Hôn Nhân Chớp Nhoáng Quấn Quýt Chồng Yêu


Hoa Mộng Lê che miệng và lớn tiếng cười lên: “Vô cùng đẹp trai ư? Vô cùng xuất sắc à? Cô đang nói ngược với lòng à? Tôi đã từng xem ảnh của anh ta, trông vô cùng, cực kỳ……có nét đẹp tâm hồn.”
Vốn dĩ cô ta muốn dùng từ xấu xí nhưng đã khựng lại, cô ta biết chừng mực, không thể nói một cách quá trắng trợn ở trước mặt người lạ.
Tiêu Diệc Mẫn liếc mắt nhìn cô ta một cái, vài phút sau thì cô ta đã đoán được chuyện gì đã xảy ra rồi?
“Nào, Hoa Mộng Lê, tôi đưa cô đi gặp một người.” Cô ta nở một nụ cười gian xảo.
Khi bước vào đại sảnh của bữa tiệc, cô ta dẫn Hoa Mộng Lê đến một góc dễ quan sát.
“Cô nhìn thấy chiếc bàn kia không? Em gái của cô đang ở ngay đó.”
Hoa Mộng Lê nhìn theo phương hướng mà Tiêu Diệc Mẫn đã chỉ, cô ta chỉ liếc mắt nhìn Hoa Hiểu Bồng một cái, sau đó ánh mắt lại rơi vào người đàn ông vô cùng tuấn tú ở bên cạnh cô.
Anh tuấn tú đến như vậy, hoàn hảo đến như vậy, hào quang nổi bật kia giống như thần mặt trời Apollo bước ra từ đền thần Kim Ô.
Đôi mắt của cô ta không thể chuyển động nữa, cô ta cảm thấy trái tim của mình như bị cướp mất, linh hồn như bị phá tan.
“Người đàn ông cực kỳ đẹp trai kia là ai vậy?”
“Chính là người chồng hiện tại của em cô, chồng chưa cưới trước đây của cô, Lục Cẩn Ngôn.” Tiêu Diệc Mẫn sáp lại gần bên tai cô ta và nói từng chữ một cách rõ ràng và mạnh mẽ.
Dường như có một tia sét đánh thẳng xuống đỉnh đầu và xuyên qua cơ thể của cô ta, khiến cho cô ta run lên một cách dữ dội: “Không thể nào!”
“Tôi đã quen biết với anh ấy từ lúc mười tám tuổi rồi, cho dù tôi nhắm mắt lại cũng có thể vẽ ra dáng vẻ của anh ấy, làm sao có thể nhận lầm chứ?” Tiêu Diệc Mẫn nói với giọng điệu vô cùng chắc chắn.
Hoa Mộng Lê ngơ ngác một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, cô ta nhỏ tiếng nói: “Có phải anh ta thích đàn ông hay không?”

Tiêu Diệc Mẫn giật mình và bật cười: “Sao có thể chứ, khi nãy anh ấy còn làm chuyện kia với em gái của cô ở trên sân thượng đấy, em gái cô vô cùng suиɠ sướиɠ, kêu đến long trời lở đất đến mức khàn cả giọng rồi.” Cô ta cố tình nói quá lên.
Gương mặt xinh đẹp của Hoa Mộng Lê nhăn nhó dữ dội, lục phủ ngũ tạng của cô ta đều đang ứa máu, toàn bộ dây thần kinh trong cơ thể đều co thắt lại, mỗi một tế bào đều đang gào thét.
Cô ta sắp nổi điên lên rồi, sắp sụp đổ rồi, cô ta thật sự rất muốn lớn tiếng khóc lên, rất muốn liều mạng hét lên.
Cô ta đã bị gạt rồi, cô ta con mẹ nó đã bị lừa và nhường người chồng chưa cưới tốt đến như vậy cho Hoa Hiểu Bồng rồi!
Tiêu Diệc Mẫn thu hết toàn bộ vẻ mặt của cô ta vào đáy mắt, trong lòng âm thầm cười trộm, không bao lâu sau cô ta sẽ được xem một vở kịch hay rồi.
Đợi đến khi Hoa Mộng Lê và Hoa Hiểu Bồng đối đầu đến mức cả hai người đều bị thiệt hại, cô ta sẽ có thể thừa nước đục thả câu mà nhân cơ hội cướp lấy Lục Cẩn Ngôn rồi.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, sao cô lại đối xử với Lục Cẩn Ngôn như vậy chứ?”
Hoa Mộng Lê xoay người đi ra ngoài, cô ta sợ bản thân sẽ không thể kiểm soát và không nhịn được chạy qua đó.
Cô ta là một người phụ nữ thông minh, thứ mà cô ta có chính là mưu mô, cô ta không thể mất bình tĩnh trước mặt người nhà họ Lục và để lại ấn tượng xấu trong lòng bọn họ được.
Cô ta đã được giáo dục trong lớp quý tộc từ nhỏ, được đào tạo theo tiêu chuẩn của cô chủ nhà giàu nên cô ta luôn biết cách giữ trạng thái hoàn hảo nhất của mình.
Đến lúc đó, cô ta phải để cho người nhà họ Lục biết được so với một đứa hoang dã không có chỗ nào tốt như Hoa Hiểu Bồng, cô ta càng thích hợp trở thành cô chủ của nhà họ Lục hơn, để cho Lục Cẩn Ngôn thấy được cô ta mới là người vợ hoàn hảo nhất của anh.
Khi bước ra khỏi khách sạn, cô ta đã nói cho Tiêu Diệc Mẫn biết về chuyện bản thân lấy được thông tin về bối cảnh của Lục Cẩn Ngôn từ người khác.
“Ôi trời ạ, cô đã bị người kia lừa rồi.” Tiêu Diệc Mẫn che miệng và tỏ vẻ vô cùng bất ngờ.
“Nếu để cho tôi gặp lại tên chết tiệt kia thì tôi sẽ gϊếŧ chết anh ta!” Hoa Mộng Lê nghiến răng nghiến lợi nói.
Trên mặt của Tiêu Diệc Mẫn hiện lên vài nét gian xảo: “Cô nghĩ xem, có khi nào chuyện này là do Hoa Hiểu Bồng làm ra không, cô ta chính là người được lợi nhiều nhất.


Nếu như cô ta mua chuộc người kia, sau đó bảo người kia đưa phần tài liệu giả cho cô và dọa cô đào hôn, cô ta sẽ có thể thuận lợi gả vào đó rồi.”
Hoa Mộng Lê u ám liếc cô ta một cái.
Chắc hẳn người phụ nữ này chính là người yêu thích Lục Cẩn Ngôn, một trong những tình địch của cô ta.
Muốn tính kế ở trước mặt cô ta à, vẫn còn non nớt lắm.
Cô ta đã nhìn thấu âm mưu của Tiêu Diệc Mẫn từ lâu rồi, âm mưu kia chính là muốn khiến cho cô ta và Hoa Hiểu Bồng xảy ra xích mích và khiến cho bọn họ đấu đá đến mức cả hai đều bị thiệt, sau đó bản thân có thể thừa nước đục thả câu.
Nhưng mà cô ta nói đúng, chuyện này rất có thể là do Hoa Hiểu Bồng mưu mô chết tiệt kia làm ra.
Ngoại trừ cô thì không còn người nào khác nữa.
Người duy nhất lấy được lợi ích khi dọa cô ta bỏ chạy chỉ có cô.
Cô ta thấy cô lúc nào vụng về mơ màng nên còn nghĩ rằng cô thật sự là một đứa ngơ ngác không biết gì cả, không ngờ lại có nhiều mưu mô đến như vậy.
Cô đã làm như vậy thì đừng trách cô ta sẽ trả lại bằng cách đó.
Cô ta sẽ không bỏ qua cho cô đâu!
“Cô Tiêu, cô đang nói gì vậy, sao tôi có thể đào hôn chứ? Tôi không phải là một người hèn hạ đến như vậy, cho dù Cẩn Ngôn trông như thế nào thì tôi cũng sẽ không quan tâm.


Tôi đã gặp sự cố ở nước ngoài nên mới bỏ lỡ lễ cưới.

Hơn nữa, Hiểu Bồng là em gái của tôi, tôi tin em ấy chắc chắn sẽ không làm ra chuyện hại tôi, chắc chắn có người khác giở trò trong chuyện này.”
Tiêu Diệc Mẫn âm thầm hậm hừ ở trong lòng, thật biết giả vờ, xem ra cô ta cũng không phải là thứ tốt đẹp gì.
“Được rồi, dù sao thì sự thật cũng đã rõ như ban ngày rồi, các cô nên làm gì là chuyện của bản thân các cô, không liên quan đến tôi.”
Tiêu Diệc Mẫn mỉm cười bước vào, cô ta cứ chờ có kịch hay để xem là được rồi, cũng không biết người nào sẽ chết trước.
Sau khi lễ đính hôn kết thúc, vốn dĩ Lục Cẩm San muốn trải qua đêm đính hôn với Tần Như Thâm, thế nhưng không ngờ Tần Như Thâm lại đưa cô ta về nhà họ Lục.
Cô ta thất vọng tột độ, khi Tần Như Thâm vừa rời đi liền khóc lóc thảm thiết, bà Lục vội vàng đến an ủi cô ta.

Dựa vào lễ nghi thì cách làm của Tần Như Thâm không có gì để chê, dù sao đây cũng là đính hôn chứ không phải kết hôn.

Bà ta cũng không thể nói gì.
Lục Vũ Hàm cảm thấy cực kỳ thất vọng đối với cô ta, mặt mũi của ông ấy đều bị cô ta làm mất hết rồi.
Ngày hôm sau là Tết Đoan Ngọ nên được nghỉ ba ngày, không cần phải đi làm.

Bà Lục gọi điện thoại cho Tần Như Thâm và bảo anh ấy đến đây vào Tết Đoan Ngọ.
Bà ta đoán rằng Tần Như Thâm vẫn còn vướng mắc trong lòng, vì vậy nhân dịp kỳ nghỉ này để cho hai đứa nhỏ làm hòa với nhau.

Lục Cẩn Ngôn đang chơi bóng quần trong phòng tập thể thao.
Cô cảm thấy bản thân tốt nhất nên đứng cách những nơi có Tần Như Thâm xa một chút, kẻo Lục Cẩm San lại vô duyên vô cớ lên cơn ghen tuông.
Nhà họ Lục có một căn phòng đọc sách, trong phòng có rất nhiều sách, sau khi ăn trưa thì cô rót một ly cà phê và đi vào phòng đọc sách.
Lục Cẩm San đã lên lầu thay quần áo và trang điểm rồi, cô ta vô cùng buồn bực, bố đã đóng băng thẻ tín dụng của cô ta nên không bao lâu cô ta sẽ không còn tiền mua quần áo nữa, chẳng lẽ phải mặc lại những bộ đồ cũ sao?
Nếu như bị người khác nhìn thấy cô ta mặc một bộ quần áo đến hai lần thì chẳng phải sẽ trở thành trò cười trong giới nổi tiếng sao.
Tần Như Thâm biết cô ta phải trang điểm rất lâu, vì vậy anh ấy cũng đi đến phòng sách và định tìm một quyển sách để xem.
Khi anh ấy bước vào mới nhìn thấy Hoa Hiểu Bồng cũng ở đó.
Cô đang nằm ngủ ở trên ghế.
Tần Như Thâm mỉm cười, anh ấy ngồi ở trước mặt cô và cầm lấy một quyển sách, tùy tiện lật xem vài trang.
Thế nhưng anh ấy đã không còn tâm trạng đọc sách nữa, đôi mắt cứ lén lút liếc nhìn cô.
Gương mặt nhỏ nhắn thuần khiết kia, trông có vẻ cực kỳ yên bình.
Cô không hề giống như Lục Cẩm San, mỗi ngày phải trang điểm theo ba kiểu khác nhau, còn không ngừng mày mò chỉnh sửa, toàn bộ thời gian đều dùng hết lên gương mặt của cô ta, giống như không trang điểm thì không thể ra ngoài gặp người vậy.
Cô lại không thoa son trét phấn, gương mặt rất sạch sẽ thuần khiết, nhưng mà càng như vậy thì càng thể hiện rõ sự xinh đẹp của cô, một vẻ đẹp trong sáng tự nhiên không bị nhiễm mẫn một chút nào.
Anh ấy cứ nhìn như vậy đến mức trở nên hơi ngẩn người, giống như đang thưởng thức một bức tranh sơn dầu của Monet vậy.
Điều hòa trong phòng sách mở hơi mạnh, đúng lúc người giúp việc bưng trà đến thì anh ấy bảo người kia đi lấy một tấm chăn cho Hoa Hiểu Bồng.
Lục Cẩm San đúng lúc đi tới và nghe thấy vậy, một cơn lửa giận ghen tuông bùng cháy ở trong mắt của cô ta..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận