Hôn Nhân Chớp Nhoáng Quấn Quýt Chồng Yêu


“Như Thâm, sao anh lại ở cùng với Hoa Hiểu Bồng nữa hả? Các người ở nơi này làm gì?” Cô ta tức giận dò hỏi.

“Cô ấy ngủ giấc ngủ của cô ấy, anh xem sách của anh.

” Tần Như Thâm nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta liền nổi giận ngay lập tức.

“Vậy tại sao anh lại bảo người giúp việc lấy tấm thảm cho cô ta?” Hai bên quai hàm của cô ta tức đến nỗi phồng cả lên.

Tần Như Thâm thật sự không muốn để ý đến cô ta nữa, đúng là một đứa điên khùng: “Máy điều hòa ở đây mở quá lớn, cô ấy đã ngủ rồi nên anh mới bảo người giúp việc mang tấm thảm cho cô ấy, không được à?”
“Không được, cho dù cô ta có bị lạnh chết cũng không liên quan đến anh.

” Cô ta nổi giận đùng đùng nói.

Cả hai người vừa tranh cãi, Hoa Hiểu Bồng liền bị đánh thức, cô ngước mắt nhìn thấy Tần Như Thâm và Lục Cẩm San đang đứng trước cửa liền giật bắn người lên: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Lục Cẩm San nhào tới: “Con nhỏ chết tiết, cô đừng có giả vờ ngủ, có phải chỉ cần tôi không ở đây thì cô sẽ tán tỉnh Như Thâm đúng không?”
Hoa Hiểu Bồng buồn bực, con mẹ nó ngủ mà cũng có thể bị trúng đạn: “Tôi đang ở nơi này đọc sách, sau đó ngủ thiếp đi, tôi căn bản không biết anh rể sẽ đến đây.


“Cô đừng có ngụy biện, cô có gương mặt như con hồ ly tinh này chính vì muốn tán tỉnh đàn ông đấy.

” Cô ta chán ghét Hoa Hiểu Bồng, chán ghét gương mặt này của cô, cô ta ước gì có thể rạch nát mặt cô, khiến cô trở thành một đứa xấu xí.

Hoa Hiểu Bồng không muốn tranh cãi với cô ta, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.

“Tôi đi trước đây.

” Cô xoay người bước ra ngoài.


Lục Cẩm San tức đến run người, cô ta cầm lấy ly trà trên bàn và ném về phía cô.

Lần này Tần Như Thâm nhanh tay lẹ mắt mà nhanh chóng chạy tới, dùng cơ thể rắn chắc của mình che chở cho Hoa Hiểu Bồng.

Ly trà mang theo nước trà nóng hôi hổi đập vào lưng anh ấy.

Tần Như Thâm khẽ rên lên một tiếng.

Nương theo tiếng “choang” của ly trà rơi xuống đất và vỡ thành mảnh vụn, bản thân Lục Cẩm San cũng bị dọa sợ mà hét lên.

Bà Lục và Lục Cẩn Ngôn cùng nhau chạy tới.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Bà Lục hỏi.

“Anh rể bị nước sôi làm phỏng rồi.

” Vẻ mặt của Hoa Hiểu Bồng dần dần trở nên trắng bệch, cô không ngờ Lục Cẩm San lại làm ra loại chuyện quá khích đến như vậy, giống như có mối thù sâu sắc với cô vậy.

Bà Lục nhanh chóng dặn dò người giúp việc mang thuốc trị phỏng tới, Lục Cẩn Ngôn đưa anh ấy đến phòng tắm xử lý chỗ bị thương.

Vẻ mặt của bà Lục trở nên tái mét, bà ta vừa nhìn thấy mảnh vỡ của ly trà trên mặt đất đã có thể tưởng tượng chuyện đã xảy ra.

“Cẩm San, con đang làm gì thế hả?”
“Không phải con, không liên quan gì đến con, đều do Hoa Hiểu Bồng, đều là lỗi của cô ta.

” Lục Cẩm San tức điên lên mà chỉ vào Hoa Hiểu Bồng.

Cô ta không hề cảm thấy bản thân đã làm sai, chỉ trách Tần Như Thâm chạy tới bảo vệ Hoa Hiểu Bồng không cho ly trà đập vào cô ta, nếu không thì chắc chắn cô ta sẽ bị hủy dung, sau này cũng đừng mong có thể quyến rũ Tần Như Thâm nữa.


Tại sao Tần Như Thâm lại bảo vệ Hoa Hiểu Bồng, quá đáng sợ rồi, chắc chắn anh ấy đã bị Hoa Hiểu Bồng quyến rũ rồi, giữa hai người bọn họ chắc chắn có vấn đề.

Bà Lục quay đầu nhìn về phía Hoa Hiểu Bồng, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén: “Cô lại làm gì rồi hả?”
“Con không hề làm gì cả, con chỉ ở nơi này đọc sách sau đó ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại thì nhìn thấy chị hai đang cãi nhau với anh rể.

Con muốn rời đi thì chị hai lại cầm ly trà ném vào con, anh rể chặn lại giúp con nên cuối cùng ly trà đã bị ném lên người anh rể.

” Hoa Hiểu Bồng giải thích.

“Mẹ à, mẹ đừng nghe cô ta ngụy biện, cô ta đang ở nơi này quyến rũ Như Thâm, khi nhìn thấy con đến đây mới giả vờ ngủ say.

Con đã nhìn thấu âm mưu của cô ta nên cô ta mới muốn chạy trốn, con trong giây phút tức giận đã cầm ly ném vào cô ta, không ngờ Như Thâm lại bảo vệ cô ta.

Nếu như bọn họ không gian díu với nhau thì tại sao anh ấy lại bảo vệ cô ta chứ?” Lục Cẩm San nghẹn ngào khóc lên, dáng vẻ trông vô cùng uất ức giống như bị kẻ xấu tố cáo trước vậy.

Hoa Hiểu Bồng không nói nên lời, nếu nói về chuyện vu oan, Lục Cẩm San đứng thứ nhất thì chắc chắn không có người nào dám đứng thứ hai: “Chị hai à, tại sao chị cứ luôn cảm thấy em sẽ tán tỉnh anh rể chứ? Em đã có một người chồng tốt đến như vậy thì tại sao lại muốn tán tỉnh anh rể chứ?”
Bà Lục cũng nghĩ như vậy, vì vậy bả ấy không hề hung hăng dạy dỗ Hoa Hiểu Bồng.

Bây giờ nhiệm vụ của cô ta chính là sinh đứa cháu cho bà ta, bà ta không thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ cô, lỡ như thật sự có thai mà làm cho cô sảy thai thì hỏng bét.

Đợi đến khi đứa con được sinh ra thì muốn xử lý cô như thế nào cũng được.

Tần Như Thâm đã trở về phòng, còn Lục Cẩn Ngôn thì đến đây.

Gương mặt của anh không có một chút biểu cảm nào, anh không nói lời nào mà đi thẳng đến trước bàn, sau đó cầm lấy ly trà trên đó và đột nhiên hất xuống.

Động tác vừa nhanh vừa chính xác, hơn nữa không hề báo trước, Lục Cẩm San chỉ nghĩ rằng anh muốn uống trà nên hoàn toàn không hề đề phòng, toàn bộ nước trà đều đổ xuống chân của cô ta.


Cô ta hoảng hốt mà hét lên một tiếng đinh tai nhức óc.

Cô ta quan tâm đến vẻ ngoài của mình nhất, không thể có bất kỳ vết thương nào.

“Mẹ ơi, cứu con với, Lục Cẩn Ngôn gϊếŧ người rồi.


Hoa Hiểu Bồng kinh ngạc, đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lục Cẩn Ngôn hất nước sôi vào người khác, chỉ là không ngờ anh sẽ hất vào Lục Cẩm San.

Bà Lục hít sâu một hơi, nhanh chóng bảo người giúp việc bôi thuốc cho Lục Cẩm San.

“Cẩn Ngôn, con đang làm gì vậy hả?”
“Đây chỉ là hình phạt cảnh cáo, lần ở bên bờ hồ con đã từng cảnh cáo chị ta, cho dù người phụ nữ này phạm tội tày trời thì cũng chỉ có con có thể trừng phạt.

” Lục Cẩn Ngôn hung hăng nói ra từng chữ một.

Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, vật nuôi của anh làm sao có thể đến phiên người khác dạy dỗ chứ?
Lục Cẩm San khóc lóc thảm thiết: “Lục Cẩn Ngôn, nếu như chân tôi có vết sẹo thì cậu không xong với tôi đâu.


Lục Cẩn Ngôn vươn cánh tay rắn chắc của mình ra và ôm lấy vai của Hoa Hiểu Bồng, anh kéo cô từ trong góc đến bên cạnh mình, đây là để tuyên bố chủ quyền lãnh thổ của anh, không thể bị xâm phạm.

“Lục Cẩm San, tôi cảnh cáo chị, sau này nếu như chị dám chạm vào một tí da thịt của gương mặt này, tôi sẽ dùng axit khiến chị bị hủy dung!” Giọng nói của anh cực kỳ lạnh lẽo giống như sự va chạm giữa những tảng băng, khiến cho Lục Cẩm San rùng mình một cái.

“Cậu dám à!”
“Chị cứ xem thử tôi có dám hay không!” Trên mặt của Lục Cẩn Ngôn mang theo sát khí u ám, dữ tợn và khát máu, ánh mắt sâu thẳm, rét lạnh và sắc bén như lưỡi dao.

Lục Cẩm San sợ hãi, sự lạnh lẽo trút thẳng vào áo của cô ta, cô ta kéo mẹ mình cản lại ở trước mặt: “Lục Cẩn Ngôn, tôi là chị của cậu, chị ruột của cậu đấy!”
“Chị còn xứng à?” Lục Cẩn Ngôn lạnh lùng hậm hừ một tiếng, trong ánh mắt không hề có một tia cảm xúc nào mà chỉ có sự lạnh lùng.

“Được rồi, hai chị em đừng làm tổn thương đến tình cảm giữa hai đứa.


” Bà Lục nhanh chóng làm người hòa giải.

Lục Cẩn Ngôn yêu cầu bảo vệ cho xem camera của phòng đọc sách, để cho Lục Cẩm San nhìn một cách rõ ràng.

Bà Lục vỗ về bàn tay của cô ta: “Cẩm San, con nhìn xem, bọn họ cách nhau xa đến như vậy, chưa hề làm chuyện gì cả, thậm chí còn không nói với nhau một câu nào, con đừng đa nghi như vậy nữa.

Sự kiên nhẫn của đàn ông có giới hạn, nếu như con cứ như vậy và phá hủy tình cảm của các con, vậy thì không thể cứu vãn được nữa.


Lục Cẩm San nghiến chặt răng nói: “Mẹ à, chẳng phải chúng ta nên lo trước tính sau đối với mấy đứa hồ ly tinh sao? Năm xưa nếu như mẹ kịp thời đuổi Tư Mã Ngọc Nhi rời đi thì bà ta cũng không có cơ hội từng bước đi vào nhà mình.


“Hiểu Bồng là em dâu của con, nó đã kết hôn rồi thì con cần gì phải đề phòng nó chứ, nếu như con muốn đề phòng thì cũng nên đề phòng với những người phụ nữ ở bên ngoài.

” Bà Lục nói.

“Con cứ phải đề phòng cô ta đấy.

” Lục Cẩm San cứng đầu nói.

Bà Lục thở dài một cái, bà ta không khỏi cảm thấy hơi lo lắng, con gái cứ mãi để ý đến mấy chuyện vụn vặt như thế, quá khác thường rồi.

Khi Hoa Hiểu Bồng trở về phòng thì điện thoại vang lên, là bố gọi đến.

“Hiểu Bồng à, chị Hoa Mộng Lê của con đã trở về rồi.


“Con biết ạ, chúng con đã gặp nhau ở Long Thành rồi.

” Hoa Hiểu Bồng gật đầu.

“Lúc đầu chẳng phải chúng ta đã nói rõ rồi sau? Chờ đến khi con bé trở về thì sẽ đổi người, đón con về nhà……”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận