Tôi đem giầy bỏ vào chỗ sâu trong ngăn tủ, chỉ khi tình cờ mới có thể lấy ra nhìn ngắm. Dù sao cũng không phải thứ tôi có thể mang ra đường. Nhưng mà rốt cuộc quên không được cảm giác khi đó, tôi quên không được giày da đỏ xinh đẹp của tôi.
Từ ngày đó về sau lại qua đã lâu. Một ngày kia, đồng nghiệp Tiểu Trương nhờ tôi nhận giúp một kiện quần áo. Hết giờ, tôi trực tiếp đi vào cửa hàng kia. Đến khi tôi tiếp nhận quần áo từ tay nhân viên cửa hàng mới phát hiện đó là nữ trang. Có lẽ mua cho vợ cậu ta. Để xác nhận chất lượng quần áo không có vấn đề gì, tôi mở bao bì ra.
Váy dài màu cam nhạt, cổ áo có một vòng phụ kiện hoa hồng màu trắng, thân váy rất lớn, giữa eo có một dây lưng màu trắng.Tayáo rộng, trên cổ tay cũng có đính một vòng hoa hồng trắng… Thật tuyệt a! Tôi vụng trộm cảm thán trong lòng. Cẩn thận xác nhận quần áo không có gì không ổn, tôi đem nó mang về nhà.
Đem váy đặt ở trên giường, tôi một lần lại một lần mơn trớn hoa hồng trên cổ áo và tay áo. Đứng trước gương, cầm lấy váy ướm vào người… Để tăng hiệu quả, tôi cởi đi áo sơmi và quần dài, sau đó lấy đôi giày đỏ bị giấu sâu trong tủ quần áo ra. Váy hơi nhỏ, tôi không thể mặc, đem ướm vào người, tôi đi giầy đỏ vào.
Chiều cao 1m73, không tính là cao, dáng người gầy yếu, bả vai cũng không rộng. Tôi là loại hình mà người ta gọi là văn nhược thư sinh. Cũng gần ba mươi, ngay cả bạn gái lại chưa từng có, nghe mấy nữ đồng nhiệp nói, tính cách trầm mặc ít lời hơn nữa ngoại hình gầy yếu không thể làm cho phụ nữ sinh ra cảm giác an toàn, cho nên tôi mới đơn thân độc mã đến bây giờ. Kỳ thật không sao cả, tôi căn bản không cần có bạn gái.
Tôi tháo kính mắt độ nhẹ ra, cẩn thận nhìn người trong gương. Váy dài cam nhạt, giày cao gót đỏ tươi…cùng bắp chân trắng noãn, bắp đùi thon dài. Sau khi tháo kính mắt, ngũ quan càng hiện lên rõ ràng. Trên khuôn mặt trái xoan có chân mày không quá thô không quá đen, lông mi cong dài, mắt hình dấu phẩy, chiếc mũi thanh tú, đôi môi mọng bạc… Nếu tóc dài một chút, ánh mắt sáng ngời hơn, đôi môi mọng hơn chút, khuôn mặt đầy đặn một ít… Dần dần, trong đầu tôi hiện ra một khuôn mặt phụ nữ vừa giống vừa không giống tôi.
Phụ nữ… Nếu tôi là phụ nữ…? Ở trước gương, tôi thất thần thật lâu.
Trở thành nữ nhân, ý tưởng này ở trong đầu bỏ đi không được. Tôi mua không ít tạp chí phụ nữ, từ trong đó, tôi đã biết cách phối hợp phục sức phụ nữ, kỹ xảo trang điểm, thậm chí biết nhãn hiệu mỹ phẩm nào là tốt. Thời gian nhàn hạ, tôi lấy lí do “mua tặng bạn gái” mua về một lượng lớn phục sức phụ nữ, đồ trang điểm, mỹ phẩm bảo dưỡng… còn có tóc giả.
Mỗi buổi chiều, tôi kích động muốn về nhà đùa nghịch mấy thứ này. Tôi học cách dùng đồ trang điểm làm cho khuôn mặt mình trở nên ôn nhu, các thứ quần áo, phụ trang làm cho tôi có loại phong tình khác. Trong gương không còn là nam nhân cứng nhắc gầy yếu vô vị, mà là một nữ tử có thể nói xinh đẹp uyển chuyển.
Để phối hợp với giày đỏ mình thích nhất, quần áo tôi mua đều là sáng màu, chỉ có một cái váy dài là màu đen, nhưng mà thực hối hận khi mua nó, bởi vì khi mặc nó tôi cảm thấy bản thân giống như bà đồng.
Tôi bắt chước biểu cảm tiêu sái của phụ nữ, cử chỉ thần thái, ngữ điệu nói chuyện. Nhưng sau đó tôi ngoài ý muốn phát hiện thanh âm trầm thấp của mình thực rõ ràng là giọng nam, vô luận tôi phát âm thế nào, nghe vào vẫn có thể phát hiện ra là giọng đàn ông, mặc dù ngoại hình đã thực giống hệt phụ nữ.
Thật lâu về sau, tôi còn từng thật sự suy nghĩ, nếu tôi cứ như vậy thành thành thật thật lười biếng ở nhà ngoạn trò nam biến nữ, tôi đây có phải hay không sẽ cứ như vậy bình tĩnh giữ bí mật này cho đến khi chết già? Nếu như tôi không phải không chịu nổi tâm lý háo hức mặc nữ trang đi dạo phố, tôi đây có phải hay không sẽ không hội ngộ cậu ấy? Nếu tôi không gặp cậu ấy, nếu tôi không khinh địch như vậy đi yêu cậu ấy, nhân sinh của tôi, có phải hay không sẽ không thống khổ, không có đau thương, cũng không có một tia gợn sóng cứ lặng lẽ mà đi qua?
……
Đêm ngày đó, tôi rốt cục mặc nữ trang ra khỏi nhà. Trước khi xuất môn, tôi cẩn thận xem kỹ chính mình. Quần áo phối hợp tốt lắm, giầy màu đỏ cũng đánh rất sáng, trên mặt trang điểm phi thường hoàn mỹ. Tôi hướng phía nữ nhân trong gương nhe răng cười, ánh mắt thế nhưng tràn ngập sự quyến rũ khó hiểu. Giờ khắc này, tôi, là phụ nữ.
Cầm túi xách nhỏ, tôi rời nhà.
Trên đường cái người đến người đi, tôi thong thả bước, thỉnh thoảng nhìn thấy mấy ánh mắt phiêu đến người mình. Tôi mặc nữ trang, nhưng là so với phụ nữ bình thường cao hơn nhiều. Không ít ánh mắt nam nhân nhìn về phía tôi hàm xúc trong đó là ý tứ thưởng thức. Tôi vui vẻ cực kì, bọn họ nhìn thấy là nữ nhân, nhưng bọn họ không có khả năng nghĩ đến dưới bề ngoài nữ tính lại là thân thể một nam nhân.
Giả nữ trở thành thú vui của tôi. Ban ngày công tác áp lực, đồng nghiệp ác ý trêu chọc đều bị tôi quăng ra sau đầu. Ban đêm tôi không chút nào che dấu nụ cười, lấy tư thái nữ tử chạy trên đường. Giống như ma pháp của cô bé lọ lem, ở trong thân phận khác mà khoái hoạt.
Bởi vì giọng nói của tôi rất dễ làm bại lộ tôi là nam nhân, cho nên khi giả trang tôi không nói chuyện. Dùng bộ dạng nữ nhân xuất hiện trước mặt người khác đã hơn một tháng, lúc ban đầu lo sợ bất an đến bây giờ tập mãi thành thói quen, nữ trang đối tôi mà nói đã rất quen thuộc. Chỉ là, tôi như thế nào cũng không nghĩ tới, tôi có một ngày cũng sẽ gặp được lưu manh đùa giỡn.
Đến con đường gần nhà, tôi đi vào một công viên thường ít người vào buổi tối. Lớn đến thế này chưa bao giờ từng bị lưu manh vây quanh, nhìn thấy mấy tên có vẻ bất lương đột nhiên xuất hiện, tôi nhất thời bị cảm xúc kinh hoảng áp đảo. Làm sao bây giờ? Đây phải làm sao bây giờ? Tôi… Tôi là nam nhân! Nhưng bỗng chốc nhớ tới hiện tại bản thân đang giả trang nữ nhân…
Không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, ba gã trai thoạt nhìn xấp xỉ hai mươi tuổi đã cười rất tà khí đi đến gần tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...