Hôm nay vợ kiếm chuyện với anh chưa?

Chương 02: Kết hôn
Edit + Beta: Én Nhỏ, Min
Kiều Dư An bình tĩnh trở lại, thở phào một cái, cũng may không đến nỗi quá mất mặt, hai người nhanh chóng thêm Wechat của nhau.
Lúc Kiều Dư An chú thích tên Giang Mộ Trì, trong lòng nổi lên chút tâm tư, thế là ghi thành “Tảng băng đẹp trai giàu có”.
Người này đẹp trai thật đấy, nhưng lại quá lạnh lùng, mang nét đẹp cấm dục, xem ra rất khó tiếp cận, lại ít nói, nhưng mà phải công nhận gương mặt thật sự rất đẹp, còn có giọng nói vô cùng dễ nghe, vì gương mặt và giọng nói của anh ta, cô đành miễn cưỡng cố gắng làm quen vậy.

Nhìn hai người chịu trao đổi phương thức liên lạc, phụ huynh hai nhà đều thở phào một hơi, có thể đi được bước đầu tiên là tốt rồi, mẹ Giang thầm nghĩ đây đã là một mở đầu rất tốt, trước kia Giang Mộ Trì sống chết cũng không muốn gặp những cô gái kia, bà còn sợ lần này đắc tội với Kiều gia, dù sao thì đây cũng không phải đơn giản là buổi xem mắt, thật ra cũng có thể coi là buổi kết bạn xã giao đi.
Nần này lấy danh nghĩa là bạn bè gặp nhau, thực ra là sắp đặt một bữa tối xem mắt, ăn uống cũng khá thoải mái, chí ít thì các vị phụ huynh đều rất hài lòng, ăn xong bữa tối thì ai về nhà nấy, vừa lên xe mẹ Kiều đã hỏi cảm giác của Kiều Dư An: “Con thấy A Trì thế nào? Mẹ thấy cậu thanh niên này được đó, vừa đẹp trai, cư xử cũng tốt, khó trách ở Vân Thành ai ai cũng ca tụng cậu ta là kỳ tài trong giới kinh doanh, chỉ là không biết người ta có coi trọng con hay không thôi.”
Kiều Dư An vẫn chưa nói lời nào, mẹ Kiều đã tự cảm thán trước, xem ra mức độ hài lòng của bà đối với Giang Mộ Trì là 120 điểm, hài lòng đến độ cảm thấy con gái nhà mình không xứng với cậu ta.
Nói tới đây, Kiều Dư An liền cảm thấy không hài lòng, tức giận, trừng mắt thật lớn: “Mẹ, có ai như mẹ không chứ, con là con của mẹ hay anh ta là con của mẹ, tại sao lại coi trọng người ta rồi tự hạ thấp con gái nhà mình như thế chứ?”
“Mẹ mà có đứa con trai như vậy, nằm mơ cũng phải cười tỉnh, lão Kiều ông thấy thế nào?” Mẹ Kiều vỗ vỗ cái ghế dựa trước mặt.
“Ừ, không tệ, trước đây tôi cho rằng đó chỉ là hào nhoáng bên ngoài, hữu danh vô thực mà thôi, sau khi trò chuyện vài câu tôi phát hiện đây là một người trẻ có năng lực, tôi thấy vẫn là đừng ôm hi vọng gì nhiều, An An nó chỉ thích ăn chơi, còn chưa trưởng thành, người ta chưa chắc thích điều này.
Ngay cả cha Kiều cũng không tiếc lời khen ngợi Giang Mộ Trì, tính tình điềm đạm, cư xử hào phóng, thản nhiên tán gẫu vài chuyện công việc, Giang Mộ Trì không những có thể trả lời trôi chảy, mà lý lẽ còn rất thuyết phục, không hổ là người đàn ông được mọi người khen ngợi, ngay cả cha Kiều cũng cảm thấy hai người không hợp nhau.
“Ơ kìa, không đúng, cha mẹ hai người bị sao vậy? Con kém cỏi lắm sao?” Mặt Kiều Dư An tràn đầy vẽ không cam lòng, tuy rằng Giang Mộ Trì rất đẹp trai, nhưng cô cũng đâu kém cạnh? Tại sao hai người đều cho rằng cô không xứng với anh ta, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu vậy?
“Ha ha ha, làm gì có, con gái của cha nào có chỗ nào yếu kém, chỉ là cảm thấy thằng nhóc tiểu Trì chắc sẽ không thích kiểu người như con thôi.” Cha Kiều cười giải thích, lại nhìn mẹ Kiều: “Hay là bà xem thử xem, có ai thích hợp hơn không?” đây là đang dự tính tìm đối tượng xem mắt kế tiếp cho Kiều Dư An sao?
“Để tôi về xem thử, tôi cứ nghĩ người ta chỉ là khoa trương phóng đại thôi, ai mà ngờ nó lại ưu tú đến như vậy, thôi bỏ đi, quá ưu tú cũng không được, An An không áp chế được nó, tránh để sau này An An chịu thiệt thòi.”
Mẹ Kiều vẫn là suy nghĩ cho con gái, đàn ông tốt quả thật hiếm lắm, nhưng mà khí chất của Giang Mộ Trì và con gái nhà mình không hợp nhau, sau này ở bên nhau còn không phải lúc nào cũng bị người ta chèn ép, bọn họ không nỡ để chuyện này xảy ra.
Kiều Dư An nhìn cha mẹ xem cô như không khí mà bàn luận về người khác, cô tức giận tựa vào ghế ngồi khoanh tay trước ngực thở phì phò, gì thế này, dựa vào đâu mà cảm thấy cô không xứng với Giang Mộ Trì, Giang Mộ Trì chẳng qua cũng chỉ có chút đẹp trai? Chẳng qua giọng nói có chút dễ nghe thôi? Sau lưng rốt cuộc là người hay quỷ còn chưa biết được, nói không chừng đều là ngụy trang mà thôi, hừ!
Trong lòng càng nghĩ càng giận, Kiều Dư An không thể chịu thua thiệt như vậy, trước kia xem mắt cha mẹ đều là bới móc khuyết điểm của bên đàng trai, lần này thế mà lại soi khuyết điểm của cô? Làm sao mà nhịn được, chịu hết nổi rồi!
Kiều Dư An chính là đứa thích chống đối, cha mẹ nói như vậy, cô lại càng không tin vào ma quỷ, cho dù không thể ở bên nhau, đó cũng là do cô cự tuyệt, làm sao có thể bị cha mẹ ghét bỏ nói mình không xứng với Giang Mộ Trì, cô không nhịn nổi cục tức này nữa, cắn chặt môi dưới suy nghĩ như thế nào để đảo ngược thế cờ.
—— ----

Giang Mộ Trì đưa cha mẹ về nhà liền chuẩn bị đi, bị mẹ Giang kéo cánh tay: "Ai, Tiểu Trì, chớ vội đi, con nói cho mẹ nghe con cảm thất An An thế nào?"

"Mẹ, không phải đã nói không phải đi xem mắt sao?" Giang Mộ Trì nhức đầu vuốt vuốt thái dương, quả nhiên lời của mẹ không đáng tin.
"Mẹ chỉ là thuận tiện hỏi một chút thôi, An An còn chưa có đối tượng, nghe nói gần đây cũng đang đi xem mắt, mẹ cảm thấy An An rất tốt, vừa xinh đẹp, tính cách lại dịu dàng, không hề giống với lời đồn đại, mẹ thấy những người kia chính là ghen ghét, mới đồn thổi một cô gái tốt như vậy thành như thế, con cũng đã trưởng thành, nếu cảm thấy An An không tệ thì phải chủ động một chút, một cô gái xinh đẹp thế này, nếu còn do dự liền thuộc về người khác đó."
Giang Mộ Trì nhớ tới dáng vẻ cúi đầu uống trà của Kiều Dư An, nói: "Mẹ, bọn con mới gặp một lần, mẹ lại làm như đã quen thân lắm rồi."
"Thế thì đã sao, đàn ông phải chủ động một chút, con học hỏi cha con kìa, lúc trước cha mẹ cũng là gặp mặt một lần, nếu như cha con không chủ động, không biết bây giờ con ở nơi nào nữa." Mẹ Giang lườm Giang Mộ Trì một cái, trước đây lão Giang theo đuổi bà xuất đủ chiêu trò, làm sao lại sinh ra một khúc gỗ mục thế này?
Mẹ Giang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vỗ vỗ cánh tay của anh, đứa con trai này của bà, cái gì cũng tốt, chỉ là phương diện tình cảm như một trang giấy trắng, khi còn bé còn có thể nói là chuyên tâm học tập, sau khi tốt nghiệp chuyên tâm làm việc, cái này cũng không tệ, nhưng hôm nay đều đã qua tuổi xây dựng sự nghiệp, vẫn lỗ mãng như vậy, nhiều năm như đến cả cái bóng của con dâu còn chưa thấy, chẳng lẽ thật sự muốn cô độc sống quãng đời còn lại? Như vậy sao được.
"Con phải chủ động một chút, có nghe hay không? Một cô gái xinh đẹp thế này còn không thích, con muốn lên trời tìm sao?"
"Vâng, con biết rồi." Giang Mộ Trì hiếm khi cười nhẹ một cái, nghe giọng điệu mẹ già nhà mình, cứ như đang nói về khuê nữ nhà mình vậy, ít khi thấy mẹ già thích một cô gái như thế này.
"Vậy là tốt rồi, vậy con trở về chú ý an toàn, đừng lái xe nhanh quá, nhớ kỹ phải chủ động một chút." Mẹ Giang nhìn thấy Giang Mộ Trì cười cũng cười theo, xem ra lần này có hi vọng, trước đây đều là trực tiếp từ chối, lần này không có trực tiếp từ chối, chứng minh vẫn có chút hi vọng, nhưu vậy là tốt rồi.
Giang Mộ Trì lái xe rời khỏi nhà, gặp đèn đỏ dừng lại, tay khoác lên trên cửa sổ xe, miệng lẩm bẩm một câu: "Kiều Dư An", trong đầu tự nhiên hiện lên màu đỏ trên tách trà trắng sứ kia, khóe miệng lộ ra nụ cười, gương mặt lạnh băng lúc này cũng dịu đi trông thấy.
"Ong ong ong..." Tiếng điện thoại bên cạnh vang lên, kéo thần trí Giang Mộ Trì trở về, nhận điện thoại, bên kia nói vài câu, công ty xảy ra chút việc nhỏ: "Biết rồi, tôi qua ngay."
Vừa vặn đèn xanh, Giang Mộ Trì thu hồi cảm xúc, để điện thoại di động xuống nổ máy, chiếc xe biến mất trong màn đêm.
—— ——
Từ khi Kiều Dư An về đến nhà đã lập tức kể lể sự bất bình của mình cho hội chị em nghe, thái độ của cha mẹ thật sự là quá đáng, sao có thể tăng chí khí người khác mà hạ uy phong mình, trên thế giới này lại có người mà Kiều Dư An cô không xứng sao?
Cô trước giờ chưa từng bị ghét bỏ như vậy, càng nghĩ càng giận, cục tức này mà không trút ra thật sự là khó chịu chết mất, nhưng lại không thể trút giận vào cha mẹ, chỉ có thể trút giận cho hội chị em nghe.
Không tin được cô lại bị cả đám chế giễu:
Lâm Tự Cẩm: "Ha ha ha ha móe nó, chú và dì quả là báu vật sống, mình cũng rất muốn nhìn thử Giang Mộ Trì rốt cuộc có bao nhiêu ưu tú."
Dương Khinh Tuyền: "Chậc chậc chậc, rốt cuộc cậu kém người ta bao nhiêu, mà để chú và dì ghét bỏ như thế?"
Cao Bái Thanh: "Lời này của A Tuyền không đúng, từ khi nào chị Kiều không phải là người bị ghét bỏ vậy? Cô ấy là nữ hoàng ăn chơi có tiếng ở Vân Thành của chúng ta đấy.”
Bị các chị em chế giễu, Kiều Dư An cảm giác trong đầu giống như bị nhen lửa một cây pháo, lốp bốp vang.
"Các cậu thật quá đáng, ai là chị em của các cậu, sao lại giống mẹ mình rồi, bây giờ mẹ mình đã trực tiếp tìm kiếm đối tượng xem mắt kế tiếp cho mình rồi, hoàn toàn không cảm thấy mình cùng Giang Mộ Trì có khả năng, tức chết mình."
Cao Bái Thanh: "Đừng tức giận nữa, mình có nghe anh mình nói về Giang Mộ Trì, đích thật là một người chỉ có thể nhìn từ xa không thể đùa bỡn, đóa hoa cao quý lạnh lùng, Tuyết Liên trên núi cao, cậu và hắn ta không hợp đâu, tức làm cái gì."
Lâm Tự Cẩm: "Chị Kiều, không phải cậu đã thích anh ta rồi chứ? Nghe nói rất là đẹp trai, chẳng lẽ đã đâm trúng trái tim bé nhỏ của cậu, khiến cậu ngây ngất rồi?"

Dương Khinh Tuyền: "A a, khó trách tức giận như vậy, thì ra là thích người ta rồi, thích thì theo đuổi đi, đến lúc đó kéo đến trước mặt chú và dì, dọa bọn họ một phát."
Kiều Dư An bị bọn họ nói mặt đỏ tai hồng: "Các cậu nói bậy, mình mới không thèm, chỉ là mình không phục, nói không chừng anh ta thích mình, mình sao lại không xứng với anh ta."
"Ha ha ha, cậu nói lời này mà không thấy xấu hổ hả? Cậu biết tại sao mọi người trong nhóm đều lấy hai người ra so sánh không? Rất khéo chính là, người ta là ví dụ tiêu biểu cho học sinh gương mẫu, cậu thì ngược lại." Lâm Tự Cẩm bổ vào một đao.
Kiều Dư An nhìn thoáng qua tấm gương, mặt là rất đỏ, bất quá vẫn là không thể diệt uy phong mình: "Hừ hừ, các cậu cứ đợi đi, mình không tin mình không bắt được người đàn ông này!"
Ném điện thoại ra xa, Kiều Dư An nhào lên trên giường, trong đầu đều là gương mặt của Giang Mộ Trì, không thể không nói, đối với một đứa mê trai mà nói, nhan sắc chính là chính nghĩa, nhan sắc chính là tất cả.
Thời buổi phẫu thuật thẩm mỹ trở thành phong trào như hiện nay, nhan sắc có thể khiến cho Kiều Dư An gặp qua là không quên được vẫn tương đối ít, những khuôn mặt chỉnh sửa kia cô chỉ cần nhìn một cái là nhận ra ngay, tự nhiên không cảm thấy đẹp, nhưng Giang Mộ Trì kia khẳng định là nét đẹp trời sinh, gương mặt đẹp như vậy, ngắm thôi cũng coi như hưởng thụ rồi, lại thêm giọng nói êm tai, quả thật cô chưa từng gặp người đàn ông nào ưu tú hơn Giang Mộ Trì.
Trước đó cô cảm thấy Giang Mộ Trì lạnh như băng, có chút không thú vị, nhưng hôm nay bị cha mẹ ghét bỏ, bị mấy chị em ghét bỏ, trong lòng dâng lên một khí thế không chịu thua, cô muốn thử xem, người đẹp trai thế này, kết giao cũng không tồi.
Kiều Dư An với tay lấy điện thoại di động, mở giao diện Wechat Giang Mộ Trì ra, nghĩ xem nên nhắn gì đây? Cô không có ý nghĩ rằng con gái không được phép chủ động, chỉ cần là mình thích, vậy liền to gan đi chủ động thôi, không cần cân nhắc giới tính.
"Hallo, xin chào, bạn học Tiểu Giang, về đến nhà chưa?" Kiều Dư An chào hỏi trước, chờ một hồi không thấy tin nhắn trả lời thì đi tắm.
Lúc quay lại vẫn không thấy hồi âm, Kiều Dư An bĩu môi, lại gửi thêm hai tin nhắn:"Có ở đây không?"
"Không phải dì kêu anh nên chủ động một chút sao, thế mà không để ý tới tôi."
Sau đó Kiều Dư An lại gửi một cái biểu cảm heo nhỏ đang hừ hừ, vô cùng đáng yêu, đến chính mình cũng nở nụ cười.
Không trả lời cũng không thèm để ý, có thể là đang bận, dù sao tâm ý của cô đã thể hiện rồi, nếu vẫn không chịu trả lời, vậy thì quên đi, ném điện thoại bắt đầu dưỡng da thường ngày.
Giang Mộ Trì đang họp, mấy chủ quản đều ở văn phòng nghe hắn sắp xếp công việc, công ty có việc đột xuất, phải tăng ca, điện thoại báo có tin nhắn đến, ngay trong tay Giang Mộ Trì, anh đương nhiên cảm thấy, nhưng mà nhiều người như vậy, anh cũng không nhìn.
Lúc tin nhắn thứ ba gửi đến, anh vô thức nhìn thoáng qua điện thoại, những chủ quản kia lần theo ánh mắt anh nhìn đến điện thoại, bởi vì Giang Mộ Trì từng nói, lúc họp cấm mang điện thoại, anh là người nói ra câu này cũng không thể tự vả mặt được, cho nên chỉ là đẩy điện thoại ra, tiếp tục xử lý vấn đề.
Qua mười mấy phút, vấn đề rốt cuộc cũng giải quyết xong, nhóm chủ quản ra ngoài, Giang Mộ Trì mới cầm điện thoại di động lên, trong lòng không hiểu sao giống như trút được gánh nặng.
Trượt mở màn hình, trông thấy là Wechat của Kiều Dư An, gửi liên tục bốn tin nhắn, còn tưởng rằng là việc gì rất quan trọng, nhìn tin nhắn cuối, không tự chủ được cong khóe miệng, vừa lúc trợ lý Thiệu Tiêu đẩy cửa vào liền trông thấy, Thiệu Tiêu nhìn Giang Mộ Trì mà hoảng sợ giống như gặp quỷ, cậu ta theo Giang Mộ Trì cũng bốn năm, từ trước tới nay chưa từng thấy Giang Mộ Trì cười, hôm nay đây là thế nào?
Giang Mộ Trì trông thấy hắn liền thu lại nụ cười, mặt không biểu cảm hỏi: "Chuyện gì?"
"Giang tổng, đây là văn kiện cần ngài ký tên."
"Đặt ở đó trước đi, đặt một phần bữa ăn khuya cho nhân viên tăng ca."
 

"Vâng." Thiệu Tiêu mặt không cảm xúc thực ra trong lòng kích động vô cùng, tay mới đụng vào tay nắm cửa, bị Giang Mộ Trì gọi lại: "Lần sau trước khi vào nhớ phải gõ cửa."
"Vâng, Giang tổng." Thiệu Tiêu ra ngoài mà trong đầu đầy nghi hoặc, truyền đạt "ý chỉ" này đi, trước đây Giang tổng luôn nói trực tiếp vào không cần gõ cửa, tránh làm chậm trễ thời gian, dù sao ngoại trừ cậu ta cũng không có mấy người đến, sao bây giờ lại muốn gõ cửa, nhưng mà Giang tổng lớn nhất, nói sao thì làm vậy.
Trợ lý đi ra rồi, Giang Mộ Trì mới bắt đầu trả lời Wechat Kiều Dư An, "Xin lỗi, lúc nãy phải tăng ca, làm sao cô biết mẹ tôi nói tôi nên chủ động?" Nhìn biểu cảm con heo hừ hừ trong điện thoại, khóe miệng hơi cong lên, cảm thấy tâm tình rất tốt.
Kiều Dư An đang đắp mặt nạ, nghe thấy chuông điện thoại di động, "Vậy anh còn không biết chủ động, thế mà để cho tôi chủ động." Kiều Dư An để điện thoại di động xuống, tự nhủ: “Rất biết nói chuyện nha, xem ra cũng không phải người vô vị."
"Xin lỗi, vừa rồi do công việc, bằng không chúng ta làm quen lại?" Giang Mộ Trì nhớ tới dáng vẻ Kiều Dư An, lại nghĩ tới những tin đồn kia, nghĩ thầm quả nhiên như mẹ Giang nói, những tin đồn kia không đáng tin, cô ấy không những khác những gì người ta nói, mà còn vô cùng thú vị.
Giang Mộ Trì: "Xin chào, tôi là Giang Mộ Trì, lần đầu gặp mặt, xin quan tâm nhiều."
"Ha ha ha..." Kiều Dư An trông thấy hội thoại này cười đến mặt nạ đang đắp cũng rơi xuống đất, thật sự là nhìn không ra, không ngờ bên trong Giang Mộ Trì tuyệt không phải tảng băng nha, thú vị, cái vỏ bọc đẹp mắt này mà cũng có tâm hồn thú vị.
"Xin chào, tôi là Kiều Dư An, là đối tượn xem mắt của anh, xin chỉ bảo nhiều hơn."
Giang Mộ Trì: "Cô thật đúng là..." quả thật rất thú vị, không giống những cô gái trước kia, nói chuyện cứng nhắc, vừa nhìn đã thấy chán.
"Tôi thế nào?"
"Không có gì, rất tốt." Có sức sống, hoạt bát, khiến người ta nghĩ đến liền cảm thấy bình yên.
"Hì hì, tôi cũng cảm thấy tôi rất tốt." Kiều Dư An mèo khen mèo dài đuôi, trong lòng vô cùng đắc ý, nghĩ thầm đúng nha, làm gì có đàn ông nào thoát khỏi tay cô.
"Ừm, nghỉ ngơi sớm đi, tôi còn một chút việc phải xử lý." Giang Mộ Trì lật văn kiện ra, đã chín giờ rưỡi, cũng nên về nghỉ ngơi.
"Được rồi, anh làm việc tiếp đi."
Hai người lần đầu nói chuyện coi như vui vẻ, điều này khiến Kiều Dư An tràn đầy lòng tin, cũng không phải nói là thích, dù sao Kiều Dư An đối với Giang Mộ Trì vẫn rất có hảo cảm, đẹp trai, nhan sắc chính là hết thảy nha.
Ngày thứ hai Kiều Dư An thức dậy rất sớm, thế mà mơ tới gương mặt kia của Giang Mộ Trì, bị dọa tỉnh, chỉ gặp qua một lần liền nhớ mãi không quên, quá dọa người, không muốn ngủ tiếp, rửa mặt thay quần áo xuống lầu ăn cơm, mẹ kiều kéo Kiều Dư An lại, cô còn tưởng rằng mẹ già muốn hỏi cô cùng Giang Mộ Trì quen nhau như thế nào đây, ai ngờ lời của mẹ già không khiến người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi.
"An An à, con xem người này như thế nào, mặc dù ngoại hình kém một chút, nhưng mà năng lực cũng không kém, đang làm chủ quản của một công ty đã niêm yết trên thị trường chứng khoán." Mẹ Kiều cầm một quyển sổ xem mắt, không biết ai đã lén đưa cho bà.
"Không phải, mẹ, hôm qua chúng ta mới xem mắt xong, hôm nay lại xem mắt, mẹ không cảm như vậy không tốt sao?" Kiều Dư An nhìn mẹ già đầy kinh ngạc.
Mẹ Kiều lườm cô: "Cái này có gì không tốt, hôm qua con cùng Tiểu Trì chỉ là cùng nhau ăn cơm, mẹ và cha con đều không để ở trong lòng, các con chắc chắn không có cơ hội, chi bằng sớm tìm người khác, đây con xem thử người này."
"Mẹ!" Kiều Dư An đẩy ra, một chút cũng không muốn nhìn: "Mẹ làm sao biết chúng con không có khả năng, nói không chừng chúng con sẽ bên nhau?" Mặc dù khả năng này có chút ít... Khụ khụ.
"Con?" Mẹ Kiều nhìn Kiều Dư An, thở dài: "Con gái à, mặc dù con đẹp, nhưng cũng không phải quá đẹp, Tiểu Trì không hợp với con đâu, mẹ thấy vẫn nên thực tế chút đi."
Một người đàn ông thành đạt như vậy sẽ coi trọng một cô gái suy nghĩ chưa trưởng thành như con sao? Mẹ Kiều không có lòng tin.
"Mẹ, mẹ quá khinh người, không nói với mẹ nữa, con không đi xem mắt, mỗi ngày xem mắt, đến khi nào mới xong.
Kiều Dư An bị mẹ già nhà mình làm tức chết, trong khoảng thời gian này, biên độ xem mắt càng lúc càng lớn, cô cũng không phải không muốn kết hôn, chỉ là không gặp được người thích hợp, cho nên cũng không phải rất cự tuyết việc xem mắt, chỉ là mỗi ngày xem mắt ai không phiền.
"Khi nào con kết hôn rồi, thì mẹ không thúc giục nữa, anh của con sắp sinh con rồi, con còn không có bạn trai, hỏi sao mẹ không vội." Mẹ Kiều đều lo cho con gái, muốn con gái tìm được tấm chồng, sắp hai mươi tám rồi, không vội sao được?
"Vâng vâng vâng, con biết rồi, nhưng hôm nay có thể không xem mắt không? Con còn có việc con đi trước đây." Kiều Dư An cũng không dám cãi nhau với mẹ già, bị cha già nghe thấy thì chuẩn bị ăn đòn, ở nhà địa vị của mẹ là lớn nhất, ai dám mạnh miệng thì sẽ bị đánh.

 
"Ai, đứa nhỏ này, mới sáng sớm con đi đâu?" Mẹ Kiều không giữ được cô, Kiều Dư An phóng ra cửa như một cơn gió.
Kiều Dư An lái xe đến bờ sông, ngồi trên thềm đá hóng gió lạnh, lúc này mới bảy giờ sáng, bờ sông đều là người chạy bộ sáng sớm, chỉ có cô là tội nghiệp bị mẹ ép ra khỏi nhà, ủ rũ cúi đầu chống cằm ngắm cá bên bờ sông, lần đầu cô phát hiện, bờ sông buổi sáng thế mà có nhiều cá như vậy, nghĩ đến trên xe còn một cái bánh mì, chạy tới lấy, ngồi xổm bên bờ sông cho cá ăn.
"Cá con à, tao có một cái bánh mì, đều cho chúng mày ăn hết, phải mang may mắn đến cho tao nhé, mày nhìn chị đây đáng thương biết bao, vừa sáng sớm bị đuổi ra ngoài, mẹ của các ngươi có thúc cưới không." Mẹ Kiều chỉ cần kết hôn thì không thúc giục nữa, Kiều Dư An cũng có thể nghĩ đến cảnh tượng những ngày tiếp theo, ngẫm lại cũng nhức đầu.
Cho ăn xong một cái bánh mì, Kiều Dư An phủi phủi tay: "Hết rồi, tao cũng đói bụng, đi ăn cơm đây."
Kiều Dư An định rời đi, đằng sau có người lên tiếng: "Cô ở đây làm gì?"
Cô vốn đang chìm trong suy nghĩ của bản thân, bị giọng nói đột ngột kia làm giật mình, cơ thể theo quán tính nghiêng về phía trước, này là muốn tiếp xúc thân mật với mấy con cá đó, cổ áo bị người kia kéo về, rơi vào một lồng ngực mạnh mẽ, Kiều Dư An nhắm mắt lại, hơi thở đàn ông tràn ngập trong mũi, có mùi mồ hôi, nhưng không khó ngửi.
Không khí an tĩnh một lát, người đàn ông mở miệng, giọng điệu có chút nóng nảy, khàn giọng nói: "Sáng sớm cô đã muốn bơi lội?"
"Là anh?" Kiều Dư An mở mắt ra trông thấy mặt mũi quen thuộc cười cười, luống cuống lui ra khỏi ngực anh, tiếp theo bĩu môi: "Tôi còn không phải bị anh làm giật mình, tại sao anh lại ở đây?"
Kiều Dư An vỗ vỗ ngực, vừa rồi bị hù không nhẹ, mặc dù cô biết bơi, nhưng nước này bẩn, lại mới sáng sớm, nếu bị đưa lên tin tức, bị mẹ già trông thấy sẽ cho là cô muốn trốn xem mắt mà nhảy sông.
"Tôi chạy bộ buổi sáng ở đây, sáng sớm cô ở chỗ này làm gì?" Giang Mộ Trì đã chạy tầm vài vòng, mỗi lần đi ngang qua bên này đều trông thấy cô, ngồi xổm ở bờ sông không biết đang làm gì, ngay từ đầu còn không xác định, về sau trông thấy móng tay màu đỏ trên tay cô mới xác nhận, chạy xong liền đến chào hỏi.
"Tôi à, nhàm chán đang cho cá ăn." Kiều Dư An bĩu môi, nghiêng đầu đi xem cá.
"Ừm, ăn sáng chưa?" Giang Mộ Trì một tay chống nạnh, nhìn thoáng qua những con cá đang tiếc nuối bơi đi, cũng thật sự là có tinh lực.
"Chưa, anh muốn mời tôi ăn sáng sao?" Kiều Dư An thuận miệng nói, cười như tên trộm.
"Được, đi thôi, cô lái xe tới?" Bên này cách Kiều gia có chút xa, hẳn là sẽ không đi bộ tới.
"Đúng rồi, kia là xe của tôi." Kiều Dư An chỉ chỉ chiếc Ferrari màu đỏ bên đường.
Khóe miệng Giang Mộ Trì cong lên, thật đúng là phong cách của cô, quá rêu rao.
"Vậy đi thôi, chở tôi một đoạn." Giang Mộ Trì không chút do dự đi đến chiếc xe bên kia, Kiều Dư An bất tri bất giác, quay đầu nhìn thoáng qua bầy cá bên sông, nở nụ cười, vận may đến rồi.
Kiều Dư An nghe Giang Mộ Trì chỉ đường đến một nhà hàng bán điểm tâm sáng thì dừng lại, gọi hai phần bữa sáng, giờ này khách đông, nhưng mà tốc độ ra món rất nhanh, hai người nói chưa được mấy câu món ăn đã tới, sau đó ăn cơm không tiện nói nhiều, ăn xong bữa sang hai người sóng vai nhau bước ra nhà hàng
Giang Mộ Trì mở miệng trước: "Tôi tự đi về, chắc bây giờ cũng đến giờ đi làm của cô?"
" Không gấp, tôi có chuyện muốn nói với anh." Kiều Dư An giữ chặt ống tay áo của anh kéo đến dưới bóng cây, bộ dạng giống như ăn trộm.
Giang Mộ Trì nhìn cánh tay nhỏ nắm áo mình, móng tay màu đỏ, lông mày giãn ra, nhưng lại không mở miệng cự tuyệt, đi theo cô qua đó.
"Chuyện gì?" Giang Mộ Trì cũng không biết tại sao mình lại tốt tính thế, trước đây làm gì có chuyện này.
Kiều Dư An do dự, lời đến bên miệng, vẫn là không mở miệng được, cuối cùng thấy Giang Mộ Trì muốn mở miệng, khẽ cắn môi, nhắm mắt tuyên bố: "Chúng ta kết hôn đi."
Tác giả có lời muốn nói:  Giang Mộ Trì: ? ? ? Lặp lại lần nữa?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận