"..."Nhìn mấy cái chén trống không nho nhỏ trước mặt Phong Kỳ Ngôn cảm thấy như kim đâm.
Cũng phải thôi, một con nhóc mấy ngày trước còn ngồi ôm hộp mỳ ăn liền vài ba tệ mà giờ đây, nó vừa một mình nuốt hết mấy vạn.
Nghĩ thôi cũng thấy đau ruột.
Nhưng mà.."Đàm thúc.""Vâng, thưa cậu chủ.""Haizz..
chú à, cháu cần sơn hào hải vị, sơn hào hải vị ấy!""Vâng, tôi biết.""..
Chú biết? Vậy chú còn đưa mấy thứ này để làm gì?""? Không phải cậu chủ bảo sơn hào hải vị sao?""Haizz..
cháu đúng thật nói muốn ăn sơn hào hải vị nhưng là đồ để tăng cân a.
Không phải mấy chén cái gì tổ yến, vi cá, bào ngư này! Bé tý thế này thì tăng kiểu gì chứ..
.""!" Tăng cân? Chuyện này thật không dám tin a.
Bà chủ và ông chủ đến cả ông cụ cũng đều đã từng khuyên răn mềm cứng đủ đường bảo y phải ăn nhiều tăng cân bồi bổ sức khỏe đủ thứ,kết quả hết thảy đều bị đuổi ra ngoài vậy mà giờ cậu chủ lại tự muốn tăng cân? Cậu chủ, xin người nói ra ai bắt ép buộc (được) cậu làm chuyện này, tôi cùng cả Phong gia chắc chắn sẽ hảo hảo tìm hắn tính (đội) sổ (ơn)! Cái này..
cũng quá tốt đi!"Vậy..
được được! Để tôi cho người làm thêm." Đàm quản gia nói rồi liền định chạy đi, lập tức bị cậu ngăn lại."Không! Không cần mấy thứ đó nữa.
Phiền chú đem cho cháu ít giấy bút, cháu ghi thứ gì thì mọi người cứ..
đi mua thứ ấy giùm cháu là được." Đồ ăn trong nhà không tổ yến thì cũng là bào ngư, cậu mới không phá tiền kiểu đó đâu!Còn cả cái thứ vừa nãy cậu đá phải có lẽ chưa chắc đã là cháo đâu..
Ngẫm lại...Thật là tiếc tiền quá đi a..
Haizz..
xem ra sau này đi đâu cũng phải nhìn ngó a, không cẩn thận lại đá văng tiền qua cửa sổ nữa thì thật sự lạnh cả lòng..* * * Mười phút sau."Cậu chủ, thật sự phải mua mấy đồ ăn rác..
à không đồ không bổ dưỡng này sao?"Phong Kỳ Ngôn: "..."Hít một hơi thật sâu."Tôi cho mấy người một tiếng!"Nói rồi cậu trực tiếp không quản mấy người ở đây nữa, quay sang bật ti vi.
Nhìn mọi người và chú quản gia đang bát nháo lên cậu chỉ biết cạn lời, cậu chỉ bảo họ mua ít trà sữa, bún ốc, đậu phụ thối với "vài" món khác thôi có cần vậy không chứ? Riêng ông chú quản gia kia đã hỏi cậu liên tiếp mấy lần cái câu "Phải mua sao?" Rồi.
Tư duy của người này thật là..
không phải tư duy của mấy người như cậu có thể nghĩ.
Đừng nói nhà hào phú nào cũng đều như vậy nha? Không có đậu phụ thối cũng được nhưng thiếu trà sữa và que cay..
Có thể sống sao?* * *Cứ thế sau một trận gà bay chó chạy, cậu cuối cùng cũng có thể ăn rồi thanh thản mà ngủ thêm giấc nữa.* * * Sáng sớm."Aaaaaa..
Trễ giờ làm rồi!""..."Mà khoan, "cô đã chết rồi, có phải đi làm nữa đâu..Sau một phút ngu si thì Phong Kỳ Ngôn lại tiếp tục nằm bẹp trên giường ngủ lại, và sau vài phút nữa thì cậu thành công kết luận: Ngủ không được.* * *Loay hoay một buổi Phong Kỳ Ngôn rốt cuộc cũng có thể bước ra khỏi nhà.Nhìn bộ đồ ngủ trên người cậu không khỏi ngán ngẩm.Phong Tiếu Tiếu cô cho dù có nghèo mạt kiếp thế nào đi nữa thì vẫn đã từng là một nhà thiết kế ai ai cũng phải nể.
Vậy mà hiện tại lại có thể xuyên vào một tên như thế này!Có trời mới biết lúc cậu mở tủ đồ ra là cái cảm giác gì.
Thật sự là chết đứng.Đường đường là thiếu gia tôn quý nhà họ Phong, thế mà Phong Kỳ Ngôn lại không có một bộ đồ nào!Thật ra, nói không có thì là hơi quá.
Đúng ra thì vẫn có ba bộ, chính xác là ba, không hơn không thiếu.Một bộ cậu mặc lúc xuất viện, một bộ đồ ngủ cậu đang mặc và một bộ..
vest.
Mà ngay cả bộ vest duy nhất trong tủ kia cũng..
thật không dám tả.Lúc đầu cậu còn nghĩ là do những người làm cũ, nhưng khi hỏi Đàm thúc mới tỏ.
Nguyên lai lúc trước cậu thật sự cũng có rất nhiều đồ, không những vậy, mỗi năm dù dịp gì cũng đều có quà của các nhà hào môn gửi đến.
Chỉ là Phong Kỳ Ngôn căn bản không có hứng thú với mấy thứ đó.
Nhìn cũng chả thèm nhìn, đồ đưa chưa đến cổng đã bị vứt."..."Đúng là làm người ta tức chết mà! Cậu thật sự thắc mắc, nguyên chủ lúc trước..
có bị ngu không vậy?* * *Nhẹ thở dài, giờ cũng chả còn gì ngoài tiếc hận, đành chịu vậy..
dù sao cũng không phải cậu làm.Xoay người ngồi vào trong xe.
Nhìn con Rolls-Royce trắng, cậu có chút cảm khái, thật sự đã lâu lắm rồi không ngồi xe sang a.
Nhưng thật sự thì cậu vẫn thích Bentley hơn..Mải chìm trong hoài niệm chiếc xe đã sớm dừng ở trước trung tâm thương mại.Quay trở lại chuyện chính, ngày hôm nay cậu nhất quyết phải quét sạch hết khu này!Mang tư thái hùng hồn đi vào trong trung tâm mua sắm.
Theo như motip, mỗi lần nữ chủ vào trung tâm mua sắm hay bất cứ cái nơi nào liên quan đến đồ cao cấp, chắc chắn sẽ có drama.
Nhưng thật may, cậu không phải nữ chính a, cậu chính là nhân vật phụ của phụ, đến cái danh nam phụ cũng không có quyền lấy.
Vì vậy chắc chắn y sẽ không gặp chuyện!* * *Sau khi thay được bộ đồ ra hồn và quét sạch tám cửa hàng, Ngôn đại đại lại càng chắc chắn thêm về định luật của mình.
Lần đầu tiên y thấy, làm nhân vật phụ kiểu này..
cũng quá tốt đi!Trời cũng đã tối Phong Kỳ Ngôn xem như sau khi lượn qua hơn hai mươi cửa hàng cũng đã chịu từ bỏ, chọn không đi thêm nữa quay gót trở về làm mấy vị nhân viên của loạt cửa hàng phía sau tức chết.
Phải biết, vị thanh niên này nhìn như thế thôi nhưng đích thực chính là khách VIP a.
Cứ nhìn xem những của hàng mà y đã đi qua là rõ.
Gương mặt ai cũng như gặp được quý nhân vậy.Nhìn đống đồ mới mua được cất hết vào chiếc xe đi cùng, Đàm thúc giờ cũng đã hiểu vì sao lúc sáng cậu chủ lại muốn đem theo một chiếc xe lớn cùng nhiều người làm ra thanh thế lớn như vậy.
Đống đồ này..
nếu một chiếc xe thì căn bản không thể chở bết a.Vừa ngồi vào trong xe Phong Kỳ Ngôn liền giật nảy.
Chỉ mải lo mua quần áo, cậu vẫn chưa bổ sung cho căn bếp nhà mình a.
Thật là..
Quay quay cả ngày trời lại quên mất chuyện chính.." Mẹ nó! ""Sao vậy cậu chủ?" Cậu chủ chửi tục?"Haizz cháu quên mua vài thứ.""Vậy để tôi đi mua...""Không cần đâu, đi cả buổi sáng mọi người cũng mệt rồi.
Đều về cả đi, cháu trở lại mua nhân tiện đi hóng gió một chút."Thiếu gia nhà ông ra ngoài thật sự là chuyện tốt nhưng..
Đi một mình? Thiếu gia có biết đường về hay không mới là vấn đề đấy! Mà cậu chủ từ khi nào lại biết láu xe vậy.
Ông bắt đầu thắc mắc có phải mình nhận nhần cậu chủ không?"Cậu chủ..
biết đường về không?""..."Cậu hình như thật sự là không biết a."Vậy..
mọi người cứ cử ra một vị ở đây với tôi, còn lại về hết đi."Nói rồi cậu cũng không xem ai là người ở lại, trực tiếp quay lại trung tâm mua sắm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...