần như thế, Thu Cúc khóc rất nhiều, nhưng không dám nói cho Thiên Vũ biết, cũng không dám bỏ đi, tự hành hạ và tự làm khổ chính mình giống như trước. Tuy nhiên lần nào Thiên Vũ cũng đoán ra được, chỉ cần nhìn đôi mắt đỏ hồng, khuôn mặt tái nhợt và không vui của Thu Cúc cũng đủ hiểu. Mọi cảm xúc và tình cảm, Thu Cúc đều thể hiện hết ra khuôn mặt, Thiên Vũ là người nhạy cảm và tinh ý, hắn dễ dàng nhận biết được sự thay đổi của Thu Cúc, mặc dù Thu Cúc không dám nói gì.
Thiên Vũ đã ôm và động viên Thu Cúc rất nhiều. Nhờ có Thiên Vũ, Thu Cúc đã tự tin hơn, cũng dũng cảm đối diện với hiện tại hơn. Thu Cúc vốn là một cô gái có tính cách lạc quan và yêu đời, nếu không Thu Cúc đã không vượt qua được số phận nghèo khó của mình. Chỉ đến khi yêu Thiên Vũ, Thu Cúc mới tự ti khi thấy mình và Thiên Vũ cách nhau một khoảng cách quá xa.
Thiên Vũ từng nói với Thu Cúc: “Chẳng phải bây giờ anh cũng là một sinh viên nghèo hèn là gì ? Anh và em đâu có khác nhau.” Thiên Vũ nắm lấy tay Thu Cúc, nói tiếp: “Chỉ cần hai chúng ta vẫn còn nắm lấy tay nhau thì trên đời này không có chuyện gì là chúng ta không làm được cả.”
Thu Cúc cảm động bật khóc, vùi đầu vào ngực Thiên Vũ, vòng tay ôm chặt lấy hắn. Thiên Vũ nói đúng, Thu Cúc tin tưởng hoàn toàn vào những gì mà hắn đã nói.
Bà Lâm Khiết biết không thể suy chuyển được tình cảm của Thu Cúc và Thiên Vũ, bà đã trực tiếp đến gặp mẹ Thu Cúc. Bà Lâm Khiết tin rằng là một người phụ nữ tự trọng chắc chắn sẽ không thể chịu đựng những lời lẽ trỉ chích nặng nề của mình.
Bà Lâm Khiết đến tìm bà Thu Hồng trong một ngày nắng gắt, ánh nắng mặt trời thiêu đốt mọi thứ, mặt đường bỏng rát, bụi bám trên những chiếc lá cây trồng hai bên đường, mọi người khi đi ra đường đều đội mũ, đeo khẩu trang, mặc áo khoác, trông họ giống như những con búp bê được trang bị đầy đủ quần áo.
Nhà Thu Cúc nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, căn nhà đơn sơ, mộc mạc, không có gì quá đặc biệt, vườn cây rất rộng. Nếu gia đình Thu Cúc giàu hơn một chút xíu, Thu Cúc đã biến khu vườn hoang trồng mấy cây ăn trái thành một vườn trồng đầy hoa và những gốc cây cảnh nhỏ dùng để trang trí. Thu Cúc không dám nói ước mơ của mình cho Thiên Vũ biết, vì sợ hắn sẽ thay mình làm điều ấy. Thu Cúc không muốn làm bất cứ điều gì cũng phải phụ thuộc vào Thiên Vũ. Bây giờ Thiên Vũ tuy không còn được bố mẹ giúp đỡ về mặt tiền bạc và vật chất, nhưng hắn đã trở thành một ông chủ nhỏ, so với những sinh viên khác, hắn hơn hẳn bọn họ.
Nhà Thu Cúc có một chiếc cổng sắt nhỏ, khá cũ kĩ. Bà Lâm Khiết bấm chuông. Phải đích thân đến tận đây khiến bà Lâm Khiết thấy khó chịu và không vui, đặc biệt trong một buổi chiều nắng gắt thế này.
Nghe thấy tiếng chuông cổng, bà Thu Hồng vội đi từ trong nhà ra.
Kéo then cài ngang cánh cổng sắt, bà Thu Hồng hé mở rộng sang một bên: “Xin hỏi….” Nụ cười trên môi bà cứng đơ khi biết người đàn bà đang đứng trước mặt mình là ai.
Bà Lâm Khiết đánh giá sơ qua bà Thu Hồng: “Cô là mẹ của Thu Cúc ?”
Hai người đàn bà đứng nhìn vào mắt nhau. Bà Lâm Khiết không nhận ra bà Thu Hồng, nhưng bà Thu Hồng lại vĩnh viễn không bao giờ quên. Đã hơn 10 năm rồi, họ mới gặp lại nhau, thời gian thật quá vô tình, trong khi bà Lâm Khiết vẫn trẻ đẹp như ngày nào, trên đáy mắt mới chỉ xuất hiện mấy nếp nhăn mờ nhạt, bà Thu Hồng đã già đi trông thấy, bệnh tật và nghèo đói đã biến một người đàn bà xuân sắc một thời trở thành một người phụ nữ trung niên gầy yếu và xanh xao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận