Tần Hàm Dịch thấy sắc mặt Vệ Ngấn có phần thay đổi, anh cũng chẳng muốn tranh cãi với cô thêm nữa, anh đưa tay vuốt nước trên mặt xuống và hỏi: “Điện thoại của ai đấy?”
Lúc này Vệ Ngấn trong lòng vẫn còn đang tức, làm gì có tâm trạng mà để ý tới anh, liếc nhìn anh một cái rồi cô bắt máy.
“A lô ạ!”
“Xin chào Vệ tiểu thư, tôi là cha của Hứa An Ca.” Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói mạnh mẽ và dứt khoát.
“.......” Vệ Ngấn có chút do dự, rồi cô chào lịch sự: “Cháu chào bác trai.”
“Vệ tiểu thư, tôi không muốn lãng phí thời gian nữa, có lời này tôi muốn nói thẳng.” Cha Hứa An Ca nói vẻ trầm mặc.
“Vâng, có gì bác trai cứ nói ạ!” con tim Vệ Ngấn dần dần trùng xuống, trong lòng bắt đầu có dự cảm chẳng lành.
“Chắc là An Ca chưa nói với Vệ tiểu thư việc thiết kế mới của cô bị nghi là đi lấy trộm của người khác.” Cha Hứa An Ca lên tiếng như ném một quả lựa đạn vào tai Vệ Ngấn.
“Sao lại có sự việc như vậy được ạ?” Vệ Ngấn thực sự không dám tin vào tai mình, những bản thiết kế đó đều do dự tay cô vẽ từng nét một, sao lại bị nghi ngờ là đánh cắp?
“Một nhà thiết kế trẻ, trước hôm cô công bố sản phẩm thiết kế mới đã dùng bản thiết kế này gửi bản thảo lên công ty chúng tôi. Chỉ là, vì là bản thiết kế của người mới vì thế tôi cũng không để ý. Vào sáng ngày hôm nay, giám đốc bộ phận thiết kế đã đem những bản thiết kế đó tới phòng làm việc của tôi, lúc này tôi mới biết thiết kế của hai người giống nhau tới tám chín phần.” Cha Hứa An Ca nói ngắn gọn sự việc cho Vệ Ngấn nghe.
“Bất luận bác có tin cháy hay không cháu đều muốn nói cháu không hề đánh cắp bản thiết kế của bất kì người nào, thiết kế của cháu đều là do tự tay cháu vẽ ra.” Vệ Ngấn biết bản thân mình có thanh minh thế nào thì cũng không có cách nào rửa sạch tội danh này.
“Tôi tin cô cũng không có tác dụng gì, bây giờ những người khác trong công ty đã biết được việc này, muốn kiện cô vi phạm hợp đồng, sau đó dùng người mới, như vậy công ty có thể thành công trong việc xóa đi đàm tiếu lại vừa có thể tiết kiệm một số tiền lớn.”
“Vậy ý của bác trai là sao ạ?” Vệ Ngấn hiểu, lúc này, cô không cần nói gì nhiều, người này đã gọi điện tới cho cô, thì nhất định có cách giải quyết, chỉ xem cái yêu cầu đó cô có thể đồng ý không mà thôi.
“Tôi yêu cầu cô lập tức tổ chức hôn lễ với An Ca, tới lúc đó cô là người của Hứa gia rồi, đương nhiên không có ai dám động vào cô nữa. Động vào cô tức là làm cho cổ phiếu của Hứa thị rơi vào trạng thái bấp bênh.” Cha Hứa An Ca vòng vo một lượt, cuối cùng cũng nói vào vấn đề chính.
Vệ Ngấn ít nhiều cũng đoán ra cha Hứa An Ca gọi điện thoại tới là vì việc này.
“Nếu cháu không đồng ý thì sao ạ?” cô khẽ cười hỏi lại.
“Nếu cô không đồng ý, vậy thì rất xin lỗi, cho dù An Ca muốn bảo vệ cô thì tôi cũng sẽ đặt lợi ích công ty lên hàng đầu.” Cha Hứa An Ca nói với giọng thờ ơ nhưng trong đó cũng có sự kiên quyết.
“Bác trai, cháu cảm thấy bác chắc là cũng không thích gì cháu.” Cô chẳng phải là thiên kim tiểu thư gì cả, Hứa gia chịu đón nhận cô nói cho cùng là cũng là coi trọng cô rồi, thế nhưng cô không hiểu, vì sao cha Hứa An Ca lại ép cô đồng ý việc hôn sự này.
“Tôi không thích cô nhưng An Ca thích cô, nếu tôi làm cho cô thân bại danh liệt tôi sợ rằng cả đời này nó sẽ không tha thứ cho người cha như tôi. Vì thế, hôm nay dù cả hai đã không đồng ý nhưng tôi vẫn để cho giám đốc Hà tuyên bố tin tức về hôn lễ của hai người. Tôi tin cô là một cô gái thông tình đạt lý, An Ca đối xử với cô thế nào cô cũng biết, chắc cô cũng không làm cho Hứa gia phải khó xử, đúng không?” cha Hứa An Ca nói lời không cho Vệ Ngấn còn có khe hở nào để từ chối.
“Bác trai, lời của bác cháu hiểu ạ, cháu suy nghĩ kĩ rồi sẽ trả lời bác.” Vệ Ngấn cố bình tĩnh để trả lời.
“Được, vậy cô bận việc của cô đi! Tôi không làm phiền cô nữa.” Cha Hứa An Ca dứt lời liền cúp máy.
Vệ Ngấn bỏ chiếc điện thoại ra khỏi tai, ngay đó Tần Hàm Dịch liền xông lại gần cô.
“Tiểu Ngấn, cha của Hứa An Ca tìm em làm gì? Ông ta uy hiếp em có phải không?” Tần Hàm Dịch là một người thông mình! Tuy không nghe được cuộc hội thoại nói gì nhưng anh cũng đoán ra tình hình sự việc.
“Không cần anh quản, nếu như anh không còn gì để nói thì em đi trước đây.” Vệ Ngấn không muốn nói nhiều, cô lạnh lùng nhìn anh.
“Nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?” Tần Hàm Dịch đặt tay lên vai cô, lắc lắc người cô hỏi như thể anh đang cuống lắm rồi.
Anh thực sự tức giận rồi, bởi vì anh biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, bằng không sắc mặt cô đã không khó coi tới thế.
Tuy cô cũng là người thông minh nhưng sao có thể là đối thủ của cha Hứa An Ca – người đã từng bao năm lăn lộn trên thương trường.
Cô sợ cô bị lừa, hồ đồ đến mức bị bán đi rồi mà còn giúp người ta đếm tiền.
“Tần Hàm Dịch, đây là việc riêng của em, em không cần anh quản.” Ánh mắt Vệ Ngấn càng trở nên phẫn nộ, sống mũi cô bắt đầu cay sè đi.
Trong lòng cô thực sự đang cảm thấy rất tủi thân, cha Hứa An Ca ép cô, đang uy hiếp cô, không phải cô không nghe ra.
Cô không thể để cho bản thân mình thân bại danh liệt, không phải là cô coi trọng danh lợi mà nếu cô xảy ra chuyện gì thì Tần lão phu nhân nhất định sẽ tranh quyền nuôi dưỡng Tiểu Lạc Lạc với cô.
Một người mẹ không thành thực, tòa án nhất định sẽ không cho cô quyền nuôi đứa trẻ.
Cô có thể chịu cảnh bị người đời mắng nhiếc nhưng cô không thể mất đi Tiểu Lạc Lạc được.
Thế nhưng, bây giờ cô phải làm thế nào? Việc đánh cắp là việc khó mà làm rõ chỉ thông qua lời nói.
“Em là vợ anh, việc của anh làm sao anh có thể không quản.” Tần Hàm Dịch lại vừa tức vừa sợ gầm lên với cô.
“Em không phải, chẳng phải anh đã chọn Hạ Lam à? chẳng phải anh đã quyết định kết hôn với cô ấy à?” Vệ Ngấn vùng vẫy ra không được cô bèn giơ tay lên đánh anh, cú đấm của cô vào ngực anh không hề nhẹ.
“Không, từ trước tới nay đều không phải, vị trí Tần thái thái từ trước tới giờ chỉ thuộc về một mình em.” Tần Hàm Dịch để mặc cho cô đánh, dường như nó không có chút ảnh hưởng nào tới anh.
Bàn tay Vệ Ngấn đánh vào ngực anh đột nhiên dừng lại, cô không ngờ anh lại nói như vậy.
“Dĩ Muội, em đừng chịu đựng một mình nữa, cho dù em vẫn còn hận anh thì hãy để cho anh giúp em có được không?” Tần Hàm Dịch thấy cô bình tĩnh lại anh liền hạ giọng nói nhẹ nhàng thương lượng với cô.
“Em không muốn có quan hệ gì với anh nữa, em sợ em sẽ không sống nổi, con tim em mệt mỏi lắm rồi, đau lắm rồi....” trong lúc Vệ Ngấn nói cô chỉ cảm thấy con tim mình đang run lên đau đớn, thực sự không còn đủ dũng khí nữa.
“Dĩ Muội, anh sẽ không làm em đau nữa, anh sẽ không đâu.” Tần Hàm Dịch kéo cô ôm chặt vào lòng, cả đời này anh đều không muốn bỏ cô ra.
“Bỏ ra, anh không biết gì cả, anh dựa vào cái gì mà khẳng định như thế....” cô vùng vẫy ở trong lòng anh, cô sợ anh ấm áp quá, cô sợ rằng con tim cô sẽ ghi nhớ cảm giác quen thuộc này.
“Dĩ Muội, vậy thì hãy giống như em và Lam Dư Khê, chỉ coi anh là bạn có được không?” anh biết, cô đã quá đau lòng, vết thương của cô quá sâu, nhất thời không có cách nào đón nhận anh được, vì thế, anh không dám giải thích, không dám nói nhiều, chỉ muốn tìm một lí do để ở lại bên cạnh cô, giúp cô vượt qua khó khăn ở phía trước.
Thực ra, anh có thể nhượng bộ thế này chẳng qua cũng là vì anh có sự tự tin, anh biết người cô yêu trong lòng từ trước tới nay vẫn là anh chưa từng thay đổi.
Và việc mở được nút thắt trong lòng cô nhất định không phải chỉ là việc ngày một ngày hai, vì thế anh sẽ không nóng vội.
Tần Hàm Dịch vẫn là người hiểu Vệ Ngấn, anh không nói tới tình yêu, anh xuất phát điểm làm bạn bè, như vậy sẽ khiến cô có thể dễ dàng đón nhận.
Cô ngừng vùng vẫy, khi cô ngẩng đầu lên từ lòng anh, khuôn mặt cô đã đẫm nước mắt.
“Cha Hứa An Ca nói, mấy ngày trước bộ phận thiết kế của bọn họ phát hiện một bản thiết kế của một nhà thiết kế mới được nộp lên trước em, thiết kế của em bị nghi ngờ là đánh cắp, người của Hứa thị muốn bóc trần sự việc này và dùng người mới, cáo em đánh cắp, vi phạm hợp đồng.” Cô vừa nói giọng vừa run lên kích động, cô nắm chặt lấy cổ áo anh: “Tần Hàm Dịch, em không thể thân bại danh liệt, nếu như em chẳng còn gì thì bà nội anh sẽ cướp Tiểu Lạc Lạc mất.”
“Dĩ Muội, em nghe anh nói, chỉ cần có anh ở đây thì sẽ không có ai có thể cướp Tiểu Lạc Lạc, cũng không ai có thể vu oan cho em đánh cắp bản thiết kế cả.” Tần Hàm Dịch ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cô, đi tới bên ghế sô pha ngồi xuống, một tay anh vắt lên vai cô, một tay kia lau đi nước mắt trên má cô: “Đừng khóc nữa, chỉ cần có anh ở đây thì bất cứ việc gì đều có thể giải quyết.”
Chỉ một câu nói mà con tim Vệ Ngấn dường như đã an yên hơn rất nhiều.
Cô nhìn anh chằm chằm, trong ánh mắt là một sự dựa dẫm, tin tưởng mà không từ nào có thể diễn tả đưuọc.
Tần Hàm Dịch khẽ cười, khẽ đặt hai tay lên má cô: “Nhìn ánh mắt em thế này anh có một ảo giác dường như dung nhanh anh vẫn chưa bị hủy hoại.”
Đa phần mọi người nhìn thấy khuôn mặt xấu xí đáng sợ này của anh đều để lộ ra nét biểu cảm chán ghét.
Kể cả là một số ít những người thân, bạn bè sau khi nhìn thấy cũng tỏ vẻ thương hại anh chứ không như cô lúc này.
Nếu đây không phải là yêu thì thế nào mới là yêu?
Thực ra, nỗi khổ của cô anh đều hiểu. Chỉ là, anh là một người đàn ông, anh không có cách nào nhẫn nhịn được nhìn cô và Hứa An Ca ở bên nhau.
“Khi đó nhất định là rất đau đúng không?” cô đưa tay lên, sờ vào khuôn mặt lồi lõm chằng chịt những vết sẹo của anh, cùng với việc bàn tay di chuyển, con tim cô càng lúc càng đau.
“Không đau.” Anh lắc đầu, anh nắm lấy tay cô: “Chỉ nhớ em thôi, từ lúc hôn mê tới lúc tỉnh lại đều rất nhớ em.”
“Vậy tại sao anh không gọi điện thoại cho em?”
Nếu như anh sớm nói với cô thì cô nhất định sẽ đợi anh, cũng sẽ không trách anh như bây giờ, không dám đón nhận anh.
“Khi anh tỉnh lại thì Hứa An Ca đã quay về trong cuộc sống của em và Tiểu Lạc Lạc rồi. Hơn nữa, anh cũng không muốn dùng khuôn mặt này để đối diện với em, anh có thể không để ý việc bị thiên hạ cười chê nhưng anh không muốn để em đau lòng, anh cứ nghĩ Lam Lam rất nhanh sẽ nghĩ thông thôi, sẽ không muốn ở bên một người xấu xí như anh thế này. Tới lúc đó anh có thể phẫu thuật thẩm mỹ nhìn giống Hứa An Ca một chút, sau đó đưa em và Tiểu Lạc Lạc rời khỏi nơi đây, không ai có thể làm phiền tới cuộc sống của chúng ta nữa. Thế nhưng, tưởng tượng thì lúc nào cũng đẹp đẽ hơn hiện thực, anh không ngờ Lam Lam lại điên cuồng như vậy.”
Tần Hàm Dịch cười đau khổ, anh tưởng rằng mọi chuyện có thể diễn ra như suy nghĩ của anh nhưng cuối cùng thì hoàn toàn ngược lại.
Có điều, bây giờ anh đã quay về rồi, nếu không anh không có cách nào tưởng tượng được, dưới sự ép buộc của cha Hứa An Ca thì cô sẽ buồn như thế nào.
“Phẫu thuật mặt giống với Hứa An Ca anh không cảm thấy tủi thân à?” hai mắt cô lại một lần nữa đỏ lên, cô cảm thấy buồn thay cho anh, cô biết anh rất để ý tới sự tồn tại của Hứa An Ca, thế nhưng nếu sau này mỗi ngày soi gương nhìn thấy đều là khuôn mặt đó thì anh làm sao mà bình tĩnh được?
“Chỉ cần em và Tiểu Lạc Lạc hạnh phúc thì bảo anh làm gì anh cũng đồng ý. Hơn nữa, vốn là lỗi của anh anh chịu trách nhiệm cũng là điều nên làm.” Tần Hàm Dịch cảm thấy thật nhẹ nhõm, có thể nói với cô nhiều điều thật lòng của anh thế này anh cảm thấy thật thoải mái.
“Tần Hàm Dịch, anh là đồ ngốc, tại sao phải nói với em những điều này? Em không muốn ở bên anh nữa, tại sao không thể buông tay em?” cô tưởng rằng cô đã có thể miễn dịch với những lời nói thế này, dù sao thì Lam Dư Khê cũng đã nói với cô rồi.
Thês nhưng, hóa ra Lam Dư Khê nói và việc tự anh nói ra lại khác nhau nhiều tới thế.
“Dĩ Muội, kể cả là tới cuối cùng em vẫn không thể ở bên anh thì những lời này anh cũng phải nói với em. Bởi vì anh muốn để cho em biết, từ đầu tới cuối anh đều yêu em, chưa từng thay đổi. Anh không muốn chúng ta không còn tự tin để yêu mà chỉ còn khả năng để hận.” Anh nói với cô lời nói từ tận đáy lòng mình, đây là điều hiếm có trước đây của bọn họ.
Trải qua một lần sống chết, sau khi biết được một số chân tướng, rất nhiều sự việc đối với anh mà nói thì đã không còn làm gì nữa rồi.
Ví dụ, Tần thị, mắt nhìn bà và mẹ đấu đá nhau người sống kẻ chết, Tần phu nhân bảo anh quay trở về Tần thị nhưng anh vẫn không chịu.
Cứ để cho bọn họ tranh đi! Anh thắng thì Tần thị là của người đó, anh thực sự mệt rồi, anh không muốn tham gia vào việc tranh đấu đó nữa.
Nhưng, cho dù anh chẳng còn quan tâm tới việc gì nữa nhưng anh vẫn không có cách nào để không quản cô, không gặp cô.
Đời này kiếp này anh chỉ muốn cùng cô và Tiểu Lạc Lạc – cả nhà ba người sống một cuộc sống đơn giản hạnh phúc thôi....
Cô nghẹn ngào, miệng cô mấp máy nhưng không thành tiếng, cô nhìn anh, nước mắt chảy ra càng nhiều hơn, dường như nước mắt những lúc cô gồng mình kìm nén lại lúc này đều được đẩy hết ra.
Bàn tay anh khẽ đặt lên vai cô, một tay vuốt mái tóc cô, anh muốn làm dịu đi sự đau đớn, sự bất an của cô.....
Cô ngả vào lòng anh khóc nức nở, khóc tới nỗi nước mắt không còn nữa, khóc nấc lên rồi mới dừng lại.
“Không khóc nữa à?” anh cười bất lực, cúi đầu xuống nhìn cô, khi anh nói, hơi thở của anh còn phả cả vào mặt cô.
Lúc này cô đã khôi phục lí trí cô mới chú ý thấy sự gần gũi của ahia người, cô liền lùi về phía sau, thoát khỏi cái ôm ấm áp của anh.
Lần này anh cũng không ngăn cô lại, dù sao thì anh cũng đang có việc muốn bàn với cô, hai người cứ ôm lấy nhau cũng không tiện để nói.
Anh nhìn cô cúi đầu như thể một cô vợ nhỏ đang thẹn thùng, trong lòng anh cảm thấy thật ngọt ngào, còn có thể nhìn thấy cô thế này, thật tốt biết bao.
Nếu như không phải là còn có việc đợi bọn họ giải quyết thì lúc này anh thực sự muốn đẩy cô xuống, cùng cô vui vẻ để thỏa lòng khao khát bao lâu nay.
“Nói xem việc Hứa thị vu cáo em đánh cắp bản thiết kế là như thế nào?” lúc này nét mặt anh rất nghiêm túc hỏi cô.
“Chẳng phải lúc nãy em đã nói rồi à!” cô hơi chau mày lại, dừng lại vài giây nhìn Tần Hàm Dịch: “Anh đừng nói khó nghe như thế, Hứa thị chắc là không vi cáo em đâu, có thể chỉ là người mới đó có phong cách thiết kế rất giống với em mà thôi.”
“Diệp Dĩ Muội, em thực sự vẫn tưởng rằng ai cũng là người tốt đấy à?” Tần Hàm Dịch lạnh lùng nói chế giễu.
“Anh không phải.” Vệ Ngấn bất mãn cãi lại.
“......” Tần Hàm Dịch thở phì ra một hơi, cuối cùng quyết định không tranh cãi với cô nữa: “Hứa thị không kiện em đánh cắp bản thiết kế với điều kiện là gì?”
Lúc này cô chỉ có thể tin tưởng Tần Hàm Dịch thôi, cũng chỉ có Tần Hàm Dịch mới có thể giúp cô.
“Em muốn để bảo vệ danh tiếng nên sẽ đồng ý với ông ta?” Giọng nói Tần Hàm Dịch càng lúc càng lạnh lùng, trong ánh mắt ánh lên sự phẫn nộ.
“Nếu như em muốn đồng ý thì em còn cần anh giúp à?” Vệ Ngấn phẫn nộ gầm lên, cô cảm thấy vấn đề anh hỏi thực sự như thể anh chẳng suy nghĩ vậy.
Cô gầm lên với anh như vậy nhưng anh lại cảm thấy thoải mái trong lòng.
Sau đó, anh mới nói ra lời muốn nói: “Em không cảm thấy những sự việc này xảy đến rất trùng hợp à, giống như thể có người đã lên kế hoạch sắp xếp vậy?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...