Sau khi Bạch Húc Nghiêu giam cầm Phương Tình trên sô pha thì cũng không tiếp tục làm gì khác.
“Nói cho anh biết, vì sao em đối xử với anh như vậy, rõ ràng lúc trước còn tốt, vì sao chỉ chớp mắt một cái đã kết hôn với người khác, cuối cùng thì anh làm gì sai hả?”
Giọng nói run run mang theo sự tức giận đang kìm nén, như thể đang gặng hỏi cũng như lên án. Mặt anh ta cực kỳ giận dữ, giống như đã giận đến cực hạn nhưng cả người lại tràn ngập sự thống khổ, hai mắt anh ta đỏ lên, tròng mắt lóe lên.
Thấy Bạch Húc Nghiêu như thế, Phương Tình không khỏi hoảng sợ lẫn kinh ngạc, anh ta dường như đang cố nén nước mắt, lúc này đây, anh ta như có như không phát tiết lửa giận cùng ủy khuất.
“Có phải vì chúng ta ở cách xa nhau, anh không thể ở bên cạnh em không? Nhưng trước khi anh đi Hàn Quốc, chẳng phải em đã cổ vũ anh đi hay sao? Hay là vì anh không thực hiện lời hứa cùng em đến Tây Tạng? Em có biết không, lúc anh vừa mới ra mắt bận rộn quay cuồng nhưng anh muốn nhanh làm cho xong để thực hiện kế hoạch đi Tây Tạng với em, chỉ cần chờ thêm một khoảng thời gian nữa, chỉ cần thêm một ít thời gian nữa là được rồi. Nếu tất cả những điều đó đều không phải là lý do em rời xa anh thì là tại sao hả? Cái gì anh cũng làm, lúc sinh nhật em, anh diễn tập xong đã là nửa đêm nhưng vẫn bay về với em, anh luyện nhảy bị gãy chân cũng không dám nói với em, sợ khiến em đau lòng, còn có những ngày kỷ niệm anh đều chuẩn bị quà cho em, chưa từng thiếu một món, rõ ràng cái gì anh cũng đã làm nhưng tại sao em lại rời xa anh? Tại sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói đến đây, hẳn là không thể khống chế được nữa, nước mắt trong suốt rơi xuống theo gương mặt anh ta trượt xuống rơi trên mặt cô.
Phương Tình quả thực vô cùng kinh ngạc, cô không thể tin Bạch Húc Nghiêu vậy mà lại khóc như thể bất lực để kể ra những ủy khuất của anh ta. Anh ta luôn luôn kiêu ngạo, sợ rằng ở kiếp trước anh ta cũng chưa từng nói những lời này với cô.
“Hay là nói lúc trước em rời xa anh chỉ vì anh không đủ năng lực thỏa mãn những nhu cầu vật chất của em? Cho nên em mới gả cho người quyền thế là Khang Tư Cảnh?”
“...”
“Hiện giờ cái gì anh cũng có thể cho em, anh có tiền có thể mua một căn nhà lớn cho em, em có thể có một khu vườn, em có thể trồng hoa cúc mà em thích nhất trên sân thượng, chúng ta có thể nuôi một bé mèo, không phải em luôn muốn nuôi mèo sao? Vì vậy, em trở về bên anh có được không?”
Cô không biết lúc này Bạch Húc Nghiêu có đang diễn kịch giống như ở kiếp trước, luôn luôn diễn cho cô xem không, mãi cho đến khi cô lún sâu vô vở kịch này thì cho cô một đòn thật đau đớn. Nhưng nếu anh ta thật đang diễn thì khoảnh khắc này anh ta quả thật diễn sâu quỷ khốc thần sầu, đã sớm làm cho cô không phân biệt được đâu thật đâu giả, thậm chí còn làm cho cô thấy anh ta như vậy có chút đáng thương.
Phương Tình đẩy đẩy anh ta, “Bạch Húc Nghiêu, có gì thì anh thả tôi ra trước rồi nói.”
Bạch Húc Nghiêu lại đột nhiêu ôm lấy cô, ôm thật sự rất chặt, dính sát vào mặt cô, nức nở nói: “Trở về bên anh được không Phương Tình, đừng rời xa anh nữa.”
Nếu đổi lại là kiếp trước, cô nhất định sẽ không chịu nổi biểu hiện thâm tình này của anh ta, chắc hẳn đã sớm ôm lấy anh ta rồi khóc òa. Nhưng hiện tại, cô đã thoát khỏi những tổn thương mà anh ta gây ra cho cô, lúc này đối mặt với anh ta chẳng qua giống như gặp một người quen cũ không có quan hệ gì mà thôi.
Đối với ủy khuất cùng với sự lên án hòa trong nước mắt của anh ta, cô cũng không quá cảm động, chỉ là cảm thấy bị anh ta ôm như thế vô cùng khó chịu.
“Bạch Húc Nghiêu, anh thả tôi ra trước đã!”
Trong giọng nói của cô mang theo sự tức giận.
Bạch Húc Nghiêu dường như vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc của gã, không quan tâm đến lời cô nói, vẫn ôm chặt cô như cũ.
Ngay lúc này, cô nghe thấy có một tiếng động mạnh ở cửa, sau đó là một tiếng ầm rồi cánh cửa kia bị đá văng ra, ổ khóa không chịu nổi lực lớn như vậy đã rớt ra, rơi xuống đất lạch cạch.
Tiếng động bất thình lình đã ảnh hưởng đến hai người, ngay cả Bạch Húc Nghiêu đang đắm chìm trong cảm xúc của mình cũng giật mình quay đầu lại nhìn. Mà Phương Tình ở phía đối diện cửa tất nhiên là người đầu tiên nhìn thấy người đến.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh mặc một cái áo khoác dài màu nâu sẫm, vạt áo mở rộng lộ ra áo trắng bên trong cùng quần tây đen, hai chân anh thon dài, ống quần chỉ vừa khéo dài quá mắt cá chân, bên dưới là đôi giày da bóng loáng.
Áo khoác dài làm tôn thêm vóc dáng cao thẳng của anh, quần áo phù hợp có khuynh hướng làm cho anh có cảm giác vừa trang nghiêm lại tinh anh, giống như bẩm sinh đã tao nhã như thế dẫu cho anh mới vừa có hành động đạp vào cửa thô bạo khó coi đến thế.
Cô không ngờ người đến hóa ra là Khang Tư Cảnh.
Phương Tình nhân lúc Bạch Húc Nghiêu đang thất thần thì đột ngột đẩy anh ta ra, cô chạy vài bước đến người vừa mới đến nhưng khi bắt gặp vẻ mặt đáng sợ của anh thì cô dừng lại cách một khoảng, không dám đến quá gần anh.
Nhưng vẻ mặt khó coi của Khang Tư Cảnh cũng không duy trì bao lâu, anh chỉnh chỉnh cổ tay áo, động tác từ tốn nhưng lại lộ ra một loại cảnh đẹp tao nhã.
“Xem ra gần đây anh Bạch thiếu phụ nữ quá, thiếu thốn đến nỗi ăn tạp, gặp người nào cũng dám động vào.”
Ngước mắt, đôi mắt đầy ý cười nhìn Bạch Húc Nghiêu, anh đã khôi phục lại bộ dạng khéo léo, mạnh vì gạo, bạo vì tiền.
Bạch Húc Nghiêu trông thấy Khang Tư Cảnh, thân thể cứng ngắc một lát mới khôi phục lại như thường, anh ta lấy một tờ khăn giấy tùy tiện lau mặt, sau đó cũng đứng dậy, cười nói với Khang Tư Cảnh: “Làm phiền ngài Khang đã chăm sóc Phương Tình nhiều năm qua, hiện giờ cũng đến lúc trả cô ấy lại cho tôi rồi đúng không?”
“Trả lại cho anh?” Khang Tư Cảnh nhíu mày, một chút tức giận cũng không có, thậm chí còn thấy buồn cười.
“Chắc hẳn anh đã quên, Phương Tình hiện tại là vợ của tôi. Thần tượng vạn người mê lại muốn quang minh chính đại làm người thứ ba phá hoại hôn nhân của người khác à?”
Bạch Húc Nghiêu không chút sợ hãi, mặt vẫn thản nhiên đối mặt với vẻ mặt đầy khí thế của Khang Tư Cảnh, thậm chí còn nói như lẽ đương nhiên: “Muốn nói làm người thứ ba thì sợ rằng ngài Khang mới là người thứ ba? Hoành đao đoạt ái, cướp Phương Tình về tay anh.”
Khang Tư Cảnh vẫn lạnh nhạt mà tao nhã, khẽ cười một tiếng: “Người thứ ba? Nếu tôi nhớ không lầm, trước khi tôi kết hôn với Phương Tình thì hai người đã chia tay.”
Bạch Húc Nghiêu không có chút nhượng bộ, “Chuyện đó không phải là ngài Khang uy hiếp bắt Phương Tình chia tay với tôi hay sao?”
Khang Tư Cảnh thờ ơ, quay đầu liếc nhìn Phương Tình một cái, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi một câu: “Phải không?”
Phương Tình hít sâu một hơi, “Tôi không có bị ai uy hiếp ép buộc hết.”
Lúc này Bạch Húc Nghiêu cũng không còn bình tĩnh, anh ta định tiến lên túm lấy tay của Phương Tình nhưng lại nghe thấy Khang Tư Cảnh không mặn không nhạt nói một câu: “Xem ra, anh Bạch không muốn kiếm sống ở trong nước nữa?”
Nghe vậy Bạch Húc Nghiêu dừng động tác lại, không còn tự nhiên như trước nữa, lúc này sắc mặt nhìn về phía Khang Tư Cảnh lộ ra vài phần ngưng trọng, Khang Tư Cảnh vẫn giống như đang nói chuyện phiếm bình thường: “Không muốn làm đại diện nữa? Không muốn đóng phim điện ảnh nữa? Không muốn kiếm tiền trong nước nữa? Anh Bạch là một người thông minh, nên suy nghĩ cẩn thận một chút, nếu trở về Hàn Quốc, nơi nhỏ bé chật hẹp đó có thể cho anh được cái gì?”
“...”
Bàn tay đang vươn ra của Bạch Húc Nghiêu từ từ thu lại.
Khang Tư Cảnh khẽ cười một tiếng nói: “Tốt lắm, anh Bạch là người thức thời. Chuyện hôm nay sau này tôi sẽ đặc biệt tìm thời gian thảo luận với anh Bạch một chút, tạm biệt.”
Khang Tư Cảnh nói xong thì xoay người rời đi, Phương Tình cũng không nghĩ nhiều, vội vàng đi theo anh rời đi.
Trong thang máy, không biết có phải thấy bức bối quá không, Khang Tư Cảnh nắm lấy cà vạt kéo ra cầm trên tay, Phương Tình cũng không biết sao Khang Tư Cảnh lại đột nhiên xuất hiện, không sớm không muộn mà đúng ngay lúc cô đang bị Bạch Húc Nghiêu đè dưới thân, cô đã nói đến đây để bàn công việc mà cuối cùng chuyện lại biến thành như vậy, chính cô cũng không thể đoán trước. Phương Tình cảm thấy chuyện hôm nay nhất thiết phải giải thích với anh một chút nên tranh thủ nói: “Em đến đây hoàn toàn là muốn bàn công việc với anh ta, bị anh ta… những hành động thân mật với anh ta cũng không phải là em tự nguyện.”
Khang Tư Cảnh không nói gì, Phương Tình dè dặt thận trọng liếc nhìn anh thì thấy hai tay anh đút vào túi, nhắm mắt dựa vào thành trong thang máy. Không còn vẻ mặt bình tĩnh giống như khi đối diện với Bạch Húc Nghiêu hồi nãy, lúc này anh lại lộ ra vài phần âm trầm.
Thang máy dừng lại, chân dài bước nhanh, bước ra thang máy trước rồi quăng cho cô một câu: “Ngồi xe tôi.”
Khang Tư Cảnh đi rất nhanh, Phương Tình chạy bước nhỏ mới có thể bắt kịp. Tuy lúc này sắc mặt anh dọa người khó coi nhưng anh lại vô cùng lịch thiệp mở cửa xe ra giúp cô nhưng Phương Tình vẫn không ngồi vào.
Mặc kệ Khang Tư Cảnh đối với cô có ý gì hay không, trên cương vị là người chồng mà thấy cảnh kia chắc chắn đều rất khó chịu, người như Khang Tư Cảnh sẽ tuyệt đối không cho phép người khác cắm sừng anh, vì thế Khang Tư Cảnh tức giận là điều có thể hiểu.
Đối với chuyện vừa rồi, Phương Tình cũng rất hổ thẹn, cô thật sự không nghĩ tại vì Bạch Húc Nghiêu mà làm cho mối quan hệ vốn không hề thân thiết của cô với Khang Tư Cảnh lại càng thêm xa cách, cho nên khi thấy sắc mặt âm trầm kia của Khang Tư Cảnh, cô có chút sốt ruột, tay chân luống cuống giữ chặt tay anh nói: “Khang Tư Cảnh, em sai rồi, sau này em sẽ không bao giờ đi gặp anh ta nữa.”
Tay bỗng bị cô kéo lại, thân thể Khang Tư Cảnh cứng đờ, lại không ngờ rằng cô giống như thấy giữ chặt tay anh còn chưa đủ, sau khi nói xong lại không nhịn được mà dùng tay ôm lấy anh, giọng nói lộ vẻ lo lắng: “Thật xin lỗi, anh đừng giận nữa được không?”
Giọng nói mềm yếu lộ ra sự khổ sở cùng ủy khuất, khoảnh khắc bị cô ôm kia, Khang Tư Cảnh đã cảm thấy hô hấp bị kìm hãm, anh nhắm chặt mắt, hít thở sâu một hơi, giống như là người sắp chết ngạt, chỉ cần không hít thở sẽ chết mất.
Hai tay ở hai bên thân cứ nắm chặt rồi lại buông ra, làm liên tục vài lần như vậy anh mới có thể bình tĩnh tìm lại giọng mà nói với cô: “Phương Tình, đừng đến gần tôi nữa, tôi thật sự sẽ không chịu nổi.”
Giọng nói khàn đặc, giống như phải tiêu tốn một lực rất lớn mới nói ra được lời này, Phương Tình ngẩng đầu, mặt đầy kinh ngạc nhìn anh: “Không chịu nổi cái gì?”
Anh lại quay đầu lại nhìn cô chằm chằm, một lát sau mới nói: “Không liên quan đến em, vì tôi nói không để ý nên em mới đi, là lỗi của tôi, tôi nên ích kỷ và bá đạo hơn một chút.”
“...”
Phương Tình ngẩn người, sau đó lý trí mới từ từ quay lại, lúc này cô mới ý thức được bản thân dưới tình thế cấp bách liền trực tiếp ôm lấy anh, hơn nữa Khang Tư Cảnh cũng không đẩy cô ra, thậm chí anh còn nói với cô lời này.
Anh nói là lỗi của anh, anh nên ích kỷ và bá đạo hơn một chút.
Cô có thể hiểu rằng là anh hối hận lúc trước đã để cô đến tìm Bạch Húc Nghiêu đúng không? Nghĩ như vậy làm Phương Tình cực kỳ hưng phấn, ý cười không nhịn được mà tràn ra mặt, nói với anh: “Vậy sau này anh đối với em ích kỷ với bá đạo thêm chút nhé?”
“...”
Anh không nói gì, một lát sau lại giúp cô mở cửa xe, nói: ‘Lên xe, về nhà trước.”
Phương Tình thấy sắc mặt anh đã tốt hơn thì thở phào nhẹ nhõm, nhận thấy cô vẫn còn ôm anh thì mới xấu hổ buông ra rồi ngoan ngoãn lên xe. Xe chạy về nhà, dừng trong hầm xe, Khang Tư Cảnh vẫn cực kỳ lịch thiệp đi qua mở cửa xe giúp cô.
Suốt quãng đường về nhà, Phương Tình đã suy nghĩ rất nhiều, lúc nãy bộ dạng đen mặt của Khang Tư Cảnh thật sự rất đáng sợ, rõ ràng là anh đã bị chọc giận, người luôn bình tĩnh, ổn trọng như Khang Tư Cảnh ấy vậy mà bị chọc giận, điều này có nghĩa là anh cũng ít nhiều để ý đến cô.
Hơn nữa cô nghi ngờ lúc giằng co với Bạch Húc Nghiêu, di động bị rớt thì anh cũng không cúp máy, vì vậy anh có thể theo định vị mà tìm đến, anh vội vã chạy đến không phải là vì lo lắng cô xảy ra chuyện hay sao.
Huống chi ở bãi đậu xe, dưới tình thế cấp bách, cô ôm lấy anh nhưng anh cũng không đẩy cô ra, còn nói với cô mấy lời mang ý tự trách nữa.
Ý nghĩ này làm Phương Tình rất kích động.
Đương nhiên, đối với chuyện này cô cũng không phải chắc chắn lắm nên cô cảm thấy mình nên thăm dò một chút.
Khang Tư Cảnh thấy cô mãi mà không nhúc nhích nên nói với cô: “Xuống xe.”
Phương Tình trầm tư một lúc rồi thu hết can đảm dò hỏi: “Tư Cảnh, lúc nãy anh vội vàng chạy đến cứu em có phải vì lo lắng em sẽ bị Bạch Húc Nghiêu làm hại đúng không? Anh cũng có quan tâm đến em đúng không?”
Khang Tư Cảnh dường như hơi sửng sốt, sau đó anh co tay che miệng ho một cái, giống như tự nhiên, không có gì khác thường mà nói: “Về ăn cơm trước.”
Rõ ràng anh không muốn nói về đề tài này.
Người như Khang Tư Cảnh, dù có cố ép hỏi cũng khó mà hỏi ra được gì, cô cũng không muốn cưỡng ép, nếu dùng cách trực tiếp không được thì cô thử cách gián tiếp vậy, cô thật sự rất muốn biết anh có phải không hề thích cô không.
Vì thế cô vẫn không động đậy, chuẩn bị tốt tâm lý rồi dùng giọng nói vừa giống như dỗi lại giống như làm nũng nói với anh: “Em không muốn tự đi.”
Khang Tư Cảnh im lặng một lúc rồi nói: “Vậy em muốn đi như thế nào?”
Phương Tình ho nhẹ một tiếng, thu hết can đảm để tỏ vẻ đương nhiên mà nói: “Anh ôm em.”
“...”
Khang Tư Cảnh cúi đầu không nói gì, lòng Phương Tình hơi trùng xuống, hỏi: “Anh không đồng ý à?”
Khang Tư Cảnh không nói gì, Phương Tình nhận thấy sắc mặt Khang Tư Cảnh bắt đầu trở nên khó coi, cô cũng lo lắng không yên, cách làm nũng đáng yêu là không thể dùng được với Khang Tư Cảnh sao? Lúc nãy Khang mới nổi giận xong, cô có nên tạm thời không chơi xấu nữa mà ngoan ngoãn xuống xe vào nhà không?
Ngay lúc Phương Tình còn đang do dự thì thấy Khang Tư Cảnh đen mặt từ từ ngồi xổm xuống - nhoài người vào trong xe, một tay đỡ dưới đầu gối cô, một tay đỡ eo cô, đúng tư thế ôm cô.
Anh thật sự ôm cô!
Có thể tưởng tượng Phương Tình bị kích động đến dường nào nhưng cô cũng không bỏ cuộc mà làm liều tiến lên, vì vậy trước khi anh ôm ngang cô bế lên thì cô đột nhiên câu lấy cổ anh, hai chân tách ra kẹp lấy eo anh, động tác của cô quá đột ngột, Khang Tư Cảnh nhất thời không phản ứng kịp, anh hơi lảo đảo một chút rồi ngã lên người cô.
Anh lại hít một ngụm khí lạnh, nhíu mày nhìn cô thì thấy cô vẫn với bộ dạng đương nhiên, “Em thích ôm như vậy.”
Giờ phút này, hai tay cô câu lấy cổ anh, hai chân kẹp chặt eo anh, y hệt chú gấu koala, đu cứng ngắt trên người anh.
Khang Tư Cảnh: “...”
Khang Tư Cảnh điều chỉnh hô hấp một chút rồi mới dùng giọng điệu bình tĩnh nói với cô: “Đừng có quậy.”
Khó khăn lắm mới gom góp can đảm để làm ra cách dụ dỗ này, cô tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, vừa nghe anh nói như vậy, cô giả vờ nghiêm túc nói: “Chúng ta là vợ chồng mà, chồng ôm vợ về nhà không phải rất bình thường sao?”
“...”
Khang Tư Cảnh không thể nào làm gì cô, thân thể cứng đờ giằng co với cô một lát đành thỏa hiệp, dè dặt thận trọng ôm cô giống như ôm em bé, lúc ngang qua cửa xe còn dùng tay che chắn trên đầu cô.
Phương Tình cực kỳ vui sướng muốn vỡ òa, cô không ngờ Khang Tư Cảnh thế mà lại nghe lời như vậy, còn tự nhiên dung túng cho cô cố tình gây sự, cô nói cô muốn ôm thì anh ôm, cô nói cô muốn ôm như vậy thì anh ôm như vậy, sao mà ngoan thế cơ chứ?
Hơn nữa, tư thế này thật sự rất xấu hổ, hai người dính sát vào nhau, quả thực muốn bao nhiêu thân mật có bấy nhiêu thân mật, Khang Tư Cảnh rõ ràng biết mà vẫn dung túng cho cô, cứ vậy mà ôm cô vào nhà, cái này nói lên điều gì?
Tóm lại, cô không tin anh Khang thật sự không hề quan tâm cô chút nào.
Phương Tình không thể khống chế được ý cười dạt dào trên mặt, mặt cô ửng hồng úp trên bờ vai anh, cằm cô đặt trên áo anh, áo dùng chất liệu rất tốt để may, kê mặt trên đó có cảm giác mát mát, hơn nữa tiếp xúc gần như vậy, cô có thể ngửi thấy mùi hương trên người Khang Tư Cảnh, thậm chí còn có thể nghe được nhịp tim đang đập của anh.
Nhịp tim anh đập có hơi nhanh.
Lúc này, Phương Tình đã hoàn toàn ngồi ở trên cánh tay anh, cánh tay anh mạnh mẽ, rắn chắc, cô một chút cũng không lo sẽ bị té xuống, hơn nữa anh cong tay vững vàng ôm chặt cô, làm cho cô cảm giác được anh che chở, yêu thương, Phương Tình rất hưởng thụ, ôm đầu anh cười khe khẽ.
Tâm tình Phương Tình cực kỳ tốt, cũng mặc kệ sự hổ thẹn trong lòng, lại không biết xấu hổ mà ghé vào tai anh nhỏ giọng nói một câu: “Tư Cảnh, anh ôm thật thoải mái, thật muốn được anh ôm mãi thôi.”
“...”
Khang Tư Cảnh không trả lời, Phương Tình lại cảm thấy người anh hơi cứng lại, hơn nữa hô hấp của anh rõ ràng cũng trở nên không quá thông thuận.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Cô Phương: Kỳ thực không phải là trêu ghẹo.
Anh Khang: ╭(╯^╰)╮
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...