Hứa Với Ta Kiếp Sau Ở Lại

Đất trời thay hoa, chỉ có lòng người vẫn vậy.

Dung Hoa quỳ trước tượng Phật ở chính điện chùa Dâu. Xuân này hoàng thất lại đi lễ Phật, du xuân. Trời đất lại chuyển giao, một tuổi xuân nữa lại trôi qua không kịp thảng thốt.

-Nàng ở đây sao?

Dung Hoa quay đầu, đã thấy vua bước vào. Từ lúc Chiêu Vy rời đi, nàng ít khi bước khỏi biệt điện của mình nửa bước, vì vậy mà vua ít khi nhìn thấy nàng.

Vua ngắm nàng trầm mặc, lòng cũng chẳng còn buồn bực chi nhiều. Y cũng quỳ xuống hành lễ bên bục gấm bên cạnh, mất một lúc lâu sau mới thốt nên lời.

-Trẫm năm nay xuân thu đã nhiều, bốn mươi tuổi vẫn chưa có Thái tử nối dõi, quả thật là điều trăn trở hằng đêm.

Dung Hoa mở hờ đôi mắt, nàng nhìn làn khói từ hương ngả vào màu vàng đồng của tượng Phật.

-Bệ hạ, năm ngoái mười hai cung nhân mới nhập cung, người cũng nên mở yến, các cung nhân mới có thể có dịp lọt vào tầm mắt của người.

Nhật Tôn lặng lẽ thở dài, y ngửa đầu ngăn cho những yếu đuối tuôn. Thật ra y đã luôn là kẻ đợi nàng. Y đợi nàng chấp nhận y từ lúc nàng mới làm Thái tử phi, y đợi nàng nhớ ra y từ lúc y biết nàng là Hoa giấy nhỏ năm đó, y đợi nàng có thể trở thành một chính cung toàn tâm toàn ý, y đợi nàng nguôi ngoa về sự ra đi của Chiêu Vy hoàng hậu.

Vậy mà giờ đây nàng nói, hãy tìm người khác trẻ hơn, đẹp hơn, thay nàng ở bên y.

-Đã có lúc, ta thật sự nghĩ ta không thể để tâm đến nàng nữa.

-Bệ hạ, từ đầu đến cuối, có lẽ người đã không nên để tâm đến thần thiếp.

Vua đứng dậy, trong lòng không vui. Nhưng ngần tuổi này rồi, y đã học cách chấp nhận, tĩnh lặng đón nhận sự thờ ơ của nàng.







Hoa đào nở rợp cả vùng trời, gió thổi cánh hoa bay đỏ cả trời đất. Nhật Tôn bước ra khỏi chánh điện, y đi mãi về phía thưởng lầu lộng gió. Rồi từ trong làn mưa cánh hoa, y thấy một thân ảnh đang loay hoay bên dàn hoa. Người ấy nghe động bèn ngước lên. Vua thẫn thờ không tin được vào mắt mình, một gương mặt, một đôi mắt giống hệt Dung Hoa. Nhưng nàng sắc sảo và nét đẹp dứt khoát vô cùng.

Người đó nở nụ cười tươi vui, điều mà nàng đã chưa từng làm với y trong suốt chục năm đã qua. Là điều y hằng mơ đến.

Trong làn hoa đào rơi bên cạnh dãy hoa lan, y nhớ đến rừng hoa giấy năm đó, cũng bay rợp trời, choán cả thanh xuân y. Đến nay, một người con gái lại ở trong hoàn cảnh ấy, đến bên y.

-Nàng, là ai thế?

-Hồi bẩm bệ hạ, thần thiếp là Lê Yến, một trong mười hai cung nhân nhập cung vào năm ngoái.

-Lê Yến?

Y sững sờ, đôi mắt nàng giống hệt Dung Hoa. Còn giống Dung Hoa hơn cả Hồng Linh nữa.

-Nàng ban nãy tựa vào dàn lan, đẹp như thuỷ mặc, nay ta phong làm Ỷ Lan Phu nhân.





*




Dung Hoa lặng nhìn hai người đứng trong một chiều trời hoa, đàm đạo rất lâu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Gương mặt nàng không chút cảm xúc, chỉ đôi chút có cái gật đầu nhẹ như không. Ngô Tuấn đi đến gần, nhìn theo ánh mắt nàng, y cau mày.

-Sao nàng lại làm như thế?

Dung Hoa quay sang, lặng lẽ mỉm cười nhìn một Ngô Tuấn đã trầm ngâm đi nhiều.

-Em đã làm gì chứ?

-Sắp đặt cuộc gặp gỡ này?

Dung Hoa điềm nhiên. Năm ngoái, lần đầu tiên gặp Lê Yến, nàng đã biết đó sẽ chính là Ỷ Lan phu nhân quyền nghiêng thiên hạ mai này.

-Nàng đẩy bệ hạ cho người phụ nữ khác, nàng sao lại không lo cho bản thân mình như vậy?

-Anh đã từng thấy có việc gì mà em vô lý làm ra chưa?

Nụ cười vẫn dán chặt trên môi mỏng, ánh mắt nàng thấu hiểu nhân gian, trải lên y đầy khắc khoải. Ngô Tuấn gật đầu, lòng y muốn an ủi nàng, nhưng nắng chiều làm cả hai như rơi vào miên man của sầu thảm.

-Sắp đến lúc rồi.

Ngô Tuấn chưa hiểu, nàng đưa tay dúi vào y một lọ thuốc.

-Đây là một phần của thuốc giải. Chỉ còn hai liều nữa thôi, độc tính của anh sẽ được giải hết.

-Điều mà nàng đã hứa với cô nàng là gì?

Y biết, không dễ dì mà Thiên Cảm thái hậu lại đưa thuốc giải cho nàng.

-Không làm hại Hồng Linh trong lần dẹp loạn hậu cung đó.







*








-Thần thiếp, Lan phu nhân, khấu kiến Chính cung hoàng hậu, Hồng Linh hoàng hậu.

Dung Hoa phất tay, Lê Yến đứng dậy. Hồng Linh nét mặt khó coi, nhìn Lê Yến đăm đăm.

-Xem ra dung mạo mười phần có tám chín phần giống Chính cung của chúng ta.

Dung Hoa lần đầu gặp cũng vô cùng ngỡ ngàng, nàng ta giống hệt nàng những ngày còn trẻ, có điều nét trông sắc sảo hơn nàng nhiều lần.

-Lan phu nhân vừa được sắc phong, sau này chuyện lễ nghi trong cung còn phải học thêm nhiều. Nếu có gì chưa hiểu ngại không thể hỏi ta thì có thể hỏi Hồng Linh hoàng hậu.

-Lan phu nhân có việc gì không hiểu cứ hỏi ta, đừng có làm loạn để mà rước hoạ như mấy vị hoàng hậu kia.

Dung Hoa nhấp một ngụm trà, làm như không nghe thấy câu nói đó. Đôi mắt Lê Yến tỏ ý quan sát. Xem ra, nàng có hai con đường, một là đi theo một trong hai vị hoàng hậu này, hai, là thay thế một trong hai vị này.

-Thần thiếp xin ghi nhớ.

Dung Hoa vuốt tóc đang chất lên, một sợi tóc bạc theo tay nàng rơi xuống. Nàng thở dài, rồi mỉm cười nhìn Lê Yến.

-Ỷ Lan phu nhân năm nay mới mười tám tuổi, thật sự còn trẻ quá. Ta thì đã già rồi.

-Xin Chính cung đừng nói như vậy, người vẫn còn trẻ đẹp, da vẫn còn căng mịn thế cơ mà.

Hồng Linh bĩu môi.

-Đã biết đua đòi nịnh hót rồi đấy sao?

Lê Yến nheo mắt. Dung Hoa lặng lẽ quan sát. Cô gái này còn trẻ, buồn vui gì đều để trên mặt của mình.

-Việc quan trọng nhất lúc này là sinh con nối dõi cho bệ hạ, phải nhờ hai em tận lực rồi.

-Chính cung quả là biết nói xéo!

Lúc này, Hồng Linh đùng đùng đứng dậy, nàng ta phất tà áo rời đi khiến cả Lê Yến và Dung Hoa chưa kip hiểu chuyện gì.

-Đừng lo, tính khí Hồng Linh hoàng hậu xưa nay nóng nẩy, nàng ấy không có ý gì đâu.

Nhưng sâu trong Lê Yến đã nhen nhóm một ý định, một tính toán. Dung Hoa làm sao không thấu ánh mắt đó, nàng đã ở trong hoàng cung này quá lâu để hiểu. Đến cuối cùng thứ mà Lê Yến muốn sẽ không chỉ dừng lại ở vị trí một Ỷ Lan Phu nhân mà thôi.







Mùa hạ năm đó, không nằm ngoài tính toán của nàng, Lan phu nhân hoài thai.








*







-Bệ hạ, Chính cung hoàng hậu đến rồi.

Dung Hoa bước vào điện, trên người vận phượng bào chấm gót, viên lĩnh đỏ rực bằng voan tơ, nhưng mái đầu vẫn cài chiếc trâm vàng trắng đơn sơ. Nàng đưa mắt nhìn vua đang ngồi, gương mặt có phần đỏ sậm vì nổi giận, ngồi ngay bên cạnh là Lê Yến. Hồng Linh đang quỳ bên dưới cùng Thái y. Người này là Thái y đi theo an thai cho Lan phu nhân.

-Bệ hạ cho gọi thần thiếp?

Dường như vua cố tránh ánh mắt nàng, Hiền Hầu nội quan thấy vậy bèn xin tâu.

-Hồi Chính cung, chuyện là trong trà uống hằng ngày của Lan phu nhân bỗng có thêm một vị thuốc. Vị này khi pha trà trâm bạc sẽ không phát hiện ra, chỉ khi nào được dùng trong chén sứ thanh long mới phát tán độc.

-Chén sứ thanh long?

-Chẳng phải là chén sứ lúc Lan phu nhân nhập cung, Chính cung đã tặng cho nàng ấy sao?

Hồng Linh vội nói như là mới sực nhớ ra. Nàng giương mắt về phía Chính cung như một sự giải thoát cho chính mình.

Dung Hoa quay đầu nhìn Hồng Linh. Nhưng nàng ta nói không sai, chính là do nàng tặng.

-Nhà họ Dương nàng không phải giỏi nhất là dùng độc sao?

Câu nói này của vua khiến nàng khẽ xót xa. Rồi rất nhanh sau đó, nàng khẽ nhếch môi cười.

-Việc gì thần thiếp phải hãm hại Lan phu nhân, bệ hạ?

Vua vẫn tránh nhìn nàng. Lan phu nhân bật khóc.

-Thần thiếp biết mình xuất thân dân gian, không xứng mang thai trước Chính cung...

Nàng nhếch môi cười. Hoá ra Lê Yến cũng chỉ có thế thôi.

-Cái thai vẫn ổn chứ?

Nàng quay sang nhìn Thái y. Ông ta vội ngẩng mặt lên rồi tâu.

-Thưa Chính cung, cái thai có chút dao động, nhưng may mà phát hiện kịp thời nên cũng không có gì đáng ngại.

-Vậy thì tốt.

Không ảnh hưởng đến Lý Nhân Tông sau này là được. Lúc này, nàng mới quay sang Lê Yến và cả Hồng Linh.

-Nói ta nghe xem, bằng chứng buộc tội ta là gì?

Cung nữ của Lê Yến liền đứng ra, thay chủ tử nên lời.


-Nô tì nghe nói, vài tháng trước Chính cung nương nương có xuất cung về quê thăm Thiên Cảm thái hậu và người nhà họ Dương?

-Thì đã sao?

-Bệ hạ cũng biết, nhà họ Dương xưa nay rất giỏi độc dược. Bỗng nhiên hoàng hậu về thăm quê, khó tránh hiềm nghi.

Dung Hoa phe phẩy chiếc quạt tròn trong tay, lắc đầu.

-Các ngươi muốn vu oan cho ta, cũng nên chọn một bằng chứng có đầu có đuôi một chút.

-Nhưng chén trà thanh long này làm từ loại gốm chỉ có ở vùng quê của nhà họ Dương, chiêu dùng độc kết hợp với thanh long chính là độc môn.

-Vậy sao? Nếu là độc môn làm sao cô biết được? Đến ta còn không biết nữa là.

Nô tì kia cười lạnh, nàng ta đi về phía Dung Hoa.

-Nếu người không biết, tại sao bao nhiêu loại gốm trên đời nhất định phải tặng gốm thanh long cho chủ tử?

-Đủ rồi.

Vua day day thái dương, rồi thu lại tràng hạt trong tay.

-Đừng ở đây nói không đầu không đuôi như vậy. Chính cung hoàng hậu không phải là người ngươi có thể vu oan!

Nô tì kia vội thu mình nhìn về phía Lan Phu nhân. Nàng ta vội đưa khăn chấm nước mắt.

-Bệ hạ, thần thiếp quả thật lo sợ.

Dung Hoa lặng nhìn Lê Yến níu lấy tay vua, vua cũng nâng niu nàng. Đoạn tình ý này, mai đây sẽ được sử sách chép ghi. Vua cuối cùng cũng mở lòng tìm được người con gái khác để yêu thương, nàng cũng vơi đi nỗi dằn vặt trong lòng.

Hồng Linh bước ra, liếc về phía Dung Hoa.

-Bệ hạ, quả thực chiêu độc hạ trên gốm thanh long này thần thiếp có từng nghe qua. Nhưng bí kíp này chỉ truyền cho trưởng nữ không truyền cho thứ xuất. Trong cung này quả thực chỉ có Chính cung hoàng hậu là người đáng nghi nhất.

Nàng cười lạnh. Khá khen cho em gái của nàng, manh tâm hãm hại nàng cho bằng được. Dung Hoa hạ quạt, ngước mắt phượng về phía vua.

-Bệ hạ, nếu thực vậy, tại sao thần thiếp lại phải dùng một chiêu thức mà người khác nhìn vào đã biết là thần thiếp làm?

Vua trầm ngâm, nhìn sang nội quan.

-Ngươi điều tra chuyện này đi.

-Thần thiếp muốn Thái bảo điều tra chuyện này.

Vua nhếch đôi chân mày thẳng, rồi lại cau chặt.

-Thái bảo tính tình cương trực, không bị chi phối bởi bất kì phe phái nào. Chuyện này có liên quan đến hậu vận của Lý triều, không thể bỏ ngõ.

Vua thở dài, rồi cuộn tròn tràng hạt trong lòng bàn tay. Cuối cùng cũng gật đầu rất khẽ.

Dung Hoa chỉ đợi cái gật đầu đó, nàng đứng dậy hành lễ rồi nhìn một lượt Lê Yến và Hồng Linh.

-Lan Phu nhân dưỡng thai cho tốt. Ta đã nói ta nhất định sẽ bảo vệ cái thai này của phu nhân, thì nhất định sẽ làm.

Nghe câu nói chắc nịch này của Dung Hoa, vua đã biết nàng đã thấy được tương lai ấy rồi.

Điều khiến y thở dài, đó là nàng và y từ lúc nào trở nên muôn phần xa cách.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận