“Một ngày đẹp trời phải không?”
Elizabeth nhìn vào khuôn mặt tươi cười của em cô qua bàn ăn. Nụ cười của Susan chỉ kém rạng rỡ hơn mặt trời, hứa hẹn thêm một ngày thời tiết bất thường khác.
“Không phải sao?” Susan dai dẳng.
Elizabeth chỉ lờ cô đi và tiếp tục đâm vào miếng bánh nướng với một con dao.
“Nếu chị không định ăn nó, em có thể dùng không? Lucas hỏi.
Elizabeth bắt đầu đẩy dĩa của cô qua bàn.
“Chờ đã! Em cũng muốn ăn thêm.” Jane xen vào.
Elizabeth kéo dĩa lại, bẻ miếng bánh nướng bị đối xử tàn bạo còn lại làm hai, và đẩy nó ra.
“Chị hơi gắt gỏng sáng nay.” Jane nói khi cô chộp lấy phần của mình.
“Đúng. Đúng, chị như thế.”
Như thể được sắp đặt trước, cả ba người trẻ tuổi nhà Hotchkiss giật lùi và trao đổi những ánh nhìn. Hiếm khi Elizabeth bị đánh gục bởi tâm trạng xấu, nhưng khi cô như thế…
“Em nghĩ em sẽ ra ngoài chơi.” Lucas nói, đứng dậy quá nhanh đến nỗi cậu làm ngã ghế.
“Và chị tin rằng chị sẽ tham gia với em.”Jane nói, cho thật nhanh phần bánh nướng còn lại vào miệng.
Cả hai đứa trẻ lao ra ngoài bằng cửa bếp. Elizabeth nhắm một cái nhìn hơi sẵng tới phía Susan.
“Em sẽ không đi đâu cả.” Susan nói. “Chúng ta có nhiều thứ để thảo luận.”
“Có lẽ em đã nhận thấy rằng chị không ở trong một trạng thái tốt cho một cuộc nói chuyện?” Elizabeth cầm tách trà của cô lên và uống một hớp. Nó âm ấm. Cô đặt nó xuống và đứng dậy để rót thêm nước vào lò.
Hôm qua đã hoàn toàn thất bại. Dứt khoát là thảm họa. Cô đã nghĩ gì vậy chứ? Cô phải thực hành kĩ năng xã hội và thay vì thế, cô đã nói tầm phào về củ cải.
Củ cải!
Cô ghét củ cải.
Cô cố tự nhủ rằng cô đã không có chọn lựa nào. Có nhiều điều ở Mr. Siddons hơn điều được nhìn thấy, và anh rõ ràng đang chơi vài trò chơi của chính anh với cô. Nhưng củ cải sao? Tại sao cô lại chọn củ cải? Và tại sao cô lại nói chúng có tác dụng tới sự cần cù. Lạy Chúa, cô đã giải thích điều đó như thế nào chứ?
Anh chắc chắn đã nói cho cả nhà Danbury biết về niềm đam mê kì quái của cô đối với những loại rau củ. Lúc cô đến làm việc sáng nay, câu chuyện chắc chắn sẽ được truyền đi từ chuồng ngựa và ngược lại. Mọi người sẽ cười cô. Và trong khi cô không quá bận tâm đến sự thất bại của việc vờ xem Mr. Siddons như một “hầu tước”, cô sẽ phải cùng làm việc với anh nhiều tháng – có thể là nhiều năm – tới đây. Và hầu như chắc chắn anh nghĩ cô mất trí.
Elizabeth tiến một bước về phía cầu thang. “Chị ốm mất.”
“Oh, không, chị không ốm.” Susan kêu lên, chặn ngay bàn và chụp lấy cánh tay Elizabeth.
“Chị sẽ đến nhà Phu nhân Danbury dù điều đó có giết chị.”
“Nó đang giết chị đây. Tin chị đi.”
Susan để bàn tay còn lại lên hông. “Em đã không biết chị là một người nhát gan, Elizabeth Hotchkiss.”
Elizabeth lắc mạnh cánh tay tự do của cô và liếc em cô. “Chị không phải một kẻ nhát gan. Chị chỉ biết khi nào một trận đánh không thể thắng được. Và tin chị đi, việc ở Waterloo đã nói lên tất cả về việc đó.”
“Chúng ta đã thắng ở Waterloo.” Susan chỉ ra với nụ cười tự mãn.
“Giả sử chúng ta đang ở Pháp.” Elizabeth ngắt lời. “Chị muốn nói với em, Mr. Siddons không phải là một sự lựa chọn tốt.”
“Anh ta có vấn đề gì?”
“Anh ấy có vấn đề gì? Anh ấy có vấn đề gì chứ?” Giọng Elizabeth cao lên với sự thất vọng.
“Không có vấn đề gì với anh ấy. Mọi thứ đều không ổn với anh ấy.”
Susan gãi đầu. “Có lẽ đây là năm em chưa chín chắn, hoặc có lẽ trí óc em chưa phát triển toàn diện như chị.”
“Oh, làm ơn đi, Susan.”
“Nhưng em không có chút ý niệm gì về điều chị đang nói. Nếu không có vấn đề gì với anh ấy…”
“Người đàn ông nguy hiểm. Anh ta đang đùa cợt với chị.”
“Chị chắc chứ?”
“Anh ta đã quyến rũ hàng trăm phụ nữ. Chị chắc chắn điều đó.”
“Một người quản lí tài sản sao?” Susan nghi ngờ hỏi. “Không phải họ thường lùn và mập sao?”
“Người này rất đẹp trai. Anh ta…”
“Rất đẹp trai? Thật chứ?” Mắt Susan mở to ra. “Anh ta trông như thế nào?”
Elizabeth dừng lại, cố không đỏ mặt khi khuôn mặt Mr. Siddons thoáng hiện trong đầu cô. Điều gì khiến người đàn ông đó rất hấp dẫn chứ? Điều gì đó về miệng anh, có lẽ vậy.
Đôi môi được nặn một cách tinh tế của anh có đường cong rất nhẹ nhàng, như thể chúng giữ chìa khóa tới một trò đùa bí mật. Nhưng theo đó, cũng có thể là do đôi mắt. Chúng có sắc nâu hơi phổ biến, cùng màu với tóc anh, và dù trông bình thường, nhưng chúng rất sẫm, và khi anh nhìn cô, cô cảm thấy…
“Elizabeth?”
Nóng. Cô cảm thất nóng.
“Elizabeth?”
“Gì cơ?” Cô hỏi một cách điên cuồng.
“Anh ta trông thế nào?”
“Oh. Anh ta… oh, tử tế, làm sao chị có thể tả anh ta? Anh ta trông như một người đàn ông.”
“Thật là diễn tả làm sao.” Susan nói với giọng hài hước. “Nhắc em rằng không bao giờ khuyên chị theo đuổi việc làm một tiểu thuyết gia.”
“Chị không thế làm nên một câu chuyện nào nực cười hơn chuyện chị làm lúc này.”
Susan nghiêm túc lại. “Thật sự tệ thế sao?”
“Đúng vậy.” Elizabeth thở dài, hai phần vì thất vọng và một phần vì bực tức.
“Chúng ta hầu như hoàn toàn hết tiền Cha để lại, và tiền lương của chị từ Phu nhân Danbury gần như không đủ để chống đỡ chúng ta… đặc biệt một khi thỏa thuận thuê nhà chấm dứt. Chị phải kết hôn, nhưng người đàn ông duy nhất có thể được trong vùng ngoài Squire Nevins là người quản lí tài sản của Phu nhân Danbury, và anh ta, ngoại việc quá đẹp trai và nguy hiểm và nghĩ rằng chị mất trí, thì không thể hội đủ điều kiện của một ứng viên phù hợp. Vậy chỉ hỏi em,” Cô thêm vào, giọng cô lên cao cả cường độ và âm lượng, “vì em đã chỉ ra rằng chị sẽ giàu có nhờ vào xuất bản những tác phẩm của chị, chị phải làm gì?”
Cô khoanh tay lại, hơi hài lòng với bài diễn thuyết của cô.
Susan chỉ chớp mắt và nói. “Tại sao anh ta nghĩ chị mất trí?”
“Đó không phải vấn đề.” Elizabeth đáp lại. “Vấn đề là chị đang hoàn toàn mắc kẹt.”
“Điều xảy ra.” Susan chầm chậm cười bí ẩn. “Em có câu trả lời.”
Elizabeth nhìn em cô với tay sau lưng lấy vật gì đó và cảm thấy sự tức giận bùng nổ trong cô. “Oh, không, em thậm chí không dám cầm quyển sách đó lên lần nữa đâu.”
Nhưng Susan đã mở quyển sách nhỏ màu đỏ ra. “Nghe này” cô nói một cách sôi nổi “Chỉ Dẫn Số Mười Bảy.”
“Chúng ta tới số mười bảy rồi sao?”
“Im nào. ‘Chỉ Dẫn Số Mười Bảy: Cuộc sống chỉ là sự lặp lại cho đến khi bạn gặp người đàn ông bạn kết hôn.’ ” Susan gật đầu hăng hái. “Thấy chưa?”
Im lặng.
“Elizabeth?”
“Em đang đùa phải không?”
Susan nhìn vào quyển sách, sau đó nhìn lên lại em cô. “Khôngggg.” Cô nói chậm rãi. “Chị…”
“Đưa nó cho chị!” Elizabeth giật lấy quyển sách và nhìn xuống.
CUỘC SỒNG LÀ CHỈ LÀ SỰ LẶP LẠI CHO ĐẾN KHI BẠN GẶP NGƯỜI ĐÀN ÔNG BẠN CƯỚI. VÌ VẬY BẠN PHẢI THỰC HÀNH NHỮNG CHỈ DẪN NÀY MỌI LÚC, VỚI BẤT CỨ NGƯỜI ĐÀN ÔNG NÀO BẠN GẶP. KHÔNG LÀ VẤN ĐỀ NẾU BẠN KHÔNG CÓ MỤC TIÊU CƯỚI MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG NÀO ĐÓ; ANH TA PHẢI ĐƯỢC CƯ XỬ NHƯ VỚI MỘT HẦU TƯỚC. NẾU BẠN LẨN TRỐN THÓI QUEN LÀM THEO NHỮNG CHỈ DẪN CỦA TÔI, BẠN SẼ QUÊN ĐIỀU BẠN PHẢI LÀM KHI BẠN NHẬN ĐƯỢC MỘT CUỘC HÔN NHÂN TRIỂN VỌNG. RÈN GIŨA NHỮNG KĨ NĂNG CỦA BẠN. HÃY SẴN SÀNG. CHÀNG HẦU TƯỚC CỦA BẠN CÓ THỂ ĐANG Ở NGAY GÓC TƯỜNG.
“Bà ta hoàn toàn điên rồi sao?” Elizabeth hỏi. “Đây không phải là một câu chuyện cổ tích. Không có hầu tước nào quanh góc tường. Và thẳng thắn mà nói, chị thấy tất cả những điều này hơi lăng mạ.”
“Phần nào cơ?”
“Tất cả. Nghe theo lời người phụ nữ này nói, chị thậm chí không tồn tại cho đến khi chị tìm thấy một người chồng. Thật lố bịch. Nếu chị không quan trọng, vậy thì chị đã làm gì trong năm năm qua? Chị làm thế nào để giữ gia đình này bên nhau chứ? Không phải bằng cách ngồi không và hi vọng vài quý ông tốt bụng sẽ hạ cố mà cưới chị!”
Miệng Susan mở ra thầm ngạc nhiên. Cuối cùng cô nói: “Em không nghĩ bà ta có ý…”
“Chị biết bà ta không…” Elizabeth ngắt lời cô, hơi ngượng bởi sự gay gắt trong cơn giận. “Chị xin lỗi. Chị không có ý… Làm ơn quên hết điều chị nói đi.”
“Chị chắc chứ?” Susan hỏi, giọng cô nhẹ nhàng.
“Không có gì đâu.” Elizabeth nói nhanh, quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lucas và Jane đang chơi trong vườn. Chúng bày ra trò chơi gồm một mảnh vải buộc quanh một que củi và la lên sung sướng.
Elizabeth nuốt xuống, tình yêu và lòng tự hào tràn đầy trong cô. Cô đưa tay lên đầu, những ngón tay cô dừng lại khi cô chạm tới phía trên bím tóc. “Chị xin lỗi.” Cô nói với Susan. “Chị không nên cáu cẳn vởi em như thế.”
“Em không bận tâm đâu.” Susan thông cảm nói. “Chị đang trong tình trạng rất căng thẳng. Em biết.”
“Chỉ là chị quá lo lắng.” Elizabeth đưa tay lên trán và xoa bóp. Bỗng nhiên cô thấy mệt mỏi và rất già cả. “Việc thực hành những mưu mẹo dụ dỗ của chị với Mr. Siddons có gì tốt khi mà thậm chí không nhận được bất kì cuộc hôn nhân triển vọng nào?”
“Phu nhân Danbury mời khách thường xuyên” Susan động viên. “Không phải sao? Và chị đã nói với em rằng tất cả những người bạn của bà đều giàu có và có tước hiệu.”
“Đúng, nhưng bà ấy cho phép chị nghỉ khi tiếp đãi họ. Bà nói không cần sự bầu bạn của chị khi có khách lưu trú.”
“Chị sẽ chỉ phải tìm cách quanh quẩn ở đó. Đặt ra vài lí do vì sao chị cần tới đó. Và buổi tiệc cuối tháng thì thế nào? Không phải chị đã nói bà ấy luôn mời chị dù chỉ là hình thức à?”
“Thực ra đó là một vũ hội hóa trang. Bà ấy thông báo cho chị hôm qua.”
“Thậm chí tốt hơn! Chúng ta có thể không đủ giỏi để may cho chị một chiếc váy dạ hội thời trang, nhưng chắc chắn chúng ta có thể lo liệu về váy áo. Chị không cần ăn mặc theo thị hiếu của bất kì ai.”
Susan quơ tay sôi nổi khi cô nói, và một khoảnh khắc kì lạ Elizabeth nghĩ cô đang thấy chính mình khi mười bốn – trở lại khi cô nghĩ mọi chuyện đều có thể xảy ra. Trước khi cha cô mất và để cô lại với cả núi trách nhiệm. Trước khi ông mất và lấy đi sự hồn nhiên tuổi thơ của cô theo ông.
“Chúng ta rất giống nhau, em và chị” cô thở dài.
Susan chớp mắt. “Em xin lỗi?”
“Không có gì đâu. Chỉ là…” Elizabeth dừng lại và mỉm cười nuối tiếc với em cô. “Chỉ là đôi khi những điểm giống nhau của chúng ta khiến chị nhớ đến chị đã từng giống em như thế nào.”
“Và chị không còn như vậy nữa sao?”
“Không, không thực sự. Đôi khi, chỉ một chút thôi.” Cô nhanh nhẹn cúi xuống và hôn lên má em cô. “Đó là những khoảng thời gian ưa thích của chị.”
Susan chớp mắt để giấu đi nước mắt trước khi trở lại vẻ mặt như mọi khi.
“Chúng ta cần quay lại vấn đề chính.”
Elizabeth mỉm cười. “Chị thực đã quên nó là gì rồi.”
Susan thở dài không hề kiên nhẫn. “Khi nào là lần tiếp theo mời khách đến vui chơi của Phu nhân Danbury? Không phải tiệc hóa trang. Chỉ khách khứa thôi.”
“Oh, chuyện đó” Elizabeth nói dứt khoát. “Bà ấy chờ mọi người đến vào cuối tuần này. Chị tin rằng đó là một bữa tiệc nhỏ trong vườn. Thực ra giống một cuộc tụ họp hơn là một bữa tiệc thông thường. Chị đã viết thiệp mời.”
“Bao nhiêu người sẽ đến?”
“Chị nghĩ không nhiều hơn mười hoặc mười hai. Chỉ vào buổi chiều thôi. Dù sao, chúng ta cũng đủ gần Luân Đôn để mọi người có thể đến và đi trong một ngày.”
“Chị phải tham dự.”
“Susan, chị không được mời.”
“Chắc chắn đó chỉ là vì bà ấy không nghĩ chị sẽ chấp nhận. Nếu chị nói với bà ấy…”
“Chị sẽ không bóng gió về một lời mời.” Elizabeth kịch liệt nói. “Thậm chí chị có nhiều lòng tự trọng hơn điều đó.”
“Chị không thể chỉ tình cờ để lại thứ gì ở đó vào thứ sáu được sao? Sau đó chị có thể trở lại vào ngày thứ bảy để mang về.” Susan đưa ra bộ mặt hi vọng hơn là thuyết phục. “Có lẽ chị sẽ được mời tham gia cuộc hội hè.”
“Và em không nghĩ rằng Phu nhân Danbury sẽ thấy hơi lạ à?” Elizabeth đùa.
“Chị đã là người bầu bạn với bà ấy đã năm năm rồi, và chị chưa bao giờ quên bất cứ đồ đạc nào trước đây.”
“Có thể bà ấy sẽ thấy lạ. Có thể không” Susan nhún vai. “Nhưng chị sẽ không biết cho đến khi chị thử. Và chị chắc chắn không tìm thấy một người chồng nếu chị ẩn mình ở đây cả ngày.”
“Oh, tốt thôi.” Elizabeth nói rất miễn cưỡng. “Chị sẽ làm vậy. Nhưng chỉ sau khi chị kiểm tra danh sách khách mời., và nữa là chỉ khi chị có thể chắc chắn sẽ có đàn ông chưa lấy vợ tham dự. Chị sẽ không tự làm mình xấu hổ trước Phu nhân Danbury chỉ để thấy tất cả khách mời đều đã kết hôn.”
Susan vỗ tay. “Tuyệt vời! Và trong thời gian này, chị sẽ phải thực hành với Mr….”
“Không!” Elizabeth nói to. “Chị sẽ không.”
“Nhưng…”
“Chị nói không. Chị sẽ không tìm người đàn ông đó.”
Susan nhướn mày ngây thơ. “Tốt thôi. Chị không cần thiết phải tìm anh ta. Dù sao bà Seeton cũng nói một người không được làm những việc kiểu như vậy. Nhưng nếu chị chỉ tình cờ xuất hiện trước mặt anh ta…”
“Điều đó sẽ không xảy ra, vì chị định tránh anh ta như thể anh ta mang theo bệnh dịch.”
“Chỉ trong trường hợp…”
“Susan!” Elizabeth hướng tia nhìn nghiêm khắc nhất tới em cô.
“Tốt thôi, nhưng nếu chị…”
Elizabeth giơ tay lên. “Không thêm từ nào nữa, Susan. Chị sẽ tới nhà Danbury ngay bây giờ, nơi chị sẽ chú tâm đến Phu nhân Danbury, và chỉ Phu nhân Danbury thôi. Chị đã nói rõ ý mình rồi chứ?”
Susan gật đầu, nhưng cô rõ ràng không có ý hiểu nó.
“Chúc em ngày tốt lành. Chị chắc chắn chị sẽ không có gì để báo cáo khi trở về.” Elizabeth nặng nề bước tới cửa trước và giật mạnh nó mở ra. “Hôm nay sẽ là một ngày ảm đạm. Hoàn toàn, rất ảm đạm. Mình chắc chắn điều đó. Thực tế, mình hầu như sẽ không gặp Mr. Siddons thậm chí từ xa.”
***
Cô đã sai. Rất rất sai lầm. Anh đang đợi cô ở cửa trước.
“Miss Hotchkiss.” Anh nói, giọng quá nhã nhặn đến nỗi Elizabeth không thể tin được. “Hân hạnh được gặp lại cô.”
Elizabeth cảm thấy mình bị giằng xé giữa việc lẩn tránh vào trong nhà và sự thôi thúc được giập tắt nụ cười tự tin khỏi gương mặt anh ngay lập tức.
Lòng tự trọng đã thắng. Cô nhướn một bên mày trong một điệu bộ kiêu kì cô đã học từ Phu nhân Danbury và nói, hơi chua chát. “Thật sao?”
Một khóe miệng của anh nhếch lên, nhưng không thể thực sự gọi đó là một nụ cười. “Cô có vẻ không tin tôi.”
Elizabeth thở dài bĩu môi. Cô phải làm cái quái gì bây giờ? Cô đã thề với chính mình rằng cô sẽ không thực hành những chỉ dẫn LÀM THẾ NÀO ĐỂ CƯỚI MỘT NGÀI HẦU TƯỚC với người đàn ông này lần nào nữa. Anh rõ ràng đã quá sành sỏi trong nghệ thuật tán tỉnh để bị bất kì cố gắng thảm bại nào của cô lôi cuốn.
Và sau sự thất bại về củ cải ngày hôm qua, anh chắc chắn nghĩ cô hoàn toàn ngờ nghệch. Điều giải thích cho câu hỏi: Người đàn ông này muốn làm cái quái gì với cô ngay bây giờ?
“Miss Hotchkiss.” Anh bắt đầu, sau khi chờ đợi vô ích để cô đáp lời. “Tôi chỉ hi vọng rằng chúng ta có thể phát triển một tình bạn trong chừng mực nào đó. Dù sao, chúng ta sẽ làm việc với nhau ở đây tại nhà Danbury trong thời gian tới. Và cả hai chúng ta đều có sự giáo dục này kia – được dạy dỗ khá tốt so với việc hòa lẫn cùng người hầu, vả lại chắc chắn không phải thành viên của gia đình.”
Cô xem xét lời nói của anh – hoặc chính xác hơn, tông giọng của anh, thân thiện một cách đáng ngờ. Sau đó cô nhìn lên mặt anh, cũng tử tế và nhã nhặn.
Trừ đôi mắt anh. Có thứ gì đó ẩn giấu trong màu nâu sâu thẳm đó. Thứ gì đó… ranh mãnh.
“Tại sao anh quá tốt với tôi?” cô thốt ra.
Anh giật mình, tạo ra một tiếng ho. “Tôi chắc rằng tôi không hiểu cô có ý gì.”
Cô chỉ ngón tay và ngúc ngoắc nó chậm rãi. “Tôi biết anh đang làm gì, vì vậy đừng cố lừa phỉnh tôi.”
Điều đó khiến anh nhướn một bên mày, nó làm cô khó chịu bởi anh rõ ràng đã điều khiển ánh nhìn tốt hơn cô. Anh nói. “Xin lỗi?”
“Anh rất quyến rũ, anh biết chứ.”
Môi anh hơi mở ra, và sau đó, sau một lúc im lặng ngắn ngủi, anh nói. “Tôi không biết nói gì hơn ngoài ‘Cảm ơn cô’.”
“Đó tất nhiên không phải là một lời khen.”
“Nhưng nó có thể chứ?” Anh trêu chọc.
Cô lắc đầu. “Anh muốn điều gì đó từ tôi.”
“Chỉ tình bạn của chúng ta thôi.”
“Không, anh muốn thứ gì đó, và anh đang cố quyến rũ tôi để đạt được nó.”
“Việc đó có tác dụng chứ?”
“Không!”
Anh thở dài. “Tiếc thật. Nó luôn có tác dụng.”
“Vậy là anh thừa nhận?”
“Tôi cho rằng tôi phải làm thôi.” Anh đưa tay lên trong thất bại. “Nhưng nếu cô muốn tôi trả lời những câu hỏi của cô, cô được yêu cầu làm tôi vui lòng và đi dạo trong khu đất với tôi vài phút.”
Cô lắc đầu. Đi bất cứ đâu một mình với người đàn ông này làm một sai lầm lớn. “Tôi không thể. Phu nhân Danbury đang chờ tôi.”
Anh bật mở chiếc đồng hồ bỏ túi. “Không trong vòng mười lăm phút nữa.”
“Và làm sao anh biết điều đó?” Cô hỏi.
“Có lẽ cô nhớ rằng tôi được thuê để quản lí công việc của bà ấy.”
“Nhưng anh không phải thư kí của bà.” Elizabeth vòng tay lại. “Người quản lí tài sản không sắp lịch cho chủ của họ.”
Có lẽ cô đang tưởng tượng, nhưng mắt anh trông như trở nên ấm áp và dữ dội hơn, “Tôi đã luôn nghiệm ra rằng không có gì có uy quyền như thông tin tốt. Phu nhân Danbury là một người đòi hỏi cao. Sẽ là khôn ngoan để bản thân làm quen với lịch trình của bà vì vậy không phá vỡ nó.”
Elizabeth bĩu môi. Anh đúng, chết tiệt! Điều đầu tiên mà chính cô đã làm khi được Phu nhân Danbury thuê là nhớ lịch trình của bà.
“Tôi có thể thấy cô đồng ý với tôi, mặc dù cô miễn cưỡng khen ngợi tôi bằng cách chấp nhận điều đó.”
Cô liếc anh. Rõ ràng, người đàn ông này quá ngạo mạn.
“Nào, bây giờ.” Anh nói ngon ngọt. “Chắc chắn cô có thể danh một ít thời gian để giúp một người mới đến vùng này.”
“Tốt thôi.” Elizabeth trả lời, không thể từ chối khi anh đưa ra lời yêu cầu như một lời cầu xin giúp đỡ. Cô chưa bao giờ có thể quay đi khỏi bất kì ai đang gặp khó khăn.
“Người phụ nữ rộng lượng nhất.” Anh thì thầm, và cầm tay cô.
Elizabeth nuốt xuống khi tay anh móc vào chỗ cong của khuỷu tay cô. Cô cảm thấy nó lần nữa – nhận thức kì lạ luôn bao phủ cô mỗi khi anh gần cô. Và phần tệ nhất là anh trông điềm tĩnh hơn bao giờ hết.
“Có lẽ chúng ta có thể rẽ một chút qua vườn hồng?” Anh đề nghị.
Cô gật đầu, không thể nói gì hơn. Hơi nóng từ tay anh di chuyển lên cánh tay cô, và cô cảm thấy quên mất phải thở như thế nào.
“Miss Hotchkiss?”
Cô nuốt xuống và tìm thấy giọng mình. “Vâng?”
“Tôi hi vọng tôi không làm cô cảm thấy bất tiện khi tìm cô.”
“Không hoàn toàn.” Cô rít khẽ.
“Tốt.” James mỉm cười. “Tôi hoàn toàn không biết ai nữa.” Anh liếc qua cô. Má cô chuyển sang một màu hồng thật hấp dẫn.
Họ không nói gì khi bước qua cổng đá hình vòm dẫn vào vườn hồng. James hướng cô sang phải, đi qua những bụi hồng Scarlet Scotch ưa thích của Phu nhân Danbury hiện đang nở rộ với màu hồng và màu vàng rực rỡ. Anh cúi xuống để ngửi một bông, ngừng lại một lúc trong khi anh hình dung làm thể nào là tốt nhất để bắt đầu từ đây.
Anh đã nghỉ về cô cả đêm và vào buổi sáng. Cô thông minh, và cô dứt khoát đang giấu điều gì đó. Anh đã trải qua nhiều thời gian khám phá những âm mưu bí mật đủ để biết khi nào một người có hành động đáng nghi ngờ. Và mỗi bản năng của anh nói rằng Miss Hotchkiss đã cư xử không phù hợp với tính cách của cô ngày hôm trước.
Lúc đầu có vẻ lạ khi cô là người tống tiền. Dù sao, cô không thể đã lớn hơn hai mươi tuổi. Cô chắc chắn không lớn hơn Melissa, người đã gần ba mươi hai. Vì vậy cô không thể trực tiếp biết về việc ngoại tình của Phu nhân Danbury.
Nhưng cô đã sống cả cuộc đời ở đây; cô đã nói vậy. Có lẽ cha mẹ cô đã truyền lại trong một cuộc nói chuyện riêng. Những bí mật có một cách để tồn tại trong những thành phố nhỏ qua nhiều năm.
Không đề cập đến Miss Hotchkiss đã tự do đi lại trong nhà Danbury. Nếu dì Agatha đã để lại bất cứ bằng chứng buộc tội nào, có vẻ không ai có thể tình cờ thấy chúng hơn là người bầu bạn của bà.
Cho dù anh nghĩ theo hướng nào, anh cũng lại quay về Miss Elizabeth Hotchkiss.
Nhưng nếu anh muốn biết những bí mật của cô, anh phải làm cho cô tin tưởng anh. Hoặc ít nhất, làm giảm sự phòng thủ của cô đủ để cô có thể thốt ra cuộc nói chuyện đặc biệt đó qua đôi môi hồng thú vị của cô. Có vẻ cách tốt nhất cho anh để làm việc đó là yêu cầu cô một sự hỗ trợ. Phụ nữ như cô rất lịch sự. Không có lẽ nào cô sẽ nói không nếu anh yêu cầu cô giúp anh làm quen với những người xung quanh. Thậm chí nếu cô là người tống tiền – và có bản chất ích kỉ - cô có vẻ ngoài bảo vệ. Miss Elizabeth Hotchkiss, người bầu bạn với Nữ Bá tước Danbury, không thể có khả năng bị nhìn ngó ở dưới mức hòa nhã và tử tế.
“Có lẽ cô hiểu rõ rằng tôi là người mới ở vùng này.” Anh bắt đầu.
Cô chậm rãi gật đầu, mắt cô cảnh giác.
“Và hôm qua cô đã nói rằng cô sống ở vùng này cả cuộc đời của mình.”
“Vâng…”
Anh cười ấm áp. “Tôi cảm thấy bản thân cần một người hướng dẫn vài điều. Ai đó để chỉ cho tôi những cảnh đẹp. Hoặc, ít nhất, nói cho tôi về chúng.”
Cô chớp mắt. “Anh muốn xem cảnh đẹp ư? Cảnh nào chứ?”
Chết tiệt. Cô bắt được anh. Vùng này xem ra không nổi bật về văn hóa và lịch sử. “Có lẽ ‘cảnh đẹp’ không phải là sự lựa chọn từ ngữ tốt nhất.” Anh ứng biến. “Nhưng mỗi vùng có những nét riêng biệt của chúng, và vì tôi làm quản lí cho khu đất rộng nhất khu vực này, tôi cần biết về những điều đó.”
“Đúng.” Cô gật đầu tư lự. “Tất nhiên, tôi không chắc điều chính xác anh cần biết, vì tôi chưa bao giờ quản lí một khu đất. Và người ta cũng sẽ nghĩ anh lúng túng, vì anh chưa bao giờ quản lí một khu đất trước đây.”
Anh nhìn cô sắc bén. “Tôi chưa bao giờ nói vậy.”
Cô dừng lại. “Không sao? Hôm qua, khi anh nói anh từ Luân Đôn…”
“Tôi đã nói tôi không quản lí đất đai ở Luân Đôn. Tôi không nói rằng tôi chưa làm việc này trước đây.”
“Tôi hiểu rồi.” Cô quay đầu sang và nhìn anh đánh giá. “Vậy nơi anh quản lí đất đai ở đâu, nếu không ở Luân Đôn?”
Cô đang kiểm tra anh, cô gái đáng nguyền rủa. Anh không chắc tại sao, nhưng cô dứt khoát đang kiểm tra anh. Nhưng anh không để cô bẫy được anh. James Sidwell đã hòa mình vào sự cải trang quá nhiều lần anh có thể đếm, anh chưa bao giờ bị bắt. “Buckinghamshire” Anh nói. “Đó là nơi tôi đã lớn lên.”
“Tôi nghe nói ở đó rất đẹp.” Cô nói một cách lịch sự. “Tại sao anh rời đi?”
“Những lí do thông thường.”
“Đó là?”
“Tại sao cô muốn biết?”
Cô nhún vai. “Tôi luôn tò mò. Hỏi bất cứ ai.”
Anh dừng lại và hái một bông hồng. “Chúng thật đẹp phải không?”
“Mr. Siddons.” Cô nói với tiếng thở dài cường điệu. “Tôi e rằng có vài điều anh không biết về tôi.”
James cảm thấy người anh căng lên, chờ đợi bất cứ sự thú nhận nào sắp tới.
“Tôi có ba đứa em.”
Anh chớp mắt. Điều đó thì liên quan gì chứ?
“Vì thế,” Cô tiếp tục, mỉm cười với anh theo cái cách khiến anh không còn quá chắc rằng cô giấu điều gì khác ngoài một cuộc nói chuyện hài hước. “Tôi rất giỏi trong việc nhận ra một người đang lảng tránh một câu hỏi. Thực ra thì những đứa em của tôi nói tôi tài giỏi kinh khủng.”
“Tôi chắc chắn chúng nói như thế.” Anh lầm bầm.
“Tuy nhiên,” Cô tiếp tục một cách duyên dáng. “anh không phải một trong các em tôi, và anh chắc chắn không có bổn phận phải chia sẻ quả khứ với tôi. Chúng ta đều có quyền giữ những suy nghĩ riêng tư.”
“Er, vâng.” Anh nói, tự hỏi có lẽ cô chẳng có gì hơn ngoài việc cô là một cô gái trẻ tốt bụng sống ở nông thôn.
Cô mỉm cười với anh lần nữa. “Anh có anh chị em nào không, Mr. Siddons?”
“Tôi ư? Không. Không có ai cả. Tại sao?”
“Như tôi đã nói, tôi không ngưng tò mò. Gia đình một người có thể tiết lộ rất nhiều về tính cách của anh ta.”
“Và gia đình cô tiết lộ điều gì về tính cách của cô, Miss Hotchkiss?”
“Tôi trung thành, tôi nghĩ là thế. Và tôi sẽ làm bất cứ điều gì cho em trai và em gái của tôi.”
Kể cả tống tiền? Anh cúi xuống gần cô, chỉ một inch, nhưng cũng đủ để làm môi dưới của cô run lên. James thấy hài lòng về điều đó.
Cô chỉ liếc anh, rõ ràng quá thiếu kinh nghiệm để biết làm thế nào để cư xử với một người đàn ông lợi dụng. Mắt cô to, và có màu xanh đậm nhất James từng thấy.
Tim anh bắt đầu đập nhanh hơn.
“Mr. Siddons?”
Da anh trở nên nóng.
“Mr. Siddons?”
Anh định hôn cô. Chừng đó thôi. Đó là ý tưởng điên rồ nhất, khờ dại nhất anh có sau nhiều năm, nhưng dường như anh không thể làm gì để dừng bản thân lại được. Anh bước tới, khép lại khoảng cách giữa họ, thưởng thức sự chờ đợi khoảnh khắc môi anh đáp xuống môi cô, và…
“Eep!”
Cái quái gì chứ?
Cô tạo ra vài tiếng hoảng hốt nho nhỏ và giật ra xa, cánh tay cô quật lên.
Và sau đó cô trượt chân, anh không biết tại sao vì đất khô cứng như xương, và đập vào cằm anh. Mạnh.
“Ow!” Anh hét lên.
“Oh, tôi xin lỗi!” Cô nhanh chóng nói. “Nào, để tôi xem thử.”
Cô giẫm lên ngón chân anh.
“Ouch!”
“Tôi xin lỗi xin lỗi xin lỗi.” Cô trông lo lắng kinh khủng, và thông thường anh sẽ moi chuyện này ra về mọi thứ nó đáng bị, nhưng chết tiệt, chân anh thực sự đau.
"Tôi sẽ ổn thôi, Miss Hotchkiss,” Anh nói. “Tất cả điều tôi cần là cô bước ra khỏi ngón chân tôi, và…”
“Oh, tôi xin lỗi!” Cô nói, dường như đây là lần thứ một trăm. Cô lui một bước.
Anh cau mày khi gập ngón chân.
“Tôi xin lỗi.” Cô nói.
Anh lắc mạnh. “Đừng nói điều đó lần nữa.”
“Nhưng…”
“Tôi yêu cầu đấy.”
“Ít nhất hãy để tôi xem qua chân của anh.” Cô cúi xuống.
“Xin đừng.” Chỉ có vài trường hợp James nghĩ cầu xin là thích hợp, đây là một trong số đó.
“Ổn rồi.” cô nói, đứng thẳng lên. “Nhưng tôi nên…”
Bốp!
“Oh, đầu tôi!” cô la lên, xoa đỉnh đầu mình.
“Cằm của tôi.” James chỉ vừa mới xoay sở để bỏ qua nó.
Đôi mắt anh của cô đong đầy lo lắng và xấu hổ. “Tôi xin lỗi.”
“Nhắm đích giỏi đấy, Miss Hotchkiss” anh nói, nhắm mắt trong đau đớn. “Ngay chỗ cô đập tôi với tay cô.”
Anh nghe cô nuốt xuống. “Tôi xin lỗi.”
Và đó là lúc anh phạm sai lầm tai hại. Anh sẽ không bao giờ nhắm mắt khi ở quanh những người đàn bà đáng nghi vụng về, không quan tâm dù cô ta hấp dẫn thế nào. Anh không biết cô điều khiển nó bằng cách nào, nhưng anh nghe một tiếng la hốt hoảng, và sau đó, bằng cách nào đó, cả người cô đâm sầm vào anh, và anh ngã nhào xuống đất.
Anh nghĩ anh té xuống đất.
Nếu có điều cho anh hi vọng, anh sẽ hi vọng té xuống đất.
Nhưng khi nó xảy ra, anh nên cầu nguyện anh té xuống đất. Điều đó sẽ thoải mái hơn rất nhiều so với bụi hồng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...