Hứa Với Ta Kiếp Sau Ở Lại

Thái hậu đến nay như ánh nến giữa trời đông, tồn tại giữa vương triều mới nhưng mang nỗi nhớ Tiên hoàng day dứt.

Dung Hoa kéo chiếc khăn lên che kín cổ bà. Thái hậu mở hờ đôi mắt, chỉ lẳng lặng mỉm cười.

-Được rồi, con chăm ta kĩ quá, đến Thái y còn nói không nhất thiết phải như vậy.

Bà tìm tay nàng nắm lấy, giữ lấy rất chặt.

-Các con cũng đã không còn trẻ nữa. Hồng Hạc, ta đã sắp gần đất xa trời rồi, vẫn chưa thể nhìn con sinh cho Hoàng đế một Thái tử.

Nàng xoa xoa tay bà đã nhăn lại, nghiêng đầu cười.

-Chẳng phải Lan Phu nhân đang có mang hay sao, mẫu hậu đừng lo, nhất định nàng ấy sẽ sinh cho bệ hạ một Thái tử tài ba.

Ánh mắt bà u buồn. Dù sao Thái hậu cũng là người trọng lễ nghi tôn ti, hậu phi sinh con dĩ nhiên không tôn quý bằng Chính cung thân sinh. Hậu phi sinh được con rồi, sẽ mẹ quý nhờ con, sau này, địa vị của Dung Hoa cũng sẽ không còn vững vàng.

-Sau này ta không còn, bệ hạ sủng ái Lan Phu nhân, ta sợ, con sẽ gặp nhiều u buồn.

-Mẫu hậu, người chẳng phải từng nói với con, vị trí Chính cung hoàng hậu này vốn sẽ chẳng có tình yêu thực sự của hoàng đế, mà chỉ nên thực lòng yêu thương bách tín này hay sao?

Nước mắt Thái hậu chực trào, bà mím môi, siết chặt bàn tay nàng.

-Đó là ta nói ta.

Nói đoạn, bà không nhìn nàng nữa, chỉ lặng lặng nằm thẳng, mắt nhìn lên trần nhà để trôi ngược lệ vào trong.

-Tiên hoàng cả đời chỉ trông ngóng tình yêu của một người không còn trên đời, những người còn lại, đều giống như bằng hữu mà thôi. Người cô độc một đời, hậu phi cũng cô độc một đời. Cho nên, ta mới phải lấy bách tín lên trên hết, để khỏa lấp đi trống trãi trong lòng suốt chục năm.

Nàng im lìm nhìn bà, nhìn gương mặt đã trải qua bao sóng gió hậu cung, như hồi tưởng lại bao kí ức.. Tiên hoàng, đã từng yêu người một nữ nhân nào đậm sâu chăng? Nàng cứ tưởng, cô mẫu nàng chính là người ông yêu.
















Đêm tràn xuống Cấm cung, Dung Hoa một mình đi thơ thẩn giữa ngự uyển. Cẩm Tú viết thư cho nàng, báo vừa sinh hạ một cậu con trai. Thật mừng cho dòng họ Ngô đã có người thừa tự.

Không biết ở ngoài cung, Cẩm Tú và Thường Hiến sống có ổn không? Ở Trường Yên, Công Ngũ và vị võ sư họ Lê ấy ra sao rồi. Nàng bỗng hoài niệm cố nhân.

Bỗng nhiên từ đâu vọng lại tiếng sáo trúc du dương trong đêm trăng, Dung Hoa cuốn theo tiếng sáo, đi về phía cầu cửu khúc giữa hồ sen.

Một con sáo diều bay, âm thanh vang vọng đất trời. Chắc là nó bay từ ngoài cung. Dung Hoa nheo mắt, đã thấy hình vẽ hoa mạt ly. Nàng biết, Ngô Tuấn đang muốn nói, y vẫn đang điều tra chuyện Lan phu nhân để trả lại thanh bạch cho nàng.

Mấy năm qua rồi, Ngô Tuấn vẫn như một chiếc bóng luôn đi theo nàng, nhưng vĩnh viễn không thể chạm đến nàng. Dung Hoa rơi một giọt nước mắt. Nàng cảm động, vì ít ra vẫn còn có người vì nàng mà ngày đêm cố gắng, ngày đêm đấu tranh. Trở thành Chính cung hoàng hậu, nàng cô độc biết bao nhiêu, bằng hữu đều không còn, không còn một ai.

Nàng lặng lẽ bật ra lời bi sầu.

-U u thính phong thanh tâm thống. Hồi ức khảm tại tàn nguyệt trung.

*Lặng lẽ nghe tiếng gió mà lòng đau. Hồi ức khắc tại mảnh trăng tàn.

Nghe tiếng bước chân, nàng quay đầu đã thấy long nhan vội lau đi hai hàng nước mắt. Vua đau lòng nhìn người vợ đã ở bên mình mấy chục năm nhưng chưa bao giờ có được trái tim nàng.

-Hồng Hạc, nàng sao thế?

Vua ôm lấy đôi vai mong manh, nàng mỉm cười rồi lùi lại một bước.

-Thần thiếp mọi chuyện đều ổn. Cúi xin bệ hạ đừng bận lòng.


-Nàng đêm khuya ở đây khóc một mình, có thể không khiến ta lo lắng hay sao?

Rồi vua ngước mắt nhìn lên cánh diều bay liệng, lòng trùng xuống.

-Nàng muốn được tự do đến thế sao?

Nàng ngước mắt nhìn vua. Đối diện với gương mặt đã quen thuộc suốt chục năm đằng đẵng, nhưng lại khiến nàng thấy dày vò trong tâm.

-Tự do là điều thần thiếp chỉ có thể mong cầu ở kiếp sau.

Vua cúi mặt, rồi chậm rãi lấy trong ống tay áo ra chiếc trâm phượng vàng, tiến đến cài vào búi tóc phía sau gáy nàng, che đi cây trâm vàng trắng nhỏ nhắn đơn sơ.

-Ta thấy nàng không hay đeo nó, chỉ muốn nàng biết, chiếc trâm này chỉ đẹp khi được nàng cài lên, càng đẹp khi nàng vận phượng bào, bước vào điện Càn Nguyên.

Nàng chẳng nói gì, chỉ gật đầu.

-Người không nghi ngờ thiếp sao?

Y biết, nàng nói đến chuyện của Lê Yến.

-Ta biết nàng luôn muốn người khác sinh con cho ta. Cho nên nàng là người ta không nghi ngờ nhất hậu cung này.

Nàng khẽ cười, càng khiến vua đau lòng. Đã mấy chục năm rồi, nàng mới cười với y. Có thể trăng đêm nay thật thê lương, nhưng nhờ có nụ cười của nàng mà thật đẹp quá đỗi.

-Đứa trẻ đó, người nhất định phải nuôi dạy nó thành người. Mai đây sẽ là người kế thừa đại thống. Những hoàng hậu trước đều đã từng có âm mưu hãm hại Thái tử, thần thiếp đều đã dẹp yên cả rồi. Con đường này thần thiếp dọn cho Thái tử đã rộng đủ, mong người có thể dắt tay nó ngồi lên ngai vàng.

Vua lắc đầu, khổ tâm nhìn nàng.

-Nàng đừng luôn chỉ nói về tương lai, chúng ta hãy sống vì thực tại có được không? Hồng Hạc, ta đã bốn mươi xuân thu, thời gian của ta, ta muốn dành cho nàng.

-Thời gian của người, sao có thể dành cho thần thiếp. Bệ hạ, thời gian của người phải dành cho giang sơn này.

Ánh mắt nàng lãnh huyết đổ lên vua. Vua đã không còn trẻ, nhưng vẫn bị nàng làm cho đau khổ. Tại sao? Một tình yêu cho Ngô Thường Kiệt, nàng có thể để trong lòng mấy chục năm?

Vua buông tay nàng, quay đi rồi khuất sau màn đêm đen. Dung Hoa thở dài nhìn lên cánh diều bay dưới ánh trăng bàng bạc. Cuộc đời này của nàng chôn chặt trong bốn bức tường, quả thực tàn khốc quá.







_____________







Dung Hoa nắm tay công chúa Động Thiên và Thiên Thành, dắt đi dọc con đường lát đá thẳng tắp. Mới đây mà hai đứa nhỏ đã lớn phổng. Chiêu Vy mất cũng đã ba năm.

Nhìn hai đứa trẻ, lòng nàng lại nhớ cố nhân quá nhiều. Có lúc nửa đêm chăm hai đứa ngủ, nàng lại bật khóc. Chiêu Vy ra đi sớm quá, hai đứa chưa từng được mẫu hậu chăm sóc ngày nào đã vội mồ côi mẹ.

-Mẫu hậu ơi, hôm nay người dắt chúng con đi đâu?

-Ta dắt hai con đi ngắm hoa, mai đã sắp nở rồi. Mai nở xuân đến, chúng ta ra đó ngắt một cành về trưng trong điện, có được không?

-Được ạ.

Hai đứa nhỏ hào hứng chạy về phía cây mai ở góc ngự uyển. Nàng lặng lẽ ngước mắt nhìn theo, đã thấy Ngô Tuấn đi lại. Trời lạnh, y khoác chiếc áo choàng lông trên vai, bên ngoài viên lĩnh xanh sẫm thêu gia ấn.

-Khấu kiến hoàng hậu.

Nàng gật đầu rất khẽ, lặng lẽ nhìn y đã trở thành dáng vẻ mà bao lần nàng tưởng tượng ra. Một đại tướng quân uy mãnh.

-Thái bảo, vẫn khoẻ chứ?


-Nhờ ân của hoàng hậu, mọi sự đều ổn.

Nàng gật đầu.

-Độc đó, ta sẽ sớm tìm cách để lấy thuốc giải cho đại nhân.

-Xin hoàng hậu đừng vì chuyện của ta mà tổn hại phụng thể.

Dung Hoa lắc đầu, nàng cố gượng gạo cười, càng khiến Ngô Tuấn đau lòng. Nàng đã luôn cười tự do, hồn nhiên biết mấy trong những năm tháng thanh xuân ấy. Giờ đây chỉ còn có đau thương, gượng gạo, cố chống đỡ thời cuộc này.

-Đều là chuyện ta gây ra, nhất định sẽ không để liên luỵ đến cả cuộc đời của đại nhân.

-Ngày hôm nay của thần, địa vị thần có được, đều là nhờ bệ hạ và hoàng hậu ban cho. Thần chưa hề hối hận.

Nàng cúi gằm mặt. Nói nữa, nàng sợ sẽ không thể kiềm được lòng lo lắng cho y. Từng tuổi này rồi, y vẫn một mình.

-Chuyện hoàng hậu nhờ thần điều tra, đã có kết quả rồi.

-Thật sao?

-E là, phải làm người thất tín với Thiên Cảm thái hậu một lần.







_______






Hoàng đế phất tà áo ngồi xuống long ỷ, ngước mắt nhìn Ngô Tuấn đứng một bên, Dung Hoa đứng cao hơn y vài bước.

-Hồng Linh hoàng hậu đến. Lan Phu nhân đến.

Tiếng nội quan truyền từ ngoài vào. Hồng Linh kiều diễm trong bộ viên lĩnh xanh thiên thanh bước vào, chân mang hài thêu hoa lấp lánh. Nàng ta ngước mắt nhìn vua, bao năm qua ánh mắt sắc sảo chưa bao giờ đổi thay. Lê Yến được nô tì dắt vào theo sau, bụng đã to lên nhiều, thấy Ngô Tuấn đứng đó đã vội nheo mắt.

-Bệ hạ, người cho gọi chúng thần thiếp đến đây có việc chi?


Vua thu lại tràng hạt, nhìn về phía Hồng Linh.

-Chuyện tốt mà nàng gây ra, nàng nên tự mình xem rõ đi.

Ngô Tuấn đợi được cái gật đầu của vua, tiến đến chỗ nô tì của Hồng Linh mà túm lấy tay nàng ta, áp các ngón tay vào một khối đất sét.

-Đại nhân làm gì thế hả?

Hồng Linh cau hàng mày mĩ mạo, gầm lên. Ngô Tuấn để ngoài tai lời nói đe doạ, đem miếng đất sét đi lại chiếc bàn con đặt ở giữa điện.

-Mỗi người đều có một vân tay khác nhau. Không hiểu vì sao vân tay của nô tì thân cận bên cạnh Hồng Linh hoàng hậu lại trùng khớp với vân tay lấy được trên nắp khay chất thuốc cho Lan phu nhân ở thái y viện, thật khó khiến người ta không khỏi tò mò.

Nô tì kia sửng sốt quay sang chủ tử. Hồng Linh liền liếc nhìn Dung Hoa, đã thấy được nét mặt dửng dưng của nàng.

-Làm sao đại nhân thấy được vân tay trên nắp khay thuốc được chứ? Bệ hạ, đây chắc chắn là chiêu trò của Chính cung muốn đổ tội lên thần thiếp!


Lê Yến nhếch mày nhìn Dung Hoa vẫn điềm nhiên, nàng ta càng thờ ơ, Lê Yến biết, Hồng Linh sẽ càng thảm bại. Tốt nhất không nên ra mặt lúc này mới là bảo toàn cho chính nàng.

Vua cũng gật đầu nhìn sang Ngô Tuấn. Y phất tay ra hiệu, nội quan đem vào nắp khay thuốc bằng nứa căng giấy bồi trắng.


-Đây là một trong những nắp khay thuốc của Lan phu nhân ở thái y viện. Nếu là các thái y đều sẽ dùng hai tay, ôm theo hai viền ngoài mà nhấc nắp lên để tránh bụi bẩn từ tay làm dơ giấy bồi trắng. Nhưng nếu là người thường, theo thói quen mà nhấc nắp lên bằng chỗ giấy nhô lên ở đây. Cho nên hung thủ hạ thêm độc vào sẽ lưu lại dấu vân tay trên này.

Hồng Linh liếc sang nô tì của mình, đã thấy nàng ta bó chặt hai tay lại, khúm núm nhìn mình.

-Đại nhân còn chưa giải thích được, vì sao đại nhân biết được đó là vân tay của nô tì ta?

Ngô Tuấn gật đầu, rồi đi lại chiếc bàn châm lửa vào đèn dầu. Đoạn, y nhấc một lọ thuỷ tinh mỏng và nhỏ, đổ vào một dung dịch rồi kẹp vào thân kẹp dài, nung trên đèn dầu. Dung Hoa đi lại, cầm chỗ nhô lên ở giữa chiếc nắp khay bằng giấy hơ trên miệng lọ thuỷ tinh.

-Đại nhân và hoàng hậu lại tính bày thêm trò gì nữa đây?

Cả Dung Hoa và Ngô Tuấn đều không nói gì cả. Y hơi ngước nhìn sang nàng, nhìn hàng mi dài rũ xuống, chăm chú quan sát phản ứng thí nghiệm mà mình dày công sắp xếp. Vua cũng rời khỏi long ỷ, đi xuống chỗ hai người.

Một lúc sau, vua bàng hoàng nhìn luồng khí tím từ ống thuỷ tính phả lên trên nền giấy trắng dần hiện lên vết vân tay màu nâu, giống hệt như một ma thuật.

-Cái này là gì?

Dung Hoa nhấc chiếc nắp khỏi ngọn lửa. Ngô Tuấn liền lấy nắp dập lửa thấy vua tiến gần thì vội ngăn.

-Khí này độc hại, bệ hạ đừng nên đến gần.

Dung Hoa lặng nhìn những dấu vân tay đã rõ mồn một trên nắp, liền đưa cho Ngô Tuấn.

-Đại nhân hãy xử nốt vụ án này đi.

Hồng Linh thảng thốt nhìn dấu vân tay trên nền giấy kia, siết chặt bàn tay mình. Lê Yến càng cau chặt hàng chân mày. Chính cung đứng đầu hậu cung chục năm qua, trí tài tuyệt đỉnh, nếu thực sự phải đấu trí với nàng ta, nàng sẽ thua, giống như bao hoàng hậu kia.

Vua lặng nhìn nàng trao ánh mắt tin tưởng tuyệt đối lên Thái bảo, liền quay mặt đi.

-Bệ hạ, đây là chất cồn do Chính cung hoàng hậu đề xuất, cùng Thường Hiến và một danh y ở Trường Yên điều chế ra. Trên đầu ngón tay người có dầu béo, dầu khoáng và mồ hôi. Chất cồn này tiếp xúc với dầu béo trên dấu tay để lại, tạo thành màu nâu trên các vân tay.

Vua ngỡ ngàng nhìn sự thần kì này, lại quay sang nhìn Dung Hoa đầy cảm phục. Ngô Tuấn cầm miếng đất sét khi nãy lên, dâng lên cho vua.

-Xin người minh giám, hai dấu vân tay này đích thị là của một người.

Nô tì kia nhận được ánh mắt phẫn nộ của thiên tử liền quỳ rạp xuống, rồi nức nở níu lấy vạt viên lĩnh của chủ. Hồng Linh vội giật phăng áo lại, mỉm cười nhìn vua.

-Bệ hạ, thần thiếp cũng không biết vì sao lại như vậy. Thần thiếp vô tội.

-Hoàng hậu sao người lại đối xử với nô tì như vậy? Nô tì đều là vì người mà!

-Tiện tì!

Hồng Linh thẳng tay vung một cái tát lên gương mặt nhỏ kia. Nàng ta khóc lóc van xin. Dung Hoa đi lại, nâng gương mặt kia lên rồi nói.

-Nếu ngươi chịu khai ra người ở phía sau sai bảo, ta nhất định sẽ giảm nhẹ tội cho.

Vua quay lưng đi, thở hắt ra giận dữ. Ngô Tuấn nhìn vẻ mặt ngấu nghiến của Hồng Linh. Dung Hoa đến gần nàng ta quá rồi.

-Nô tì..nô tì...

-Chính cung nói như vậy là có ý gì?

Hồng Linh cắn răng gằn từng chữ. Dung Hoa đứng thẳng dậy đối diện với nàng ta rồi cười lạnh.

-Ý tứ của ta, chẳng phải Hồng Linh là người hiểu rõ nhất sao? Em gái?

Lê Yến như ngồi xem một vở kịch hay. Hôm nay ai có bị hạ bệ đều là có lợi cho nàng.

Hồng Linh vung tay toan tát, Dung Hoa đã nhanh tay giữ chặt lấy.

"Lê Yến, ngươi chết đi!

Đứa trẻ là do ta hại? Thì đã sao? Nếu như ta không thể có con, thì hậu cung này một ai cũng không thể!"

Nàng giãn dần hàng chân mày, buông tay Hồng Linh rồi quay sang vua.

-Bệ hạ, dẫu cho nô tì không nhận thì cũng nhất định do Hồng Linh hoàng hậu sai khiến. Một nô tì cỏn con không thể có cái gan lớn như vậy được.

Lê Yến lúc này mới sụt sùi, đi lại chỗ vua mà ôm bụng.

-Bệ hạ, đứa con này của thiếp chịu uỷ khuất rồi.

Ngô Tuấn lặng lẽ cúi đầu. Dung Hoa càng lặng lẽ đi. Vốn định chỉ xin bệ hạ phạt giam Hồng Linh, nhưng xem ra nàng ta sẽ vĩnh viễn không thay đổi tâm tính, sẽ làm tổn hại đến huyết mạch Lý triều, nàng đành thất tín với cô nàng, lỗi hẹn với thuốc giải của Ngô Tuấn lần này.

-Giao cho Chính cung xử trí.

-Bệ hạ!

Hồng Linh gào lên, nàng ta quỳ rạp xuống.


-Bệ hạ, xin người hãy nể tình thần thiếp hầu hạ người mấy mươi năm. Thần thiếp, thần thiếp không hề biết chuyện sao lại thành như vậy! Bệ hạ!

-Đến lúc này vẫn còn ngoan cố!

Vua quát lớn, nhìn sang Dung Hoa vẫn còn đang ngập ngừng. Nàng do dự, vì một bên là giang sơn xã tắc, một bên là cuộc đời của Ngô Tuấn mà nàng nợ y. Nếu nàng ban chết cho Hồng Linh, chẳng phải sẽ mất đi cơ hội lấy thuốc giải về hay sao?

Ngô Tuấn hiểu, y lặng nhìn nàng quẩn quanh bế tắc, lòng nặng nề theo.

-Bệ hạ, thần thiếp không hề biết tại sao lại như vậy, xin người minh xét!

Dung Hoa cũng có chút dao động với những giọt nước mắt kia. Dẫu cho Hồng Linh luôn đối nghịch nàng, nhưng nàng ta cũng chỉ là một nữ nhân cô độc.

Vua quay lưng đi, phất tà long bào vàng rực. Nghe truyền, Hiền Hầu nội quan đi vào, cúi đầu nghe chỉ.

-Hồng Linh hoàng hậu, hãm hại long thai, âm mưu hạ độc giết người, tội không thể tha! Nay giáng làm thứ dân, 15 tháng này ban cho độc dược.

Cả đất trời như sụp đổ trước mắt Hồng Linh. Nàng ta lắc mạnh đầu, bò đến chân vua mà bám lấy, nước mắt nàng trào ra ướt đẫm dung nhan như hoa.

-Bệ hạ, cả đời thần thiếp hầu hạ người, làm sao có thể vì chút ghen tuông này mà huỷ hoại tiền đồ của mình chứ bệ hạ!

Vua đứng yên bất động, chẳng nhìn nàng, chỉ nhìn lên long ỷ.

-Trẫm ban cho nàng cái chết nhanh chóng, đã là ân huệ lắm rồi. Khó khăn lắm trẫm mới có một đứa con, nàng lại manh tâm hại chết nó.

-Bệ hạ! Thần thiếp không có, thần thiếp cũng là một người mất đi con, sao thần thiếp lại làm vậy, bệ hạ...

Nghe tiếng khóc não lòng ấy, Dung Hoa có chút không đành lòng. Nàng toan đi lại, nhìn sang đã thấy Lê Yến ôm bụng đứng cạnh vua. Nếu hôm nay nàng mềm lòng, làm sao có thể bảo toàn cho vị vua tiếp theo được.

-Đưa Dương Hồng Linh về đi. Bất kì ai cũng không được tới thăm.

Nàng buông thõng tay, bất lực nhìn vua rời đi, Lê Yến đi theo sau, bụng đã lớn ra nhiều, nép bên cạnh bóng vua mà hạnh phúc.

Lúc này nàng mới ngỡ ngàng nhận ra, tranh tranh đấu đấu, rốt cuộc lại thảm đến nhường này.

-Dương Hồng Hạc!

Vua chợt đứng lại, hơi quay đầu. Dung Hoa ngước mắt nhìn em gái, lòng nàng cũng bộn bề.

-Chị hại ta như vậy, chắc là chị vui lắm đúng không?

Ngô Tuấn đi lại, cúi đầu.

-Mời hoàng hậu về cung. Tội cũng là do người gây ra, làm sao có ai đổ tội được cho người.

Nàng ta ngây dại cười lớn, chỉ về phía Dung Hoa.

-Hai ngươi cấu kết với nhau, hãm hại ta, ta sẽ chống mắt lên xem, cả hai ngươi đều sẽ không có kết quả tốt đẹp!

Lê Yến nhìn sang vua đang ngoái đầu, ánh mắt sắc lẹm.

Dung Hoa đi lại, nâng Hồng Linh lên.

-Nếu có tội, sẽ do một mình ta nhận lấy.

Hồng Linh căm phẫn nhìn nàng, nàng chán ghét vẻ điềm nhiên, vẻ cao ngạo này của chị gái. Từ lúc lọt lòng, nàng đã thua kém chị, đến bây giờ, vẫn là thua kém chị ta.

-Được, ta nguyền rằng chị sẽ mãi mãi không thể ở bên bệ hạ yên ổn! Dù là kiếp này hay kiếp sau!

Lê Yến nhếch môi kín đáo, đã thấy vua cau chặt hàng chân màu. Hồng Linh chán ghét nhìn chiếc trâm phượng của Chính cung kia, vung tay kéo phăng nó ra rồi ném mạnh xuống đất, viên pha lê trên trâm vỡ tan.

Dung Hoa thất thần nhìn pha lê đã vỡ, trâm đã không còn vẹn nguyên. Có lẽ, duyên phận của nàng và hoàng đế cũng sẽ sớm không còn. Vua rời khỏi Lê Yến, lao đến túm phăng lấy tay Hồng Linh.

-Nàng làm gì vậy!

Dung Hoa nhìn vẻ ngây dại kia của Hồng Linh, trong đáy mắt cơ man là đổ vỡ.

-Bệ hạ chắc là giận thần thiếp lắm, hay là, người giết thần thiếp luôn đi. Cần gì đợi đến ngày mười lăm?

-Dương Hồng Linh! Nàng!

Dung Hoa vội đưa tay ngăn vua lại, cúi đầu.

-Bệ hạ, xin người bớt giận. Dẫu sao Hồng Linh cũng đã hầu hạ người mấy chục năm, thần thiếp khẩn xin người tha cho một lần bất kính này.

Vua nghe vậy, ném phăng Hồng Linh ra, rồi thị vệ ập vào, đưa nàng ta đi mất.

Trâm vỡ rồi. Duyên cũng sắp đứt mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui