Hôn nhân say giấc nồng

Trên đường trở về, sắc mặt Tề Duật Lễ không hề tốt.
 
Tự làm bậy không thể sống.
 
Cô đành phải dỗ dành anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Em chỉ nói đùa thôi."
 
"Sao anh có thể có bệnh kín gì chứ? Anh đã 28 tuổi rồi mà thể lực không kém nam sinh trung học 18 tuổi chút nào."
 
"Anh biết không, trên đời này thứ cứng nhất là kim cương, cứng thứ hai chính là nam sinh trung học đấy."
 
"Anh ba?"
 
"Anh Duật Lễ?"
 
"Anh trai Duật Lễ ơi?"
 
"..."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"..."
 
Dỗ một lúc lâu, anh vẫn không hề đáp lại.
 
Nam Yên không nói nữa, dùng đôi mắt lấp lánh nhìn thẳng vào Tề Duật Lễ.
 
Những người khác có thể cảm thấy khó chịu khi bị ánh mắt trắng trợn nhìn chằm chằm như vậy. Nhưng Tề Duật Lễ thì không, những đường nét trên khuôn mặt lạnh lùng của anh không thay đổi một chút nào. Có vẻ như việc bị người khác nhìn chằm chằm là chuyện rất bình thường đối với Tề Duật Lễ, việc bị nhìn bằng ánh mắt soi mói hay tò mò đó không đáng để anh phải bận tâm tốn sức.
 
Nam Yên đột nhiên nghiêng người, dựa nửa người vào trong vòng tay anh.
 
Cảm xúc trong mắt Tề Duật Lễ rất nhạt: "Tránh xa anh ra."
 
Nam Yên: "Không đâu."
 
Sắc mặt Tề Duật Lễ lạnh lùng: "Anh có bệnh kín."
 
Nam Yên phá lên cười, trong vòng tay anh, cười không kiêng dè gì cả, thở hổn hển.
 
Rốt cuộc Tề Duật Lễ cũng có nhiều phản ứng hơn, vươn tay nhéo mặt cô: "Anh có bệnh kín mà em lại vui vẻ như vậy sao?"
 
“Nếu anh thực sự có vấn đề về phương diện đó,” Nam Yên nhìn xuống chỗ nối của chiếc quần âu, chiếc quần âu màu xám đậm thẳng tắp không một nếp nhăn. Người khác khó có thể tưởng tượng bên trong đang bao bọc thứ gì, nhưng Nam Yên lại rất rõ ràng, khi “nó” nóng nảy bộc phát thì có thể đẩy cả người cô xuống vực sâu. Cô xẹt ngón tay qua quần anh, tiếp tục đi xuống: "Vậy thì em đã leo lên giường người khác rồi."
 
Quan hệ giữa đàn ông và phụ nữ đều dựa vào một từ — ham muốn.
 

Ham muốn thể xác cũng được, ham muốn tình yêu cũng thế.
 
Người trưởng thành yêu đương, không thể tách rời khỏi sự cộng hưởng về tâm hồn, càng không thể tránh khỏi sự quấn quít về thể xác.
 
Sắc đẹp mê hoặc người khác, ham muốn thể xác thỏa mãn chính mình.
 
Nam Yên dám cam đoan rằng, nếu đêm đó bốn năm trước mà Tề Duật Lễ không thể hiện tốt, thì cô nhất định sẽ bỏ qua quyền lực và địa vị của anh, lựa chọn một người khác.
 
Sở dĩ cô chọn Tề Duật Lễ, chính là vì các mặt của anh đều thỏa mãn ham muốn của cô.
 
Dã tâm của cô, ham muốn của cô, anh đều có thể chịu được.
 
“Em có tin là trước khi em kịp leo lên giường của người khác,” Đôi mắt hẹp dài của Tề Duật Lễ hơi híp lại, bắn ra cảm giác ngột ngạt: "Thì anh nhất định sẽ khiến tên đó sống không bằng chết.”
 
“Em tin chứ.” Nam Yên cười nhạt: "Anh chính là đồ biến thái mà.”
 
Tính chiếm hữu mạnh đến mức dù không chiếm được trái tim em, nhưng vẫn muốn có được thân thể em.
 
-
 
Trở về nhà, bảo mẫu trong nhà ra đón.
 
Như trước đây, bà ấy nói cho Nam Yên biết hôm nay bà cụ Thẩm đã ăn gì, bây giờ đang làm gì.
 
Nam Yên hỏi bà ấy: "Bà nội có nhận ra người khác không?"
 
"Có nhận ra, có nhận ra, bà ấy còn hỏi tôi là có phải cô vẫn chưa thức dậy không — thậm chí bà ấy còn nhớ rõ hôm nay cô ở nhà."
 
Hôm nay là thứ bảy, nếu Nam Yên không ở chỗ Tề Duật Lễ thì cũng ở nhà cũ nhà họ Tề.
 
Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, chắc bà cụ cũng có thể nhớ được một ít.
 
Tề Duật Lễ trả lời một cuộc gọi công việc, nên Nam Yên bỏ anh lại, đến phòng làm việc tìm bà cụ Thẩm.
 
Khi cô đến, bà cụ vẫn đang làm việc bên chiếc máy may.
 
Nam Yên vẫn còn nhớ rõ, khi cô còn nhỏ bà cụ dùng chân đạp máy may, chiếc máy may mà bà cụ sử dụng không cần cắm điện, mỗi khi đi từng đường kim mũi chỉ thì máy may sẽ phát ra tiếng "bíp bíp". Mặt bàn màu nâu, đầu máy may màu đen, bà cụ đã dựa vào nó để xây dựng nửa bầu trời của phủ Cẩm Lang.
 
Theo sự phát triển thời đại, máy may bàn đạp đã bị máy may điện thay thế. Bàn đạp đạp rất dễ dàng, đường chỉ may thẳng mượt, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, các mảnh vải đã được đường chỉ khâu lại với nhau.
 
Bánh răng thời gian chuyển động, để lại những dấu ấn không thể phai mờ trong cuộc đời và số phận con người.
 
Thời gian trôi qua, khoa học công nghệ ngày càng phát triển, thế giới đang dần trở nên tốt đẹp hơn, đông đi xuân tới, ánh mặt trời mỗi ngày một rực rỡ hơn, chỉ có con người là già đi. Như một bữa tiệc pháo hoa, pháo hoa nổ tung, sau phút giây chói lòa chính là sự biến mất hoàn toàn.
 
Máy may điện phát ra âm thanh chói tai, bà cụ dùng tay trái ấn phẳng lớp vải, tay phải kéo vải cho đường kim xuyên qua vải một cách trơn tru. Hai mảnh vải được khâu lại với nhau.

 
Sườn xám đang ở giai đoạn ban đầu.
 
Bà cụ đột nhiên ngẩng đầu, cười với Nam Yên đang đứng ở cửa: "Đang suy nghĩ cái gì? Đứng ở cửa mãi mà không đi vào."
 
Nam Yên thành thật nói ra: "Cháu chợt nhớ tới hồi còn nhỏ, cháu vẫn chưa cao bằng máy may. Khi đó, bà cũng như thế này, ngày nào cũng ngồi sau máy may để may sườn xám."
 
“Lúc đó có rất nhiều đơn đặt hàng, bà luôn ước mình có thể thức cả đêm để hoàn thành bộ sườn xám sớm hơn”.
 
Vào thời điểm đó, bà cụ Thẩm là người thừa kế đời thứ tư của sườn xám phái Tô, thanh danh vang dội.
 
Đủ người quyền quý đến tìm bà để đặt mua sườn xám, hàng đặt trước nhiều đến mức kín chỗ.
 
Bây giờ vẫn thế.
 
Chỉ là bà cụ đã lớn tuổi, bà đã sớm thông báo với bên ngoài là một năm chỉ làm hai bộ sườn xám. Tất nhiên, đây là bên ngoài. Trong nội bộ — năm nay bà đã làm hai chiếc sườn xám cho Nam Yên, đây là chiếc thứ ba.
 
Nam Yên đi tới trước mặt bà cụ Thẩm: "Bà nội, sao bà lại đến phòng làm việc sớm như vậy chứ? Sao không ra ngoài đi dạo một chút?"
 
"Ăn sáng xong thì đi dạo một lát, không có việc gì làm nên đến phòng làm việc." Sau khi bà lão may xong chiếc sườn xám thì tắt máy may. Một tay chống lên chiếc máy may, bà chậm rãi đứng lên, cầm lấy bộ sườn xám, ướm vào cho Nam Yên: "Đợi đến khi trời ấm lên là cháu có thể mặc chiếc sườn xám này rồi."
 
"Sao bà lại làm cho cháu nhiều sườn xám thế?"
 
"Làm nhiều một chút, nhân lúc hiện tại bà còn đang tỉnh táo, thì làm thêm cho cháu mấy cái"
 
"..."
 
Hốc mắt Nam Yên nóng lên.
 
Cô đang nhịn xuống cảm giác xúc động muốn rơi lệ.
 
Thì nghe thấy bà cụ Thẩm nói: “Đáng ra tối qua cùng nhà họ Tề ăn cơm, nhưng hình như vì bà nên ăn không được phải không?”
 
Cái gì bà cũng biết.
 
Nam Yên: "... Vâng."
 
Bà cụ Thẩm không cao bằng Nam Yên, hơn nữa tuổi tác càng lớn thì càng phải chịu đựng sức nặng của thời gian nhiều, so với khi còn trẻ thì chiều cao đã thấp đi rất nhiều. Bà hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt của đứa cháu gái duy nhất đã đỏ hoe, đang cố kìm nước mắt.
 
Bà vuốt tóc Nam Yên, giọng điệu bình tĩnh nói: "Người già nào mà không bị bệnh chứ? Bé Yên, đừng căng thẳng, đừng sợ hãi, tất cả đều thuận theo ý trời."
 
Khóe miệng Nam Yên gượng cười: "Cháu không sợ."

 
"Cháu không sợ là tốt rồi." Bà cụ Thẩm hỏi cô: "Khi nào thì hẹn lại với ba mẹ Duật Lễ thế? Trước khi đính hôn nhất định phải ăn một bữa cơm."
 
“Anh ba nói ba mẹ anh ấy lúc nào cũng rảnh, hay là tối nay mời bọn họ qua nhà ăn cơm nhé?”
 
"Được, vậy lát nữa bà sẽ đi thay quần áo."
 
Tinh thần bà cụ không tệ, nhưng động tác lại chậm hơn so với bình thường một chút.
 
Hai tiếng trước khi ăn trưa, Nam Yên cùng bà cụ làm sườn xám trong phòng làm việc, bà cụ muốn dạy cho cô, mỗi một bước đều rất chậm chạp, chỉ xâu kim thôi mà tay đã không ngừng run rẩy.
 
Nam Yên giả vờ như không nhìn thấy.
 
Bà cụ có sự cố chấp của riêng mình, phải mất vài phút, cuối cùng bà mới luồn được sợi chỉ qua kim.
 
“Ừm, mắt vẫn chưa mờ, vậy là tốt rồi.” Bà khoe khoang.
 
Nam Yên cũng khen bà: "Mắt bà nội còn sáng hơn người khác nhiều. Nhà họ Tề có nhiều thanh niên tài tuấn như vậy, nhưng bà lại cứ thích anh ba, bà có ánh mắt chọn người tốt nhất, cháu cũng kém cả bà."
 
Bà cụ Thẩm hừ một tiếng: "Thôi đi, nếu không phải là bà nhìn ra cháu có hứng thú với Tề Duật Lễ, thì sao bà dám nói muốn thằng bé làm cháu rể bà chứ?"
 
Nam Yên: "Cho nên vẫn là mắt nhìn người của cháu tốt sao?"
 
Bà cụ Thẩm: "Đúng đúng đúng, mắt nhìn người của cháu là tốt nhất."
 
Hai bà cháu khen tới khen lui, không khí vui vẻ hòa thuận.
 
Không lâu sau, Tề Duật Lễ đi đến, anh có việc đột xuất phải quay lại công ty một chuyến, đến đây để nói một tiếng với Nam Yên. Nói xong, anh rời khỏi nhà họ Nam, quay lại công ty. Cuối tuần tăng ca, cho đến 4 giờ chiều mới kết thúc, vừa kết thúc là anh đi thẳng tới nhà họ Nam.
 
Khi đến nơi, anh thấy hai chiếc xe thương mại màu đen đậu bên ngoài cổng nhà họ Nam.
 
Biển số xe quen thuộc, một chiếc là của ông cụ Tề, chiếc còn lại là của ba anh.
 
Xem ra mọi người đều đã đến đông đủ.
 
Hai nhà gặp mặt, vừa ăn tối vừa thảo luận về công việc đính hôn.
 
Hai gia đình vốn đã thân quen với nhau, ông cụ Tề và bà cụ Thẩm lại là thanh mai trúc mã nên hiểu nhau đến tận gốc rễ. Hai gia đình lại có ý định kết thân, nên khi bàn chuyện đính hôn thì bầu không khí vô cùng hài hòa.
 
Ông cụ Tề không chỉ ra tay hào phóng mà hai vợ chồng họ Tề còn hào phóng hơn, những tài sản vốn định đưa cho Tề Duật Lễ, trước đó đã công chứng tất cả, đứng tên Nam Yên hết.
 
Trên bàn ăn, người lớn hai bên đều vui vẻ hòa thuận.
 
Nam Yên và Tề Duật Lễ không thể chen vào được, cô nghiêng đầu về phía Tề Duật Lễ, thì thầm: "Có phải là quá nhiều rồi không?"
 
Tề Duật Lễ nhẹ giọng nói: "Nhiều là bởi vì em đáng giá."
 
Trên bàn cơm cười nói vui vẻ.
 
Những người ngồi đây đều là những người quan trọng nhất trong cuộc đời cô.
 
Đối với cô, không có khoảnh khắc nào ấm áp hơn bây giờ, những lời nói đơn giản của Tề Duật Lễ đã khiến trái tim bình lặng của Nam Yên dấy lên vô vàn sóng gió.

 
Suốt thời gian qua, cô không hề biết thế nào là một gia đình trọn vẹn.
 
Nhưng bây giờ, dường như cô có thể mơ hồ chạm vào gia đình, hôn nhân, hạnh phúc, viên mãn, những từ đẹp đẽ nhất trên đời.
 
Nhờ có anh.
 
Nhờ có Tề Duật Lễ.
 
-
 
Sau khi ăn tối xong, hai gia đình chào tạm biệt.
 
Nam Yên và Tề Duật Lễ sau khi tiễn ông cụ Tề xong thì trở về, phát hiện bà cụ Thẩm đã về phòng ngủ.
 
Hai người đã lâu không trở lại chỗ ở của Tề Duật Lễ, thật ra, Tề Duật Lễ sống ở đây rất không thoải mái, giường quá nhỏ, vỏ chăn chọn theo thẩm mỹ của thế hệ trước, hai người họ còn chưa đính hôn mà đã trông giống như cặp vợ chồng mới cưới, ngày nào cũng đắp vỏ chăn đỏ rực. Hơn nữa, ở đây hoàn toàn không có quần áo của Tề Duật Lễ, bộ quần áo trên người Tề Duật Lễ bây giờ là thay lúc đến công ty tăng ca. Phòng nghỉ ở công ty luôn chuẩn bị sẵn vài bộ tây trang để dự phòng cho bất kì tình huống nào.
 
Phòng ngủ cũng không rộng bằng phòng ngủ của Tề Duật Lễ, muốn rót nước cũng phải đi xuống lầu. Dù sao cũng là cậu ấm sang quý được lớn lên trong hoàn cảnh thuận lợi, trong mắt anh không thể chịu nổi loại hoàn cảnh "bần hàn" này.
 
Vì vậy, vào buổi tối, hai người vẫn trở lại chỗ ở của Tề Duật Lễ.
 
Trên đường trở về, Nam Yên nghĩ tới điều gì đó, nói chuyện phiếm với anh: "Anh và ba anh trông rất giống nhau, nhưng mà tính cách của ba anh dễ gần hơn anh rất nhiều."
 
"Anh không dễ gần sao?"
 
“Anh á?” Nam Yên cong môi: "Cũng không khác mấy người giàu có thời nay lắm.”
 
Tề Duật Lễ cười khẩy: "Tính cách tốt không phải là chuyện tốt với anh."
 
Nhà họ Tề có nhiều con mắt khát máu luôn nhìn chằm chằm vào anh trong bóng tối như vậy, anh không thể giả vờ trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu như Tề Vân Xuyên được. Từ trước đến nay anh luôn rất đơn giản, khuôn mặt lạnh lùng, biểu cảm u ám, khiến mọi người cảm thấy sợ hãi.
 
Dường như Nam Yên cũng đồng cảm, không nhắc đến nữa.
 
Một lúc sau, cô lại trở nên bồn chồn: "Kỳ lạ thật đấy, khi trí nhớ của bà nội có vấn đề, vậy mà bà lại nhận nhầm anh là ba em, anh và ba em hoàn toàn khác nhau mà. Tại sao bà lại không nhận nhầm anh là ba anh chứ?"
 
Lúc ăn tối bọn họ đều uống chút rượu.
 
Không khí trộn lẫn mùi rượu thoang thoảng.
 
Giọng nói ngấm rượu của Tề Duật Lễ phát ra một tiếng cười ngắn, trầm thấp khàn khàn, làm cô thấy ngứa ngáy.
 
Anh cười lạnh một tiếng: "Nhận nhầm em là mẹ em, lại nhận nhầm anh là ba anh, chúng ta cùng nhau xuất hiện, em biết bà nội em sẽ nghĩ như thế nào không?"
 
Nam Yên tưởng tượng ra hình ảnh đó.
 
—— Mẹ Nam Yên và ba Tề Duật Lễ gian gian díu díu mập mờ.
 
"..." Nam Yên sửng sốt, đáp: "Chắc hẳn là bà nội sẽ cho rằng chúng ta đang ngoại tình."
 
Cô nhắm mắt lại: "Nhận nhầm anh là ba em cũng tốt, ít nhất thì hai chúng ta cũng không vi phạm đạo đức hay pháp luật gì cả."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận