Hôn nhân say giấc nồng

Nam Yên “nằm mơ” đến mức cả người tê mỏi, toàn thân đau đớn như muốn rụng rời.
 
Vừa lăn lộn được một lúc, tiếng khóc thút thít và tiếng cầu xin nhỏ nhẹ đã thoát ra từ cổ họng cô. Khắp người cô mồ hôi đầm đìa, ngay cả trong mắt cũng đầy sương mù, duy chỉ có giọng nói lại khàn khàn, giống như lâu ngày không uống nước.
 
"Em khát nước."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khi cô được anh bế lên đi vào phòng tắm tắm rửa, cô không nhịn được mà nói ra câu này.
 
Tề Duật Lễ nhướng mày: "Vừa rồi chưa cho em ăn no sao?"
 
Nam Yên trừng mắt với anh, run rẩy nói: "... Anh nghe giọng nói em đi!"
 
Tề Duật Lễ đặt cô lên bồn rửa mặt, cúi người xả đầy nước vào bồn tắm, nghe thấy lời này thì quay đầu nhìn cô một cái, giọng nói có vẻ đắc ý: "Nghe thấy rồi, thật sự cho em ăn no rồi."
 
"..."
 
"Anh biết rồi, lát nữa sẽ đi rót nước cho em."
 
Dòng nước chảy phát ra tiếng tí tách, Tề Duật Lễ kiểm tra nhiệt độ nước, thấy nhiệt độ thích hợp rồi mới bế Nam Yên vào bồn tắm.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi hai người cùng nhau tắm, thì căn bản là không tắm vòi sen.
 
Rõ ràng Nam Yên là một người mỏng manh, chỉ véo nhẹ thôi mà làn da cô đã ửng đỏ, nhưng khi tắm rửa, cô đều điều chỉnh nhiệt độ nước cao đến mức có thể bị bỏng. Tề Duật Lễ tắm cùng cô, luôn cảm giác như dội nước sôi vào người vậy.
 
—— Sự khác biệt về chiều cao dẫn đến sự chêch lệch khi cảm nhận nhiệt độ nước.
 
Nam Yên nằm trong bồn tắm, nhiệt độ nước vừa phải, dễ chịu đến mức lỗ chân lông trên toàn thân cô cũng giãn ra, cảm giác đau nhức cũng từ từ biến mất.
 
Không lâu sau, Tề Duật Lễ cầm một cốc nước đi tới.
 
Đồng thời, anh cũng ngồi vào trong bồn tắm.
 
Bởi vì có thêm một người, nên mặt nước dập dềnh, sóng nước lăn tăn, nước tràn ra mép bồn tắm.
 
Nam Yên dựa vào trong ngực anh uống nước, uống xong mới nhớ tới chuyện nghiêm túc: "Ba mẹ anh..."
 
"Đợi đến khi bà nội tỉnh táo lại thì bọn họ sẽ trực tiếp tới đây." Người đẹp nằm trong ngực, Tề Duật Lễ khó có thể không có bất kỳ ý nghĩ “người lớn” nào, anh xoa bóp da thịt mềm mại quanh eo cô, mặt nước gợn sóng rõ ràng. Vừa làm chuyện xấu, vừa trả lời chuyện nghiêm túc, đối với anh mà nói, đúng là dễ như trở bàn tay. “Tới nhà cầu hôn.”
 
Nam Yên im lặng rồi ừ một tiếng, nói: "Ngày mai em muốn đến bệnh viện."
 
Tề Duật Lễ: "Đi gặp bác sĩ Ôn sao?"
 

Bác sĩ Ôn là bác sĩ riêng bà cụ Thẩm.
 
Nam Yên: "Vâng, có một số điều muốn hỏi anh ấy."
 
Tề Duật Lễ: "Anh sẽ đi cùng em."
 
Nam Yên quay lại nhìn anh, bọt nước trên tóc vẩy ra một độ cung trên không trung theo động tác xoay người của cô. Cuối cùng, giọt nước rơi vào trong mắt Tề Duật Lễ, giọt nước đột ngột rơi xuống khiến anh nhắm chặt mắt lại. Cảm giác ngứa ran nhanh chóng qua đi, anh lại mở mắt ra.
 
"Ngày mai đi sớm một chút, chúng ta cũng đặt lịch kiểm tra."
 
"Kiểm tra cái gì?" Nam Yên khó hiểu.
 
Tề Duật Lễ nói: "Kiểm tra sức khỏe trước khi kết hôn."
 
Lông mi Nam Yên còn dính ít bọt nước, nghe xong lời này thì bọt nước lần lượt run lên.
 
Im lặng hồi lâu, cô đỏ mặt quay đi, nhỏ giọng nói: "... Anh biết nhiều như vậy, người không biết còn tưởng anh đã từng kết hôn rồi cơ, hành động quen thuộc như vậy cơ mà."
 
"Ừm, anh từng mơ thấy kết hôn với em."
 
Ở nơi cô không thể nhìn thấy, trong mắt Tề Duật Lễ ánh lên sự dịu dàng mà chính anh cũng khó có thể tưởng tượng nổi.
 
Nam Yên nhắm mắt lại, há miệng nói lời hay ý đẹp: "Em từng nằm mơ thấy em sinh con cho anh."
 
Người ta cứ nói lời nói của đàn ông lúc trên giường không thể tin, nhưng chẳng lẽ phụ nữ không vậy sao?
 
Nhưng lời anh nói là sự thật, mà cô, lại là sự giả dối vô tâm.
 
Tề Duật Lễ khẽ cười một tiếng, rất phối hợp với lời nói cô: "Là trai hay gái?"
 
Nam Yên: "Một trai một gái."
 
Tề Duật Lễ: "Thật sao?"
 
Nam Yên: "Đúng vậy, trông không giống anh chút nào."
 
Tề Duật Lễ siết chặt eo cô, thấp giọng nói: “Thích điêu không —”
 
Nam Yên không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy ngứa (nhột), rụt người lại để tránh anh, vừa cười vừa chạy trốn: “Lừa anh thôi, lừa anh thôi, quả thực là đều giống anh như tạc… Ngứa... Tề Duật Lễ, đừng... Ha ha ha ha, ngứa quá..."
 
Lời nói dối cũng có ý nghĩa của lời nói dối, ít nhất là trong một khoảnh khắc nào đó, người ta cho mình đã chạm đến tình yêu.
 
-

 
Kiểm tra sức khỏe phải để bụng đói, có rất nhiều hạng mục kiểm tra rườm rà.
 
Sáng sớm, Nam Yên đã bị Tề Duật Lễ bế khỏi giường, trên đường đi, cô vẫn gối đầu lên đùi Tề Duật Lễ để ngủ. Sau khi đến bệnh viện tư nhân, Tề Duật Lễ đánh thức cô: "Em buồn ngủ lắm à?"
 
“Không chỉ buồn ngủ mà còn đói bụng nữa.” Cô dụi dụi mắt nói.
 
"Kiểm tra xong thì chúng ta có thể ăn sáng rồi."
 
"Kiểm tra sẽ mất bao lâu thế?"
 
"Một tiếng? Anh cũng không biết."
 
Nam Yên cạn kiệt cảm xúc, cúi đầu xuống, bơ phờ đi khám sức khỏe cùng Tề Duật Lễ.
 
Tề Duật Lễ đã gọi điện cho bệnh viện trước khi đến, sáng nay bệnh viện tư nhân chỉ tiếp hai người bọn họ nên việc kiểm tra được tiến hành rất nhanh chóng, hơn nửa tiếng đồng hồ đã hoàn thành xong tất cả các hạng mục.
 
Trong khi chờ kết quả kiểm tra, Nam Yên và Tề Duật Lễ đi ăn sáng.
 
Trên đường đi đến nhà hàng, Nam Yên kéo tay áo Tề Duật Lễ: "Em muốn đi tắm một lát."
 
Tề Duật Lễ: "Làm sao vậy?"
 
Trông Nam Yên có vẻ khó xử, cô rất đói nhưng bởi vì chuyện này mà không có chút hứng ăn uống nào cả: "Vừa mới kiểm tra sức khỏe xong, bôi rất nhiều gel lên người, cảm thấy khăn giấy không sạch nên muốn đi tắm."
 
"Ăn sáng xong rồi đi tắm nha? Hay là cần đi tắm luôn bây giờ?"
 
"Em muốn đi tắm luôn bây giờ."
 
Vì vậy, Tề Duật Lễ quay lại lần nữa, đưa cô vào thang máy, đi thẳng đến khu phòng bệnh VIP.
 
Bệnh viện dưới danh nghĩa của Hoắc thị, người phụ trách khu phòng bệnh VIP nhận ra Tề Duật Lễ, sau khi biết anh muốn đi tắm, thì lập tức đi tìm một phòng bệnh VIP còn trống cho hai người, ân cần hỏi: “Có cần chuẩn bị quần áo tắm rửa không ạ?"
 
Có một trung tâm mua sắm lớn gần bệnh viện, bọn họ có thể đi mua ngay lập tức.
 
Tề Duật Lễ liếc nhìn Nam Yên.
 
Nam Yên lắc đầu: "Không cần."
 
Người phụ trách: "Được, cậu chủ, cô Yên, vậy tôi xin phép đi trước, nếu hai người có việc gì thì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào."
 

Nam Yên tắm trong phòng tắm, Tề Duật Lễ chờ thức ăn được đưa lên phòng bệnh.
 
Không lâu sau, cửa bị gõ mở, toa ăn được một người đàn ông mặc áo khoác trắng đẩy vào.
 
Người này có khuôn mặt lạnh lùng, trên chóp mũi có một cặp kính gọng vàng, sau cặp kính mỏng là một đôi mắt đào hoa lãng tử mê người, nhưng toàn thân lại không hề có khí chất phong lưu, ăn chơi trác táng, khi cười thì hiện rõ vẻ dịu dàng.
 
"Bữa sáng đến rồi đây."
 
“Cậu làm nhân viên giao hàng từ bao giờ vậy?” Tề Duật Lễ thong thả ung dung mà trêu ghẹo.
 
"Còn không phải là nghe nói cậu tới đây sao? Tiện đường mang cơm đến đây luôn." Ôn Vân Đình nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng nước: "Nam Yên ở trong đó sao?"
 
"Ừm."
 
“Không phải chứ, mới kiểm tra sức khỏe xong đã tình cảm mãnh liệt như vậy sao?” Ôn Vân Đình nhìn anh như nhìn một tên cầm thú.
 
Mặt Tề Duật Lễ không thay đổi: "Cô ấy cảm thấy gel dính trên người rất khó chịu, cho nên mới đi tắm rửa."
 
Nghe câu trả lời của anh, vẻ mặt của Ôn Vân Đình lại hơi thất vọng.
 
Tề Duật Lễ giật giật khóe miệng, nhẹ nhàng nói: "Sao thuốc khử trùng lại không thể loại bỏ đống suy nghĩ màu vàng trong đầu cậu thế nhỉ?"
 
Ôn Vân Đình: "..."
 
Không nên trêu chọc Tề Duật Lễ mà.
 
Trong lúc trò chuyện, tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng lại.
 
“Cạch” một tiếng.
 
Cánh cửa mở ra.
 
Nam Yên từ phòng tắm đi ra, vòng qua phòng khách, nhìn thấy Ôn Vân Đình ngồi ở trên sô pha, cô sửng sốt một chút, sau đó mới hoàn hồn, chào anh: "Bác sĩ Ôn."
 
Ôn Vân Đình: "Đã lâu không gặp, Nam Yên."
 
-
 
"Ít nhất có 50 triệu người trên thế giới mắc bệnh Alzheimer, số lượng bệnh nhân nữ tương đối nhiều. Bệnh nhân nhỏ tuổi nhất mà anh tiếp xúc cho đến nay chỉ mới 16 tuổi."
 
"Bệnh nhân trước 60 tuổi có thể dùng thuốc để khống chế bệnh tình. Bà nội em năm nay đã 69 tuổi, thuốc chỉ có thể làm chậm bệnh một chút. Những việc tương tự như chuyện bà nhận nhầm người, có lẽ sẽ thường xuyên xảy ra, em cần phải chuẩn bị sẵn sàng. Hơn nữa, căn bệnh này không chỉ khiến bà nhận nhầm, mà còn sinh ra các loại tác dụng phụ khác, chẳng hạn như tính tình cáu kỉnh, hành động chậm chạp, mẫn cảm hay nghi ngờ…”
 
"Khoảng cuối năm ngoái, bà nội em thường xuyên bị quên đồ — đây là triệu chứng ban đầu của bệnh Alzheimer. Nhưng lúc đó, bà không để ý, đừng nói là người già, ngay cả người trẻ trí nhớ cũng kém."
 
"Sau khi chẩn đoán chính xác, bà vẫn phối hợp uống thuốc. Anh cũng dặn dò bảo mẫu trong nhà phải khống chế chế độ ăn uống của bà, bởi vì bệnh Alzheimer còn có cái tên khác là bệnh tiểu đường loại 2, nhất định phải kiểm soát chặt chẽ lượng đường và tinh bột ăn vào."
 
Nam Yên gật đầu: "Em biết, những điều này bảo mẫu này đã nói với em rồi."
 
Ôn Vân Đình: "Bệnh Alzheimer về mặt y học là không thể chữa khỏi, các triệu chứng của bà sẽ càng ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn. Nam Yên, em phải chuẩn bị cho một cuộc chiến kéo dài."
 

Nam Yên: "Em hiểu rồi. Chẳng qua là sẽ đối xử với bà như một đứa trẻ thôi."
 
Trẻ con thích khóc thích quậy phá, không quan tâm đến suy nghĩ bất kỳ ai, chỉ quan tâm đến cảm xúc chính mình. Lúc không đúng ý mình thì sẽ gào thét hét chói tai, lúc vui vẻ thì sẽ cười to. Sẽ không khống chế được chính mình, khi muốn đi vệ sinh cũng không biết, không hề có ý thức.
 
Theo một nghĩa khác, những người già mắc bệnh Alzheimer thực sự là những đứa trẻ chưa hiểu rõ mọi chuyện.
 
Không nhận ra mọi người, vô lý, cần sự quan tâm chăm sóc từ mọi người nhiều hơn, cần rất nhiều sự kiên nhẫn và quan tâm.
 
Ôn Vân Đình có chút nhẹ nhõm nhìn Nam Yên: "Nếu em đã biết tất cả, vậy thì anh cũng không cần dặn dò em gì nữa." Dừng một chút, anh ấy đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng: "Hôm nay đi khám đã kiểm tra gen di truyền chưa? Mặc dù tỷ lệ di truyền bệnh này không cao, nhưng vẫn cần phải kiểm tra."
 
"Làm rồi."
 
“Vậy thì tốt.” Ôn Vân Đình nói: “Báo cáo kiểm tra cụ thể chậm nhất là ngày kia sẽ có, tuần sau anh phải tham dự hội thảo ở thành phố khác, chỉ đến cuối tháng này hoặc đầu tháng sau mới về được. Nhưng báo cáo kiểm tra điện tử sẽ được gửi đến hộp thư của anh. nếu có bất kỳ vấn đề lớn nào, anh sẽ liên hệ với Tề Duật Lễ kịp thời."
 
"Sao anh lại không liên lạc với em?" Nam Yên không vui: "Nhỡ đâu anh ấy có bệnh kín nào đó thì sao? Anh Vân Đình, anh định giúp anh ấy giấu giếm em đúng không?"
 
"..."
 
"..."
 
Tề Duật Lễ nghe vậy thì sắc mặt đen lại: "Anh thì có thể mắc bệnh kín gì chứ?"
 
Chắc là vì bị cô chọc tức, nên lại cười khẩy một tiếng: “Anh có lý do nào khó nói không, chẳng lẽ em không biết sao?”
 
“Này này này — !” Ôn Vân Đình ngắt lời: "Nơi này còn có người ngoài, cặp đôi hai người về nhà rồi đóng cửa bảo nhau đi.”
 
"Cái gì mà về nhà đóng cửa bảo nhau chứ, cuộc nói chuyện của bọn em rất nghiêm túc, ok?" Nam Yên nói: "Anh Vân Đình, có phải anh không hiểu rõ không, em và Tề Duật Lễ không phải làm kiểm tra sức khỏe bình thường, mà hai người bọn em làm kiểm tra sức khỏe trước khi kết hôn! Vợ chồng với nhau, sao có thể giấu giếm được chứ? Nếu báo cáo kiểm tra sức khỏe của anh ấy không ổn chỗ nào, anh không thể nói với anh ấy, mà anh phải nói với em mới đúng."
 
“Sao lại là vợ chồng?” Ôn Vân Đình giật mình.
 
Tin tức Nam Yên và Tề Duật Lễ đính hôn tạm thời vẫn được giữ bí mật, ngoại trừ người hai nhà và Hoắc Dĩ Nam, Thương Từ Châu, Dung Ngật thì không ai biết về điều này.
 
Ôn Vân Đình nhìn Tề Duật Lễ, muốn anh chứng thực.
 
Sau đó, anh ấy nhìn thấy khuôn mặt luôn lạnh lùng lãnh đạm của Tề Duật Lễ, dường như có một chút khoe khoang và tự mãn, khóe miệng lạnh lùng của anh nhẹ nhàng cong lên: "Tuần sau cậu đi công tác, không thể tham dự tiệc mừng thọ của ông cụ, nên tôi sẽ nói trước cho cậu chuyện sẽ công bố vào tiệc mừng thọ của ông cụ —— Nam Yên là vợ chưa cưới của tôi."
 
Đúng là trước nay chưa từng có.
 
Đúng là cái vẻ ngứa đòn trước nay chưa từng có.
 
Hóa ra khi người vô cảm khi “cảm” lên nó sẽ thế này.
 
Ôn Vân Đình không khỏi cảm thán.
 
Ôn Vân Đình không chịu nổi bộ dạng khoe khoang này của Tề Duật Lễ, giật giật khóe miệng, nghiêm túc nói đùa với Nam Yên: "Em đừng lo lắng, nếu chồng chưa cưới của em có bất kỳ vấn đề gì trong kết quả kiểm tra nam khoa thì anh sẽ gọi điện ngay cho em."
 
Lúc này, sắc mặt Tề Duật Lễ thật sự đen lại.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui