Edit: Min
Khí trời tháng ba của Vân Thành cũng không tệ lắm, chính là lúc cởi áo khoát ra, chạy bộ sáng sớm cũng thuận tiện hơn rất nhiều, không nóng không lạnh, gió buổi sáng rất dễ chịu, Giang Mộ Trì kết thúc buổi chạy bộ sáng sớm, tắm rửa một cái ra chuẩn bị ăn sáng xong rồi đến công ty, liền nhận được điện thoại của mẹ Giang.
"Tiểu Trì, đang ăn cơm sao?"
"Ừm." Giang Mộ Trì tích chữ như vàng.
"Là như vậy, tối nay mẹ và cha con muốn đưa con đi gặp một người bạn, cha con cùng chú Kiều là bạn bè, muốn gặp mặt ăn một bữa cơm, con cũng tới làm quen một chút." Mẹ Giang tương đối uyển chuyển.
"Mẹ, lại là xem mắt?" Giang Mộ Trì nhíu mày để đũa xuống, ánh mắt không kiên nhẫn.
"Không phải, thật chỉ đơn giản là ăn một bữa cơm, con đến là được, địa chỉ thì mẹ gửi sang Wechat cho con, nếu con không đến mẹ sẽ ngồi ở đó không về." Mẹ Giang không cho phép Giang Mộ Trì hỏi nhiều, vội vàng cúp điện thoại, thái độ như vậy, không có quỷ là không thể nào.
Giang Mộ Trì để điện thoại di động xuống, suy nghĩ một chút hành trình hôm nay, mẹ Giang đều đã nói như vậy, làm sao anh có thể không đi, nhưng mà Kiều gia, cũng có thể tới nhìn một chút, công ty cũng có hợp tác với Kiều gia.
. . .
Sáng sớm Kiều Dư An liền bị mẹ già đuổi ra khỏi cửa bảo cô đi làm đẹp, nhất định phải ăn diện thật xinh đẹp, mới có thể xuất hiện để xem mắt.
Tràn đầy oán niệm đi ra ngoài, gôi Lâm Tự Cẩm – cô bạn tốt nhất cùng đi làm nail, không phải cô quá nghe lời, mà là cha già nhà cô lấy tiền tiêu vặt áp chế, không đến liền đóng băng thẻ của cô, là một thành viên "ăn bám" vô cùng không có khí phách trong nhà, cô chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời mà thôi.
Đi vào tiệm nail quen thuộc, Kiều Dư An duỗi tay ra, liền gục đầu vào bàn lim dim ngủ, chờ nhân viên làm móng tẩy móng tay có hình hoa Bỉ Ngạn màu đen mới làm cách đây không lâu, mẹ già nói màu đen là điềm xấu, nhất định phải làm lại.
Cô thật sự là buồn ngủ quá, tựa ở trên bàn suýt nữa ngủ thiếp đi, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, một bàn tay đập vào bả vai cô, hồn cô kém chút tạm biệt cái xác này luôn, ngẩng đầu muốn dùng tay chào hỏi trên người người mới đến: "Lâm Tự Cẩm, cậu muốn chết à, làm mình sợ muốn chết."
Lâm Tự Cẩm cười hì hì, thấy Kiều Dư An mơ mơ màng màng, chắc hẳn là hậu quả đêm qua chơi game đến nửa đêm.
Nhưng có là như thế, đáy mắt cũng không thấy quầng thâm màu xanh gì, ngược lại là đôi má ửng hồng vì buồn ngủ, lông mi dài che nửa mắt, giống như một chiếc quạt, che khuất một đôi mắt như thủy tinh, tóc màu nâu dài rủ xuống, mang theo vài phần lười biếng lại không làm giảm đi sắc đẹp, mỗi lần gặp mặt Lâm Tự Cẩm đều muốn cảm thán: "Chị Kiều, cậu lại đẹp hơn rồi."
Nghe vậy Kiều Dư An ngước mắt lườm cô một chút, miệng nhỏ khẽ nhếch ngáp một cái: "Cậu đến muộn, vuốt mông ngựa cũng vô dụng."
"Aiza, hôm nay cậu là nhân vật chính, mình thật vất vả mới xin phép nghỉ ra đây, cậu cho rằng ai cũng không cần đi làm giống cậu sao." Lâm Tự Cẩm thở dài ngồi xuống, chào hỏi nhân viên làm nail.
"Hôm nay thứ ba, cậu được nghỉ, cậu đi làm cái quái gì? Nói bừa cũng phải có chút đầu óc." Cằm Kiều Dư An gối lên trên cánh tay, bởi vì bối rối mà hốc mắt đều ngấn nước.
"Khụ khụ, là một chủ biên của một tạp chí, lúc nghỉ ngơi cũng rất bận rộn được không?" Lâm Tự Cẩm chột dạ nói sang chuyện khác: "Được rồi, hôm nay không nói mình, nói về cậu một chút, không phải cậu mới làm móng tay sao, bây giờ lại chịu khó làm nữa?"
"Mẹ mình nói màu đen là điềm xấu." Kiều Dư An miễn cưỡng vực dậy tinh thần uống một hớp nước, ngồi thẳng người.
"Cô Kiều, đã tẩy sạch rồi, lần này cô muốn làm mẫu gì?" Nhân viên làm nail lau sạch tay cho cô, đưa một catolog mẫu mới đến: "Đây đều là sản phẩm mới của tiệm chúng tôi."
"Nếu màu đen điềm xấu, vậy cậu làm màu đỏ, may mắn một chút, chúc cậu lần này xem mắt thuận lợi." Lâm Tự Cẩm vỗ vỗ bờ vai của cô, mọi người đều có cùng cảnh ngộ, đều đang trên con đường bị thúc cưới một đi không trở lại.
"Nói cũng đúng." Kiều Dư An lật catolog, liếc mắt liền nhìn thấy mẫu "quốc sắc thiên hương", màu sắc chủ đạo là màu đỏ, viền là hoa mẫu đơn, năm ngón tay khép lại giống như là một đóa mẫu đơn nở rộ trên tay: "Mẫu này đi, ung dung hào hoa, lại may mắn."
"Cái này không phải quá khoa trương rồi sao?" Lâm Tự Cẩm lại có chút do dự, hoa mẫu đơn màu đỏ, rất rêu rao, người bình thường thường sẽ không chọn.
"Phải không? Không thể nào, thật đẹp, cứ chọn mẫu này đi." Kiều Dư An đập bàn quyết định.
"Ánh mắt của cô Kiều thật tốt, mẫu này nhiều người muốn làm, nhưng cần ngón tay thon dài, làn da trắng mịn, nếu không sẽ rất khó coi, tay cô Kiều làm mẫu này không gì thích hợp hơn." Nhân viên làm nail xu nịnh nói.
Lâm Tự Cẩm nghe lời của nhân viên, thuận tiện đi qua nhìn tay Kiều Dư An một chút, mười ngón tay thon thon, trắng nõn dài nhỏ, mỗi móng tay đều tròn đều vừa phải, trắng trẻo mũm mĩm, không sơn móng tay cũng đẹp, không thể không nói, đây là đôi bàn tay đẹp nhất mà Lâm Tự Cẩm từng thấy, cũng đúng, Kiều Dư An cũng không phải người bình thường đâu.
"Lão Lâm à, mình bảo cậu giúp mình hỏi thăm một chút về Giang Mộ Trì kia, có thăm dò được cái gì không?" Tay Kiều Dư An không thể động lung tung, đành phải nói chuyện.
"Người này, chả có gì để hỏi thăm, trên cơ bản mình biết gì thì cậu cũng biết, nhưng mà gần đây hình như mình nghe nói anh ta đang dính tới tin đồn xấu, với tiểu hoa đán mới vào ngành giải trí - Chúc Y."
Kiều Dư An nghe chuyện bát quái lại có sức lực, trong đầu hồi tưởng dáng vẻ Chúc Y một chút, cảm thán nói: "Chậc chậc, Chúc Y, khẩu vị của anh ta vẫn rất đặc biệt, người gầy trông giống khỉ thế kia, sờ tới sờ lui không cảm giác như một bộ xương cốt sao?"
"Là rất gầy, bất quá bây giờ không phải đều thích mỹ nữ gầy teo sao? Hơ nữa người ta chỗ không nên gầy một chút cũng không có gầy nha." Lâm Tự Cẩm cúi đầu xoay điện thoại di động, tìm mấy tấm ảnh: "Ầy, đây là lúc bọn họ ăn cơm bị chụp lén, không rõ ràng lắm, hơn nữa dáng vẻ của Giang Mộ Trì thế nào mình cũng không quá rõ ràng, lúc trước anh ta không học ở Vân Thành, không phải là bạn bè của chúng ta, chỉ là mình thường xuyên nghe cha mình khen anh ta, nói là kỳ tài thương nghiệp."
"Cái gì kỳ tài, còn không phải ăn bám giống như mình sao." Kiều Dư An bĩu môi, hiển nhiên không phục lắm, bởi vì mẹ già nhà mình cũng thổi phồng Giang Mộ Trì lên tận trên trời cao, còn chưa từng thấy mẹ già có cái nhìn tốt với một người con trai nào như vậy đâu.
Lâm Tự Cẩm nhìn dáng vẻ cậu không có thuốc nào cứu được, tay khoác lên trên vai của cô: "Chị Kiều, mình cảm thấy cậu cần nhìn thẳng vào bản thân một chút, người ta là người đứng đầu tập đoàn Giang thị, cậu đây, mới thật sự là thành viên ăn bám chính cống, huống chi cậu không biết rằng tiếng tăm của cậu và danh tiếng của người ta khác nhau một trời một vực sao?"
Giang Mộ Trì này, tiếng tăm ở Vân Thành vô cùng tốt, có đầu óc buôn bán, tuổi còn trẻ liền tiếp nhận tập đoàn Giang thị, anh ta còn khiến địa bàn của Giang thị không ngừng mở rộng, nhiều lần lấy được đơn đặt hàng lớn làm oanh động giới kinh doanh Vân Thành, nhưng đáng quý hơn là, không mang tiếng xấu như những con cái nhà giàu khác, xưa nay không dính vào cờ bạc, cá cược và phụ nữ, sống cao quý, biết giữ mình, bình tĩnh, có kỷ luật và tự giác, này làm sao có thể không khiến người lớn xem trọng?
Mà danh tiếng của Kiều Dư An trong giới quý tộc ở Vân Thành được nhắc đến nhiều nhất là "ngoại trừ khuôn mặt, không còn ưu điểm nào khác", đương nhiên, nếu như sống phóng túng cũng coi là ưu điểm, thì cô vẫn có rất nhiều, nhưng những điều này trong giới thượng lưu không được người nào coi trọng, nếu không thì cũng không rơi vào cảnh không ai thèm ngó ngàng tới, bị buộc phải đi xem mắt.
"Hừ, mình cũng là có công việc được không? Chỉ là gần đây nghỉ ngơi mà thôi." Kiều Dư An không phục lắm, bĩu môi biện luận: "Hơn nữa mình không tin cái tên Giang Mộ Trì kia thật sự tốt như những gì người khác nói, nói không chừng là một tên ngụy quân tử, giở trò sau lưng giỏi hơn bất kỳ ai."
“Cậu nghĩ đi, nhiều năm như vậy cũng không thấy nổ ra vụ bê bối hay scandal xấu nào, chỉ là gần đây có dính líu tin đồn với cô Chúc Y kia, đàn ông như vậy, nếu không phải thật sự là giữ mình trong sạch, tự hạn chế tới mức tối đa, thì chính là bụng dạ cực sâu, mặc kệ là cái nào, cậu cũng phải đối phó, chớ khinh thường." Lâm Tự Cẩm vỗ vỗ bờ vai của cô, một biểu cảm cậu tự thu xếp ổn thỏa đi.
Kiều Dư An được người khác xưng là "nữ hoàng ăn chơi" và người đàn ông Giang Mộ Trì được xưng là "hình mẫu của xã hội thượng lưu" đi xem mắt, cũng không biết đời trước bọn họ đã tạo nghiệt gì, từ đầu đến chân cũng không biết hai người có chỗ nào xứng đôi.
Dĩ nhiên không phải nói Kiều Dư An không xứng với Giang Mộ Trì, mà là hai người không hợp, danh tiếng của Kiều Dư An dù kém đi nữa, nhưng theo Lâm Tự Cẩm, vẫn không thấy có người nào có thể phù hợp với cô, chẳng qua là tính cách hai người không giống mà thôi, tính cách không giống, tam quan có thể cũng khác biệt, sống chung với người như vậy làm sao có thể có hạnh phúc?
Kiều Dư An cong môi, khinh thường nói: "Hừ, khẩu vị của anh ta kém hơn mình, lần trước mình gặp Chúc Y, tính tình không tốt lắm, mình không hề chửi bới gì cô ta đâu, là tận mắt mình nhìn thấy."
Lâm Tự Cẩm tới gần cô, thấp giọng hỏi: "Quảng cáo quay phim đôi bàn tay lần trước cậu làm là diễn thế cho cô ta sao?"
"Đúng rồi, dù sao mình cảm thấy ngoại hình cũng bình thường, những bức hình kia bị chỉnh sửa khá nhiều, nếu không phải là chị Như nhờ vả, mình chẳng thèm đi đâu, sau khi quay một lần cô ta vẫn còn muốn tìm mình tiếp tục, mình không để ý tới." Kiều Dư An cảm thấy vui mới đồng ý đi làm diễn viên đóng thế, gặp phải người có tính xấu như Chúc Y kia, lại cảm thấy chẳng có gì vui nữa.
"Cậu nha, cậu cứ việc nói thẳng ra, cậu có từng thấy người nào khiến cậu vừa lòng sao?" Lâm Tự Cẩm đẩy cô một chút, nụ cười tràn ra khóe miệng.
Kiều Dư An người này, vô cùng để ý bề ngoài của người khác, nhưng đến nay cũng rất ít người có vẻ đẹp khiến cô tin phục, dù sao Kiều Dư An vô cùng xinh đẹp, da trắng, eo nhỏ chân dài, coi như hai người luôn luôn không ai phục ai, nhưng về phương diện sắc đẹp, vẫn chưa có người nào cảm thấy Kiều Dư An không đủ tư cách.
"Đương nhiên là có, cậu nhìn mình." Kiều Dư An "có nhan sắc hạ gục người khác" xích lại gần Lâm Tự Cẩm, hai gương mặt đều muốn áp sát vào nhau, Lâm Tự Cẩm hoảng hốt kém chút bị Kiều Dư An hù dọa, mặc kệ có gần bao nhiêu, cô gái này vẫn là xinh đẹp chết người.
"Cậu nằm mơ đi, đừng đến dụ hoặc mình, có bản lĩnh cậu dụ dỗ Giang Mộ Trì kia, đến lúc đó con gái toàn Vân Thành này sẽ nhìn cậu mà nghiến răng nghiến lợi." Lâm Tự Cẩm đẩy cái cắm Kiều Dư An ra.
"Hừ, không thú vị, mình sẽ không bán nhan sắc đâu." Kiều Dư An nói nghiêm túc, trong lòng lại bồi thêm một câu: "Trừ phi, anh ta xinh hơn mình."
Lề mà lề mề sơn móng tay xong, lại đi làm tóc, về đến nhà đã là ba giờ chiều, cuộc hẹn vào sáu giờ tối, Kiều Dư An vừa về đến liền bị mẹ Kiều kéo vào phòng quần áo: "Hôm nay con cất ngay cái quần đùi áo thun đi, nhất định phải mặc váy, còn có giày cao gót."
"Mẹ, lúc này mới tháng ba, mặc váy sẽ lạnh." Kiều Dư An cau mày ủy khuất nhìn mẹ Kiều, bị mẹ Kiều gõ lên trán: "Đừng giả bộ, thân thể của con khỏe như trâu, làm sao thấy lạnh, chọn chiếc đầm màu xanh nhạt này đi, bộ này khá nữ tính, giày cao gót màu trắng, không cần quá cao."
"Mẹ già, làm gì có người mẹ nào nói con gái của mình như vậy." Kiều Dư An bất đắc dĩ thở dài, nhà khác đều nói con gái mình là cái áo bông nhỏ, là tiểu bảo bối, làm sao đến cô lại biến thành con trâu?
"Mẹ ăn ngay nói thật, con thay nhanh đi, còn móng tay của con, sao lòe loẹt vậy." Mẹ Kiều kéo tay Kiều Dư An nhìn thoáng qua, lại ghét bỏ buông xuống: "Được rồi được rồi, dù sao cũng rất đẹp." Mặt mẹ Kiều u ám đi ra ngoài.
Để Kiều Dư An lại nhìn váy ngẩn người, mẹ già thay đổi nhanh như chong chóng, cũng chỉ có cha già nhà mình quen rồi.
Dưới sự chỉ huy của mẹ, thay quần áo xong, đầm thắt eo màu xanh nhạt, giày cao gót màu trắng, khuyên tai đính kim cương, trừ cái đó ra trên người cũng không có những thứ khác, cô vốn cũng không thích mang trang sức, bông tai đều là mẹ già bảo đeo lên.
So với Kiều Dư An, cha Kiều và mẹ Kiều càng thêm chú trọng, đều cố ý mặc quần áo mới, hôn nhân đại sự của Kiều Dư An, vẫn luôn là chuyện ưu tiên hàng đầu của hai người.
Trên đường đi mẹ Kiều yêu cầu Kiều Dư An chút nữa phải chú ý đến dáng vẻ, không thể thất lễ, lần đầu tiên cô thấy mẹ già coi trọng như vậy, cũng không biết Giang Mộ Trì kia rốt cuộc ma lực gì.
---
Địa điểm xem mắt là một nhà hàng Trung Hoa, là một nhà hàng mẹ già của cô thích nhất, cảm thấy hương vị của nhà hàng này rất ngon, Kiều Dư An cũng đã tới hai lần, lúc đi vào có ba người đã ngồi vào bàn, một người đàn ông cao lớn ngồi đưa lưng về phía cô, vì bị ghế chặn, nên không nhìn ra dáng người.
"Ai, chú em Kiều, em dâu, đến rồi sao." Cha Giang vẫy tay, tiến lên mấy bước nắm tay hàn huyên với cha Kiều, mẹ Giang và người đàn ông kia cũng đứng lên, vóc người này lập tức liền chói mắt, đưa lưng về phía Kiều Dư An, thân hình cao to, hai chân thon dài thẳng, hiên ngang như tùng bách.
"Ngại quá, đến trễ." Mẹ Kiều áy náy cười cười.
"Không có không có, là chúng ta đến sớm, đây chính là An An sao?" Mẹ Giang tươi cười nhìn về phía Kiều Dư An sau lưng mẹ Kiều.
"Đúng vậy, đây chính là con gái An An của tôi, An An còn không mau chào hỏi." Mẹ Kiều kéo tay Kiều Dư An một chút.
"Chào dì Giang, chào chú Giang." Kiều Dư An cười ngọt ngào chào hỏi, tự nhiên không dám làm mất mặt cha mẹ mình, bằng không về nhà cô sẽ đẹp mặt.
"Được được, An An thật là xinh đẹp, bà có con gái xinh đẹp như vậy cũng không mang tới gặp, đây là sợ người khác cướp mất sao." Mẹ Giang quan sát Kiều Dư An một chút, cảm thấy hài lòng bảy tám phần, quay đầu gọi người đàn ông đứng bên cạnh: "Tiểu Trì, mau tới chào hỏi."
Giang Mộ Trì gật gật đầu chào hỏi: "Chào chú Kiều, chào dì Kiều."
Giọng nói người đàn ông bay vào tai Kiều Dư An, trong nháy mắt liền khiến cô tập trung tinh thần cao độ, giọng nói rõ ràng, tràn ngập sự nam tính, vô cùng thu hút, giống như là một mảnh lông vũ đảo qua tai của Kiều Dư An, làm tai cô ngứa một chút, trong lòng cũng có chút ngứa ngứa, cô lập tức ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông.
Sửng sốt một chút mới thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, khuôn mặt như là điêu khắc, ngũ quan rõ ràng, mày kiếm mắt sáng, con ngươi đen ánh mắt thâm thúy, mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ nhếch, dùng bốn chữ “vô cùng xuất sắc” để hình dung cũng không quá đáng.
Nhưng mà mặc dù đang chào hỏi, nhưng sắc mặt vẫn là có chút lạnh lùng, bộ dáng tránh xa người ngàn dặm.
Đây là lần đầu tiên Kiều Dư An nghiêm túc dò xét một người đàn ông như vậy, lâu đến mức khiến quan điểm về vẻ đẹp của cô phải tăng thêm một bậc nữa.
"An An, con ngơ ngác gì vậy, Tiểu Trì đang chào con kìa." Mẹ Kiều đẩy Kiều Dư An một chút, cô như vừa tỉnh mộng, trông thấy Giang Mộ Trì duỗi tay ra, vội vàng nắm lấy: "Xin chào, tôi là Kiều Dư An."
"Xin chào, Giang Mộ Trì." Giang Mộ Trì gật đầu, trong lúc cúi đầu vô tình liếc qua chỗ hai tay đang bắt lấy nhau, mười ngón thon thon phối hợp với màu đỏ sơn móng, gây chú ý vô cùng, cũng có chút quen thuộc, khiến anh thất thần một lát.
Mấy người lớn đều là người từng trải, thấy hai người đều có chút không thích hợp, âm thầm vui vẻ, xem ra buổi xem mắt hôm nay sắp thành nha.
"Đều đứng đấy làm gì, nhanh ngồi xuống đi." Cha Giang lên tiếng, Kiều Dư An vừa vặn ngồi đối diện Giang Mộ Trì, có chút bứt rứt cúi đầu xuống, vừa rồi có chút mất mặt.
Nhớ tới lời nói với Lâm Tự Cẩm, Kiều Dư An đã cảm thấy mặt mình có chút đau, cái tự vả này của cô có chút vang, ai biết nhan sắc của Giang Mộ Trì còn nằm trên cả quan niệm về sắc đẹp của cô chứ, không chỉ như thế, giọng nói còn dễ nghe như vậy, thật không góc chết mà.
Hai người trẻ tuổi không biết nói chuyện gì, mấy người lớn phụ trách làm nóng bầu không khí, vừa vặn là bạn của nhau, có nhiều chuyện nói không hết, trước đây cũng không có nghĩ rằng muốn dẫn con cái ra gặp mặt làm quen, cho tới bây giờ ở cái tuổi này, hai người tuổi trẻ mới xem như quen biết.
"Aiza, người trẻ tuổi đều ngại ngùng, không thích nói chuyện, quen biết thêm một người bạn cũng tốt, nói chuyện nhiều vào, không cần phải để ý đến chúng ta." Mẹ Giang mở lời trước, tận đáy lòng rất hài lòng đối với Kiều Dư An, con trai nhà mình là đàn ông, đương nhiên bà muốn chủ động hơn một chút.
"Ha ha, người trẻ tuổi đều như vậy, không giống chúng ta trước kia, đi trên đường nói chuyện vài câu, tôi nghe nói người trẻ tuổi bây giờ đều thích trò chuyện qua Wechat, bằng không thì hai đứa thêm Wechat của nhau, có chuyện gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau." Mẹ Kiều đáp lại.
"Đúng vậy, đúng vậy, thêm Wechat, tôi thấy chúng nó cả ngày ôm lấy điện thoại." Mẹ Giang cầu còn không được.
Kiều Dư An nuốt ngụm nước miếng, ý của hai bà mẹ cũng quá lộ liệu nha?
Giang Mộ Trì đẹp thì có đẹp, chỉ là quá lạnh lùng, cô mặc váy còn cảm thấy hơi lạnh đây, còn không dám nhìn thẳng, có trời mới biết một người không sợ trời không sợ đất như cô làm sao sẽ sợ Giang Mộ Trì, nếu như bị Lâm Tự Cẩm biết không phải cười cô đến rụng răng sao.
Mới bắt đầu đã thêm Wechat, có chút quá nhanh đi, trong lòng Kiều Dư An là cự tuyệt, nhưng thoáng nhìn ánh mắt mẹ Kiều, yên lặng nuốt câu "quên đi thôi" xuống bụng, bảo vệ mạng sống của mình mới là quan trọng.
Giang Mộ Trì từ chối cho ý kiến, hững hờ lườm Kiều Dư An một chút, cũng không có động tác gì khác.
Kiều Dư An đưa di động ra, nhìn về phía Giang Mộ Trì, thấy anh không có hành động, liền càng thêm lúng túng, nghĩ thầm nếu như bị Giang Mộ Trì cự tuyệt cô cũng không cần làm người nữa, tim đập nhanh hơn, miệng đắng lưỡi khô, đành phải nâng ly trà lên che giấu sự căng thẳng trong lòng mình.
Ánh mắt Giang Mộ Trì rơi vào trên móng tay màu đỏ của cô mà không có mở miệng, mười ngón thon thon, móng tay màu đỏ gặp phải ly trà bằng sứ trắng, trắng và đỏ, có độ tương phản cự cao, nhưng đầu ngón tay trắng nõn lại không hề thua kém màu sứ trắng này chút nào.
Trên mặt ung dung thản nhiên, dường như ngay cả bầu không khí cũng cứng đờ, mẹ Giang liền sợ tẻ ngắt, cô biết cô đứa con trai này của mình chính là như vậy, cả ngày lạnh lùng, bà làm mẹ cũng cực hiếm khi thấy nụ cười của anh.
Nhưng trong trường hợp này, nhà gái đều đã chủ động, con trai nhà mình cũng không thể cự tuyệt, dự định âm thầm đưa tay xuống bàn nhắc nhở Giang Mộ Trì một chút, tay còn chưa đụng vào Giang Mộ Trì, liền thấy yết hầu của anh nhấp nhô, môi mỏng phun ra một chữ: "Được."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...