Một cung nữ tên Bích Nhi xuất hiện. Nàng ta vẫn là nô tì thân cận Chiêu Vy mấy năm qua. Dung Hoa thấy nàng ta hơi lo lắng, vội trấn an.
-Ngươi đừng quá hoang mang, ta chỉ muốn hỏi ngươi một chuyện.
Vừa lúc đó, cung nữ tổng quản của Tẩy Đạp phòng cũng vừa đến, nét mặt có chút bàng hoàng vì lần đầu được diện kiến Thánh Thượng.
Nhật Tôn ra hiệu bình thân, lại nhìn sang ánh mắt thâm sâu của người thê tử kết tóc. Đó là lần đầu nàng đặt người khác ở vị trí nàng để tâm như thế, y có chút bất ngờ. Nàng dò xét, nàng tâm tư khó lường. Đó có phải là nàng hay chăng?
Lúc này, Chính cung hoàng hậu đứng dậy, đi về phía Thiên Hà đang cố lảng tránh ánh mắt.
-Ta muốn hỏi Tổng quản một việc, chuyện giặt giũ thường phục của Chiêu Vy hoàng hậu có phải do ngươi phụ trách?
Nàng ta dập đầu.
-Hồi Chính cung, chỉ cần là y phục của hoàng thất đều được giặt giũ ở Tẩy Đạp phòng.
-Vậy Tẩy Đạp phòng của ngươi có cấm người khác ra vào không?
Thiên Hà nhếnh mắt nhìn Dung Hoa, chân mày nàng ta cau lại.
-Chính cung, chỉ là phòng giặt giũ thấp bé, có ai thèm lui đến chi đâu.
Dung Hoa gật gù.
-Vậy là ai cũng có thể đến chỗ đó làm những việc như hạ độc vào nước ngâm giặt y phục, có đúng không?
Tổng quản kia hoảng hồn dập đầu sát đất, liên tục van xin.
-Xin Chính cung suy xét, làm gì có chuyện hạ độc gì xảy ra ở chỗ của nô tì được?
-Vậy sao?
Nàng liếc nhìn Thiên Hà đang trừng trừng nhìn cung nữ kia, cả những hoàng hậu khác cũng dường căng thẳng tột độ.
Từ ngoài, Hiền Hầu nội quan vào tâu.
-Hồi Bệ hạ, có Thái bảo đại nhân cầu kiến.
Hoàng đế phất tay cho thoái lui.
-Nói với khanh ấy trẫm đang bận chuyện hậu cung.
-Là thần thiếp cho mời Thái bảo đại nhân đến.
Nhật Tôn hơi ngây người, rồi y cũng gật đầu. Ngô Tuấn một cỗ tiêu sái ngất trời, vận quan phục nhất phẩm hoa văn trước ngực nạm ngọc, phất tà áo bào thêu chỉ quý bước vào, y hành lễ, chẳng nhìn Dung Hoa.
-Khanh đến có việc gì cần bẩm tấu?
-Hồi bẩm Bệ hạ, thần phụng lệnh Chính cung hoàng hậu, điều tra chuyện Chiêu Vy hoàng hậu bị hạ độc.
-Khanh cũng biết chuỵện này?
Chuyện lớn như vậy, Dung Hoa đã không nói với trượng phu mà nói với Ngô Tuấn trước. Vua lộ nét không vui. Ngô Tuấn hiểu điều đó, vội nói thêm.
-Cũng là Thường Hiến nhờ thần điều tra.
Nhật Tôn chỉ lẳng lặng gật gù, y đưa tay với lấy tách trà. Ngô Tuấn gọi ra ngoài, một viên binh sĩ chạy vào, dâng lên một bình thuốc.
Thiên Hà liền lập tức siết chặt bàn tay trong ống tay áo.
-Thứ này, thần tìm thấy ở điện của Thiên Hà hoàng hậu.
-Ngươi dám! Bệ hạ, hắn dám ngang nhiên xông vào tẩm điện của thần thiếp.
Nàng ta ào đến bám lấy Nhật Tôn. Y hơi cau mày, nhìn Ngô Tuấn vẫn bình thản.
-Là thần thiếp đã cho phép.
Dung Hoa nhếch gương mặt mỹ mạo của mình lên mà đối diện với vua. Nàng bây giờ là thân ảnh mẫu nghi thiên hạ mà bao lần y mơ đến, dứt khoát, quyết đoán, vô tình, tâm cơ.
-Là Chính cung của hậu cung này, chẳng lẽ thần thiếp không có quyền làm điều đó sao? Bệ hạ?
Nàng, đã nhất định trở thành một Chính cung. Nhật Tôn nén tiếng thở dài, y gật đầu rồi nhìn Thiên Hà.
-Nếu nàng không làm gì sai thì không việc gì phải sợ hãi.
Dung Hoa quay sang Bích Nhi, chỉ tay về phía lọ thuốc.
-Ngươi lấy ra ngửi thử lọ thuốc đó xem có quen thuộc không?
Bích Nhi liền y lời. Vừa ngửi, nàng vừa cau mày. Cuối cùng nàng mới vội quay sang dập đầu.
-Bẩm Chính cung, hương này ban đầu nghe không giống, nhưng chút hương lưu lại sau cùng ngửi thật sự có phần giống với hương trên y phục của chủ tử.
Tổng quản kia vội quay sang trừng mắt.
-Ngưoi đừng có mà vu khống!
-Cho vời Thường Hiến đại nhân đến đây đi.
Chẳng đợi bao lâu, Thuờng Hiến đã xuất hiện ở điện với một chậu nước, giống như đã được sắp đặt sẵn cả. Y quỳ lạy thánh tôn rồi quay sang Dung Hoa, đợi được cái gật đầu của nàng rồi cầm lọ thuốc đổ vào chậu nước.
-Bệ hạ, thau nước này có chứa loại thảo mộc Tẩy Đạp phòng thường dùng để giặt giũ, loại độc này một khi cho vào, kết hợp với các thảo mộc sẽ cho ra một mùi hương khác. Bích Nhi, ngươi lại ngửi thử tấm vải ở trong chậu này.
Bích Nhi y lời, vừa đưa mũi lại gần, nàng ta đã ngỡ ngàng ngước nhìn Dung Hoa.
-Hồi Chính cung, đây chắc chắn là mùi hương trên y phục của chủ tử, không lẫn vào đâu được! Lúc nhận từ Tẩy Đạp phòng về cũng nồng hương như thế này.
-Loại độc này có một đặc tính, đó là rất thơm và thơm rất lâu, thưa bệ hạ.
Nghe Thường Hiến nói xong, Tổng quản cung nữ vội chạy đến xin ngửi thử, cũng trợn trừng mắt nhìn Dung Hoa rồi dập đầu khóc lóc.
-Nô tì quả thật không biết loại độc này làm sao có thể ở trong Tẩy Đạp phòng. Chính cung, nô tì vô can.
Dung Hoa lúc này mới nhìn thẳng vào mắt Thiên Hà, nhếch đôi môi hồng.
-Cái này, phải hỏi Thiên Hà hoàng hậu mới đúng chứ.
Thiên Hà như con cáo bị dẫm phải đuôi, nàng ta vật vã níu lấy long bào mà khóc ầm lên.
-Thần thiếp, thần thiếp vô tội. Bệ hạ, Chính cung sao có thể ngang nhiên vu khống thần thiếp như vậy?
Dung Hoa cười bàng bạc, nàng ta đi về phía các hoàng hậu còn lại.
-Thiên Hà hoàng hậu xưa nay nhát gan, làm gì có chuyện dám làm điều ác ôn ấy một mình?
Hồng Linh liếc nhìn chị mình, bỗng nhiên thở phào khi thấy Dung Hoa không hướng về phía mình. Ba vị hoàng hậu vốn hữu danh vô sủng kia liền nhìn nhau rồi đi về phía Nhật Tôn mà quỳ xuống.
-Bệ hạ, thần thiếp vô tri, không thể hiểu được ý tứ của Chính cung, mong bệ hạ minh xét.
Tất cả không nằm ngoài những gì Chính cung kia dự liệu, kể cả thái độ trầm ngâm của đế vương. Nàng đi lại, nhấc một tay Nhung Nguyệt, nhìn một lượt.
-Ai là nô tì thân cận của Nhung Nguyệt hoàng hậu?
Nhung Nguyệt lướt mắt nhìn cung nữ thân cận đi đến, cúi đầu trước Dung Hoa. Nàng đưa tay lật bàn tay nữ nàng ta lên rồi lắc đầu.
-Tay của ngươi, có nhiều vết bỏng nhỉ?
Nô tì kia liền rụt tay lại, khúm núm nhìn Dung Hoa.
-Nô tì...nô tì làm bếp, thường hay vụng về mà bị bỏng.
-Ồ, bỏng sao? Nhìn vết thương đó của ngươi không giống bị bỏng do làm bếp. Mà bỏng do thuốc.
-Chính cung nói hàm hồ cái gì vậy?
Nhung Nguyệt lớn tiếng quát. Nhật Tôn còn chưa kịp nói gì, Dung Hoa đã đưa đôi mắt nàng sắc lạnh, giọng lại như hàn phong.
-Đây có giống thái độ mà Nhung Nguyệt hoàng hậu nên đối với Chính cung ta không?
Ngô Tuấn khẽ sững sờ. Nàng trước giờ thu mình với hậu cung, nay vì muốn lấy lại công bằng cho Chiêu Vy mà đã thể hiện quá nhiều, e sẽ dễ gặp hiểm nguy.
-Thường Hiến đại nhân, ngươi đến xem giúp ta vết bỏng này, có giống với do loại độc này gây ra hay không?
Thường Hiến y lời, chẳng sai vào đâu, y đã tâu với vua rằng nô tì của Nhung Nguyệt hoàng hậu có thể liên quan trong độc mà Chiêu Vy bị hạ.
-Ta cũng đã điều tra, Tẩy Đạp phòng cũng đã được nô tì của Nhung Nguyệt hoàng hậu ghé thăm rất lâu. Thay vì các cung nô khác đến lưu lại không quá vài ba khắc, lấy y phục chủ tử rồi rời đi nhanh. Chẳng hiểu sao nô tì của Nhung Nguyệt hoàng hậu lại đặc biệt thích cái ẩm thấp của Tẩy Đạp phòng vậy chứ?
-Chính cung, nô tì..
-Yên tâm, ta không chỉ trách tội ngươi. Thiên Hà hoàng hậu cung cấp độc dược, biết loại độc này trăm ngàn lần hạ không ai có thể phát giác ra. Do độc tính nó ngấm từ y phục vào da, từ từ từng chút một.
Nàng rời mắt khỏi Thiên Hà, chậm rãi cất bước về phía Nhung Nguyệt.
-Rồi người thực hiện kế hoạch không ai khác là Nhung Nguyệt hoàng hậu. Nàng ta có tai mắt khắp hậu cung, cử nô tì thân tín của mình đi pha thứ độc đó vào đúng canh giờ giặt y phục của Chiêu Vy hoàng hậu.
Cuối cùng, nàng rời gót đến chỗ của Đỗ Phương, ngước đôi mắt sắc lạnh vô tình.
-Chuyện tày trời như vậy, nhưng Thái y của hoàng cung không phát hiện ra, chắc chắn có ẩn khuất phía sau, phải không Đỗ Phương hoàng hậu?
Đỗ Phương lúc này mới ngẩng mặt, ánh mắt có chút dao động. Nàng ta vẫn kiệm lời, đưa ánh mắt có phần gai góc.
-Chính cung muốn lôi tất cả chúng thần thiếp xuống nước sao?
-Nếu các nàng không làm điều xấu, chẳng lẽ còn phải sợ ta?
Nhật Tôn đứng dậy, đi về phía Đỗ Phương.
-Xưa nay trẫm và nàng vẫn an yên đọc sách, thưởng hoa. Đừng khiến trẫm thất vọng vì đã lầm tin nàng.
Đỗ Phương ngước đôi mắt chết lặng về phía vua. Dung Hoa biết đó là một tấm chân tình hiếm hoi trong hoàng thành này. Nàng đang lợi dụng tấm chân tình này để giải bài toán này.
-Thần thiếp, không hề hãm hại Chiêu Vy hoàng hậu.
Dung Hoa có chút động lòng. Nàng cau mày nhìn Ngô Tuấn. Y gật đầu rồi gọi mang vào một lá thư bị đốt dở.
-Đây là thư thần tìm được ở một góc Thái y viện, theo những gì còn sót lại trong này, Đỗ Phương hoàng hậu đã lệnh cho Đỗ Thái y giữ bí mật về độc tố bên trong cơ thể Chiêu Vy hoàng hậu. Loại giấy này mấy tháng trước thần đã cho người ngấm ngầm đổi vào kho để cấp cho các cung, giấy này ban đầu cũng bắt lửa như bao loại khác, nhưng sẽ lập tức bị dập đi rất nhanh. Đỗ Thái y bận rộn, đem đốt nhưng không kịp trông chừng, thành ra để lại bằng chứng.
Đỗ Phương nhìn ánh mắt thất vọng của thiên tử, lặng lẽ quỳ thụp xuống.
-Thần thiếp biết tội..Thần thiếp chỉ muốn bảo vê anh trai của mình.
Đỗ Thái y là anh trai ruột của Đỗ Phương hoàng hậu, nàng sợ nếu anh ấy tiết lộ mưu đồ của những nữ nhân hậu cung này sẽ gặp phải hoạ sát thân.
-Cô điên à.
Thiên Hà gắt, vừa quay sang đã thấy ánh mắt se sắt của Nhật Tôn.
-Đủ rồi. Nàng còn chưa nhận tội?
-Chưa đủ.
Lúc này, Dung Hoa đã ngồi xuống, thản nhiên nhấp một ngụm trà.
-Thần thiếp không tin, Thiên Hà, Nhung Nguyệt hay Đỗ Phương nghĩ ra được tất cả chuyện này.
Ánh mắt nàng dừng lại ở Vũ Anh hoàng hậu. Vũ Anh đã bật cười.
-Cuối cùng Chính cung cũng chĩa gươm về phía ta rồi. Tiếp tới sẽ là ai đây, là em gái ruột của người sao?|
Hồng Linh cắn răng nhìn Vũ Anh, nàng ta cười ngây dại.
-Người nói xem? Rốt cuộc ta đã làm gì?
Dung Hoa quay sang Ngô Tuấn. Y bước lên phía trước, đặt lên bàn một con ba ba. Vũ Anh tắt ngấm nụ cười.
Vua còn chưa hiểu, Ngô Tuấn đã lật con ba ba lên, phía dưới chân rùa có một khe hở, đủ để nhét vừa một tờ giấy gấp đôi, phủ sáp nến cho không thấm nước.
-Nghe nói Vũ Anh hoàng hậu rất thích nuôi ba ba, mà còn lại là loài ba ba nhập từ nước Tống.
Ngô Tuấn gỡ tờ giấy, dâng lên Nhật Tôn. Y vừa đọc xong, hàng chân mày bỗng nhíu chặt rồi như cơn cuồng phong giữa biển, y đập mạnh xuống bàn.
-Há có chuyện như thế!
Nhà Tống muốn lũng đoạn hậu cung, tàn sát hoàng tự. Hôm nay là hai công chúa, ngày mai sẽ ai đây?
Vũ Anh vẫn làm ra vẻ như không biết gì. Những nữ nhân khác thấy long nhan nổi giận liền quỳ rạp xuống. Duy chỉ có Dung Hoa chăm chú nhìn hết thảy người trong điện Càn Nguyên.
-Dám cấu kết với nhà Tống! Nàng ở trong hậu cung ta bao nhiêu năm qua, không có tình, chí ít cũng phải có nghĩa chứ!
Vũ Anh bật cười lạnh. Nàng ta đứng dậy, đăm đăm nhìn về phía người.
-Nghĩa sao? Bệ hạ! Người đã bao giờ xem thần thiếp là thê tử của mình chưa!
Cả điện kinh hãi nhìn Vũ Anh, lần đầu tiên có nữ nhân dám nói như thế trước mặt vua. Nhưng có lẽ, cũng là điều mà hậu cung muốn nói biết bao.
-Ta đối với nàng, không bạc.
Hoàng hậu Vũ Anh bỗng cười lớn. Nước mắt nàng ta giàn ra, chẳng mấy chốc đã ướt đôi gò má.
-Thần thiếp từng là một thiếu nữ hồn nhiên, thường đi lại giữa Đại Việt và Đại Tống. Thần thiếp đã từng yêu một nam nhân nước Tống. Bệ hạ, thần thiếp đã từ bỏ chàng để trở về làm phu nhân của người vì gia tộc của mình, rồi từng bước đến ngôi vị hoàng hậu. Nhưng người từ đầu đến cuối có để thiếp trong lòng hay không? Có đối với thiếp tỏ ra là một bậc trượng phu hay không?
Dung Hoa lặng nhìn hương xông bốc lên cao rồi tan thành hư vô. Thật ra Nhật Tôn luôn đuổi theo nàng, nhưng chẳng ngờ sau lưng y lại để lỡ quá nhiều thứ. Nếu y thấy được những đoạn tình cảm đó, chuyện đã chẳng đi đến nước này. Ngô Tuấn lặng nhìn nàng, y biết nàng cũng đau lòng cho số phận của nữ nhi chốn hậu cung này.
-Vậy thì nàng được phép cấu kết với nhà Tống, mưu đồ hãm hại hậu cung của trẫm ư? Hãm hại con của trẫm ư?
Vũ Anh cười phá lên. Nàng ta vung tay.
-Hai cô công chúa có là gì! Chính đứa trẻ trong bụng Chính cung ngày đó, là một tay thần thiếp gây nên. Người nghĩ Lĩnh Châu có đủ thông minh để biết được mọi việc dễ dàng như vậy sao?
Nhật Tôn giận điếng người, y quát gọi binh lính ập vào, lôi Vũ Anh đi.
Chỉ có Dung Hoa lặng lẽ nhấp thêm ngụm trà. Đứa trẻ ngày đó, không ngờ cũng có một phần mưu đồ của cô ta.
Cơn thịnh nộ của y đổ lên đầu tất thảy bốn vị hoàng hậu đã tham gia đầu độc Chiêu Vy. Đứng sau tất cả là sự phản bội, của chính những nữ nhân đã nói yêu y rất nhiều.
Năm đó, Hoàng đế phế Vũ Anh hoàng hậu, ban rượu độc. Dẫu sao cũng là phu thê chục năm, y không muốn thiên hạ biết nàng là kẻ bán nước, đều không cho Tôn nhân phủ chép lại. Thiên Hà hoàng hậu và Nhung Nguyệt hoàng hậu đồng loã đầu độc Chiêu Vy hoàng hậu, giáng làm nô tì, đày ra biên ải.
Xét thấy Đỗ Phương hoàng hậu xưa nay tính tình hiền lành, chỉ là bị đẩy vào thế khó, nhưng thấy việc xấu mà không tố, cũng đáng nên tội, nay thu mọi tước phong, giam vào lãnh cung.
Gió thu cũng về, lành lạnh và đìu hiu. Lá rụng đầy trên mặt hồ, cảnh vật tĩnh lặng thương ly. Dung Hoa kéo lại chiếc chăn trên vai Chiêu Vy, hạ giọng. Cả hai ngồi trên chiếc ghế mây đối diện hồ ngự uyển.
-Gió lạnh, hay là chúng ta vào trong đi.
Chiêu Vy nắm lấy tay Dung Hoa, lạnh buốt. Mắt nàng đờ đẫn, cũng chẳng còn rõ đâu là cái hữu hạn của một đời người.
-Nhanh thật, mới đó đã chục năm.
Chính Cung mím đôi môi, nàng cố nén tiếng thở dài bi ai, gật đầu nhìn mây trôi qua tán cây, ảm đạm như những năm tháng giam mình trong hậu cung quanh co, hoài phí.
-Bỗng nhiên dạo gần đây, em lại nhớ rất nhiều thứ. Lúc còn nhỏ, sống ở Trường Yên, được chạy chơi bên dòng sông Ngô Đồng. Lớn hơn một chút, lại gả vào Hoàng cung, gặp Thái tử phi ánh mắt ưu buồn, lại muốn cả đời ở bên chị sẻ chia.
Dung Hoa vỗ vai Chiêu Vy, nàng để Chiêu Vy tựa trên vai mình.
-Rồi chúng ta đã trải qua thật nhiều chuyện, hậu cung gian khổ, ai cũng có lúc đau lòng.
-Đã qua cả rồi.
-Em, chắc cũng đã từng được bệ hạ ân sủng, nhưng em biết người khiến bệ hạ lưu tâm chính là chị.
Ở chốn hậu cung này, ai cũng cầu tình yêu từ hoàng đế. Nhưng có ai trước khi vào chiếc lồng son này tự hỏi mình rằng, lỡ như hoàng đế không yêu mình, lỡ như...mình phí cả cuộc đời ở đây thì sao?
Chiêu Vy thở một hơi dài, nàng mở mắt nhìn trời trong.
-Hôm nay trời thật xanh.
Sẽ thật tiếc, nếu nàng phải rời đi.
Chính cung lặng lẽ ôm nàng, nước mắt buông xuống hai gò má.
-Sao lại nói như thế. Hôm nay thật đẹp, ngày mai cũng thật đẹp. Chúng ta cùng nhau ngắm nhìn những ngày đẹp trời trong hoàng cung này.
Chiêu Vy ngước mắt nhìn Dung Hoa, nàng lắc đầu.
-Hãy hứa với em. Nếu một ngày hai đứa trẻ chán ghét hoàng cung này quá đỗi, hãy để chúng đi.
Nàng đợi được cái gật đầu của Chính cung, rồi cười hiền lắm.
-Chị cũng phải thế. Ở trong hoàng cung này, làm gì có ngày đẹp trời cơ chứ?
Dung Hoa lau vội nước mắt, ôm lấy Chiêu Vy vỗ về.
Rất lâu sau, nàng mới thốt ra một chữ "Được"
Được, ta hứa, nếu một ngày hoàng cung này không còn gì níu giữ, ta sẽ ra đi.
Chiêu Vy hoàng hậu nhắm mắt lại mãi mãi, để lại một mùa thu buồn và lạnh cùng hai đứa con thơ vẫn còn chưa cai sữa, kết thúc cuộc đời chục năm chôn mình trong bốn bức tường hậu cung.
Dung Hoa ngồi lặng trong tẩm điện. Năm đó yến tiệc, tám hoàng hậu cùng nhau bước vào diện thánh, giờ đây, chỉ còn mình nàng ngồi đơn độc.
Đại Việt chỉ còn lại một Chính cung, một Hoàng hậu mà thôi. Bỗng nhiên ở nơi cao cao này, nàng thấy cô quạnh vô cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...