Học cách yêu người

Chắc không phải là Khang Tư Cảnh ghen đâu nhỉ? Phương Tình nhìn anh thăm dò mấy lần, suy nghĩ một lúc rồi bình thản nói: “Lúc ở bên anh ta thì muốn sinh con với anh ta, lúc ở bên anh thì muốn sinh con với anh, chuyện này cũng không hề mâu thuẫn.”
Anh lật xem giấy tờ, vẫn không nhìn cô, cũng không biết có nghe cô nói không, chỉ gật đầu, giống như là vô thức lẩm bẩm một câu, “Ừ, không có mâu thuẫn.”
Thông qua vẻ mặt của anh, cô hoàn toàn không thể đoán được rốt cuộc là anh đang nghĩ cái gì, càng không biết anh có vì mấy lời nói của Bạch Húc Nghiêu lúc nãy mà tức giận hay không.
Phương Tình nghĩ ngợi, sau đó dứt khoát hỏi thẳng anh: “Vì sao anh đột nhiên nói đến chuyện này? Không phải anh nói anh không thèm để ý đến chuyện quá khứ của em và anh ta sao?”
Cuối cùng anh cũng buông đống giấy tờ ở trong tay ra, ngẩng đầu lên nhìn cô, sắc mặt anh nhợt nhạt, nói: “Chẳng qua là tôi có chút tò mò mà thôi.” Anh hơi suy ngẫm một chút rồi lại nói: “Được rồi, đã làm cho cô Phương hiểu lầm, thật xin lỗi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng là cực kỳ phong độ, vừa có nội hàm, vừa có lễ nghĩa. Anh không thèm để ý là chuyện tốt nhưng Phương Tình lại thấy có chút hụt hẫng, cô thở dài nói: “Em ra ngoài trước, anh Khang nghỉ ngơi sớm nhé.”
Sau khi trở lại phòng, Phương Tình ngao ngán than thở một tiếng, quả nhiên anh Khang làm sao có thể vì cô mà ghen chứ? Cô đúng là tự mình đa tình mà.
Cả đêm cô ngủ không ngon lắm, ngày hôm sau rời giường thì không có tinh thần gì nhưng cô vẫn phải đi làm.
Phương Tình đã làm việc ở công ty được một khoảng thời gian nên đối với công việc kinh doanh của công ty cũng đã quen, rất nhiều nhân viên lâu năm hay nói rằng người mới cần tự trải nghiệm thực hiện nhiệm vụ nhiều hơn nhưng trong khoảng thời gian này, Phương Tình đều luôn đi theo các đàn anh học hỏi nên có rất ít cơ hội để tự mình trải nghiệm thực hiện nhiệm vụ. 
Hôm nay, Phương Tình vừa đến công ty chưa được bao lâu thì thư ký của Y Na đến tìm cô, nói là quản lý muốn tìm cô có việc, Phương Tình không trì hoãn mà vội vã đi đến văn phòng của Y Na.
Y Na rõ ràng cũng đang đợi cô, nhìn thấy cô thì nói: “Cô đến công ty cũng được một thời gian rồi, tôi có xem qua mấy tài liệu mà cô dịch, dịch rất tốt, chứng tỏ cô đã hòa nhập được với công việc. Gần đây, tổng công ty có đưa xuống một nhiệm vụ, tôi tính để cho cô làm.”
Phương Tình vẫn luôn muốn tìm cơ hội để rèn luyện bản thân một chút, vừa nghe Y Na nói xong, cô không khỏi có chút kích động nhưng vẫn cố gắng duy trì sự bình tĩnh mà nói: “Quản lý, xin hãy nói cho em biết ạ.”
“Cô cũng biết là gần đây công ty vừa tung ra một sản phẩm rửa mặt dành cho nam mà hiện tại, người đại diện cho sản phẩm rửa mặt này chưa chốt, tổng công ty đang tính mời ngôi sao lưu lượng nổi tiếng gần đây, người vừa mới từ Hàn Quốc về, Bạch Húc Nghiêu.”
Vừa nghe thấy tên Bạch Húc Nghiêu, chỉ trong chớp mắt, nhiệt tình sục sôi trong mắt Phương Tình tắt ngúm, “Ý quản lý là muốn em đến thương lượng với Bạch Húc Nghiêu đúng không ạ?”
“Đúng vậy, vì đây là nhiệm vụ được tổng công ty trực tiếp giao xuống, tất cả hồ sơ tài liệu đều là tiếng Nhật, đúng lúc cô cũng học chuyên ngành tiếng Nhật nên so với người khác thì cô càng thích hợp đảm nhận nhiệm vụ này hơn.”
Mặc dù cô đã hoàn toàn buông bỏ Bạch Húc Nghiêu, nếu chỉ là chuyện đàm phán hợp tác thì cô cũng không có vấn đề gì, nhưng hiện tại, khúc mắc kiếp trước vẫn chưa phát sinh, Bạch Húc Nghiêu vẫn là tình đầu đáng thương bị cô vứt bỏ, đối với anh ta, cả đời không qua lại mới là lựa chọn tốt nhất.
Vì thế Phương Tình suy nghĩ một chút rồi nói: “Quản lý, em cảm thấy em mới đến công ty chưa lâu, kinh nghiệm vẫn chưa tích lũy đủ, chuyện đàm phán hợp tác như vậy có thể em sẽ không làm tốt, không bằng giao cho các đàn anh đàn chị có kinh nghiệm làm vậy.”
Y Na cười, “Cô sợ? Luống cuống? Phương Tình, cô nên biết, ở NC, mỗi một nhân viên đều xuất sắc, đều có thể tự mình đảm đương công việc, cô cũng giống vậy, hiểu chưa? Vì vậy, đừng để tôi phải thất vọng chứ?”
Phương Tình không phải không hiểu ý cô ta, cô ta là muốn nói với cô, mặc kệ cô vào công ty bằng cách nào, cô ta cũng sẽ đối đãi với cô như những người khác, người khác có thể tự mình đảm đương công việc thì cô vào đây làm cũng phải như thế.
Phương Tình không thể nào nói chuyện của cô với Bạch Húc Nghiêu cho cô ta, đồng nghĩa với việc cô không có lý do gì để cự tuyệt đề bạt của cấp trên đối với một người mới cả.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật ra nói trắng ra là Bạch Húc Nghiêu cũng không phải là người không thể chạm mặt, huống chi cô đã sớm buông bỏ rồi không phải sao? Vì thế, sau một hồi suy nghĩ thì Phương Tình nói: “Quản lý yên tâm, em sẽ cố gắng làm tốt.”
Lúc này Y Na mới vừa lòng cười nói, “Tốt lắm.”
Sau khi Phương Tình quay về chỗ ngồi, người thích hóng chuyện như Nghiêm Manh liền quay qua nói với cô: “Sếp tìm cậu chi vậy?”
Phương Tình đưa cho cô ấy một đống tài liệu, Nghiêm Manh lập tức sửng sốt, “Cậu biết mình học Design Marketing, lại không biết tiếng Nhật, cậu cho mình xem đống này làm khỉ gì?”
Phương Tình bất lực nói: “Cậu có biết gần đây công ty vừa tung ra thị trường sản phẩm rửa mặt dành cho nam không?”
Nghiêm Manh nhẹ chớp đôi mắt to tròn đáng yêu, “Biết chứ, hiện giờ, ai ở NC mà không biết?”
Nghiêm Manh nói xong lại có chút rầu rĩ, “Sản phẩm mới tung ra thị trường, bọn mình bận rộn suốt, gần đây hầu như mỗi ngày đều phải tăng ca, phiền muốn chết.”
Phương Tình nói tiếp: “Tổng công ty muốn tìm người đại diện cho sản phẩm rửa mặt kia, gầy đây đã nhìn trúng một người, sếp sắp xếp tôi đi thương lượng.”
“Ai vậy?”
“Bạch Húc Nghiêu.”
“...”
Nghiêm Manh hoàn toàn choáng váng, sau chừng năm giây đóng băng, cô ấy bật dậy hét lên: “Cậu… Cậu nói ai?”
Phương Tình xoa xoa lỗ tai bị chấn động, mấy đồng nghiệp khác đều nhìn qua, cô kéo cô ấy xuống nói: “Cậu bình tĩnh chút đi.”
Nghiêm Manh làm sao có thể bình tĩnh được, vội hỏi: “Cậu nói thật hả? Sếp thật sự nói cậu đi thương lượng với Bạch Húc Nghiêu hả?”
Phương Tình gật đầu, Nghiêm Manh nắm lấy cánh tay cô chà chà, mãi cho đến khi kiềm chế được tiếng thét chói tai của bản thân, sau đó cô ấy kéo ngăn tủ lấy ra một cuốn sổ nhỏ được giữ gìn cẩn thận, bên trong toàn bộ là hình dán Bạch Húc Nghiêu.
“Cái… cái này… Cậu… Nhất định phải xin chữ ký giúp mình.” Nghiêm Manh kích động đến mức không thể nói rõ thành lời.
Nghiêm Manh là fan cứng của Bạch Húc Nghiêu, sau khi Phương Tình vào công ty không bao lâu thì biết, vì thế cô đã sớm dự kiến được phản ứng của Nghiêm Manh.
Cô miễn cưỡng nhận lấy cuốn sổ nói: “Mình sẽ cố gắng hết sức.”
“Không phải là cố gắng hết sức, mà là phải được, phải đó, hiểu không?”
“...”

Phương Tình cười với cô ấy một cái nhưng không trả lời.
Giờ nghỉ trưa, Phương Tình lại bị Y Na gọi vào văn phòng, Y Na nói với cô: “Bên trên đã liên hệ với Bạch Húc Nghiêu bên kia, đối phương dường như cũng có ý đồng ý, đúng lúc chiều nay anh ấy rảnh, cô chuẩn bị một chút rồi đi qua đó ngay đi, đây cũng là cơ hội hiếm có, cô phải cố gắng hết sức hoàn thành. Nếu lần này thương lượng thất bại thì không biết khi nào Bạch Húc Nghiêu mới rảnh, mà nếu không có người đại diện thì đối với sản phẩm mới cũng không tốt, chắc hẳn cô cũng biết.”
Phương Tình nhận địa chỉ và số điện thoại liên hệ từ Y Na, “Em biết rồi, em sẽ dốc hết sức mình.”
Y Na vỗ vai cô, “Làm cho tốt.”
Sau khi trở lại phòng, cô bàn bạc sắp xếp công việc với đồng nghiệp một chút rồi đi thẳng qua công ty của Bạch Húc Nghiêu.
Chuyện Bạch Húc Nghiêu mở phòng làm việc là của năm sau, hiện giờ hợp đồng với công ty đại diện trong nước vẫn còn hạn nên vẫn trực thuộc quản lý của công ty.
Vì Y Na muốn cô rèn luyện năng lực tự mình đảm đương công việc nên lúc này chỉ cho một mình cô đi qua, Phương Tình có thể thản nhiên đối mặt với Bạch húc Nghiêu nhưng có làm người ta hiểu lầm hay không là chuyện khác.
Sau một hồi cân nhắc, Phương Tình vẫn gọi cho Khang Tư Cảnh để kể với anh về chuyện cấp trên sắp xếp cho cô đi qua đàm phán ký kết hợp đồng làm người đại diện sản phẩm mới với Bạch Húc Nghiêu, kể xong lại nói với anh: “Em cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn hỏi qua anh một chút, nếu anh để ý đến chuyện em đi gặp Bạch Húc Nghiêu thì em sẽ nói lại với Y Na một tiếng, không nhận nhiệm vụ này nữa.”
Bên kia đầu dây điện thoại im lặng một lúc thì mới nghe giọng nói bình tĩnh của Khang Tư Cảnh nói: “Tôi đã nói rồi, chuyện công việc của em tôi sẽ không hỏi nhiều, nếu là việc đàm phán thì em cứ làm tốt công việc của mình là được rồi, tôi sẽ không để ý.”
Sau khi Phương Tình cúp điện thoại thì bỗng nhận ra bản thân mình thật cmn tự mình đa tình quá mà, còn bày đặt vẽ chuyện hỏi Khang Tư Cảnh, làm như cô đối với anh quan trọng lắm vậy.
Thật ra, Phương Tình rất mong Khang Tư Cảnh có thể để ý, bởi lúc trước anh từng cảnh cáo cô không nên gặp người không nên gặp, lại không ngờ người ta lý trí như vậy, vạch rõ ranh giới giữa công việc và tình cảm, là công việc đàm phán, anh không chút mảy may quan tâm dẫu cho đối phương là mối tình đầu của cô.
Sau khi Phương Tình điều chỉnh hô hấp một chút, tâm trạng cũng bình phục thì mới lái xe đi. Đến công ty đại diện của Bạch Húc Nghiêu, Phương Tình giải thích với cô gái ở quầy lễ tân một chút, rồi lấy giấy hẹn ra, cô gái ở quầy lễ tân gọi điện xong thì báo với cô Bạch Húc Nghiêu hiện đang ở phòng nghỉ trên lầu năm chờ cô, Phương Tình đi thẳng lên lầu năm.
Phòng nghỉ của Bạch Húc Nghiêu có để tên anh ta nên rất dễ tìm.
Phương Tình gõ cửa, bên trong rất nhanh đã lên tiếng, “Vào đi.” Cô nhận ra giọng nói của Bạch Húc Nghiêu.
Sau khi ở cửa chuẩn bị tâm lý một chút thì cô mới đẩy cửa bước vào, ngoài dự kiến của Phương Tình, cô cho rằng lúc này đàm phán ngoài Bạch Húc Nghiêu thì còn có trợ lý hay người đại diện của anh ta, thật không ngờ trong phòng nghỉ chỉ có một mình anh ta mà thôi.
Bạch Húc Nghiêu đang pha cà phê, anh ngẩng đầu liếc nhìn cô, nhếch miệng cười: “Mời ngồi.”
Sau khi mang cà phê mới pha đặt lên bàn trà đối diện, anh ta lại bắt đầu pha một tách khác, Phương Tình đi đến ngồi xuống, dùng nụ cười công nghiệp tiêu chuẩn nói: “Xin chào anh Bạch.”
Anh ta không trả lời, nhẹ nhàng dùng muỗng khuấy cà phê trong tay.
Nếu kiếp trước ở cùng phòng hòa giải với Bạch Húc Nghiêu, cô chắc chắn sẽ khó chịu, lo lắng không yên, nhưng hiện tại, đã trải qua quá nhiều chuyện của kiếp trước, lòng cô đã tĩnh như nước lặng, thậm chí còn không phút giây nào quên nhiệm vụ lần này, từ trong túi lấy ra hợp đồng đã chuẩn bị sẵn cùng với một bản phiên dịch sang tiếng Trung, cô đẩy hợp đồng qua rồi nói: “Anh Bạch có thể xem qua một chút về phí làm người đại diện mà công ty chúng tôi đề nghị, còn có khẩu hiệu tuyên truyền, nếu có bất cứ điều gì không hài lòng với đề xuất của chúng tôi thì chúng ta có thể thương lượng lại.”
Bạch Húc Nghiêu nhận hợp đồng nhưng không xem, tiện tay ném lên bàn trà, anh ta bưng cà phê lên nhấp một ngụm, sau đó giương mắt nhìn cô.

Phương Tình cũng không có gì sợ hãi, thản nhiên đối mặt với anh ta, trên mặt còn mang theo nụ cười khách khí.
“Khí sắc tốt lắm, xem ra Khang Tư Cảnh đối với em rất tốt.”
Anh ta lại nâng tách lên, chân dài bắt chéo, vuốt vuốt cằm, mặt tràn ý cười. Vì đang trong thời gian nghỉ ngơi, trên mặt anh ta cũng không trang điểm, nhưng mắt anh ta trời sinh đã đen lay láy nên vẫn mang lại hiệu quả mắt khói.
Anh ta khẽ cười, mặt mày có vẻ càng thon gọn, đôi mắt như nai tơ, mãi mãi lộ ra vẻ trong sáng tinh khiết, khi cụp mắt sẽ lộ ra vẻ ngây thơ vô tội khiến người ta thương tiếc.
Không thể không nói thần tượng siêu cấp này rất có vốn liếng, quả là con cưng nhận được ưu đãi của trời, trời sinh có số làm ngôi sao, gương mặt đẹp mê hồn như vậy chắc hẳn sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người.
Dù sao thì đã nhiều năm trôi qua, Phương Tình đã sớm miễn dịch với nhan sắc của anh ta, nghe thấy lời anh ta nói, cô vẫn bình tĩnh cười nói: “Đối với lời khen của anh Bạch dành cho tôi thì tôi cám ơn anh Bạch. Nhưng hôm nay tôi tới đây là để thương lượng công việc với anh Bạch, mong anh Bạch lấy công việc làm trọng.” Phương Tình dùng ánh mắt ý muốn anh ta để ý đến hợp đồng trên bàn một chút.
Bạch Húc Nghiêu đặt tách cà phê xuống, cầm lấy hợp đồng mang đến bàn làm việc, dùng bút ghi vài chữ trên đó, sau đó lại đóng dấu vào, làm xong tất cả, anh ta đem hợp đồng đưa lại cho cô.
Phương Tình vừa nhận thì thấy anh ta đã ký hợp đồng xong rồi.
Mọi chuyện tiến triển thuận lợi như thế quả thực nằm ngoài dự kiến của Phương Tình, nhưng chỉ sau vài giây kinh ngạc thì cô đã bình tĩnh lại, gật đầu cười nói với Bạch Húc Nghiêu: “Anh Bạch đúng là người phóng khoáng, chúc cho việc hợp tác của chúng ta thuận buồm xuôi gió.” Cô nâng tay nhìn đồng hồ, nói: “Bây giờ cũng sắp đến giờ tan làm, nếu hợp đồng đã ký xong thì tôi cũng không quấy rầy anh Bạch nghỉ ngơi, tạm biệt.”
Phương Tình nói xong thì đi ra cửa, mãi đến khi tay cô vừa chạm tay nắm cửa thì Bạch Húc Nghiêu mới nói một câu: “Em không có gì muốn nói với anh sao?”
Ngay từ đầu cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, Bạch Húc Nghiêu biết người đến thương lượng hợp đồng là cô thì chắc sẽ không chỉ đơn giản cùng cô đàm phán công việc, vì vậy hợp đồng ký kết nhanh chóng như vậy ngược lại làm cho cô bất an, cô cảm thấy Bạch Húc Nghiêu sẽ không dễ dàng để cô đi, quả đúng như cô dự tính.
Nhưng cô vẫn duy trì nụ cười khách khí nói với anh ta: “Lần sau giám đốc của tôi sẽ chính thức gặp anh Bạch, có thể hai người sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm, lúc đó nếu anh Bạch có gì thắc mắc có thể trực tiếp hỏi giám đốc.”
Cô vừa dùng nụ cười khách khí tiêu chuẩn nói với anh ta xong thì định rời đi, lại nghe Bạch Húc Nghiêu nói: “Em biết rõ anh không muốn nghe cái này mà.”
Lúc này, ý cười của Phương Tình trở nên sâu thêm rất nhiều, “Vậy anh Bạch muốn nghe cái gì?”
Bạch Húc Nghiêu đứng dậy khỏi sô pha, từng bước tiến lại gần cô, hôm nay anh ta mặc một cái áo len rộng cùng với quần đen ống đứng, cách ăn mặc cực kỳ đơn giản, thoải mái. Nhưng vì áo len quá rộng nên để lộ ra bả vai trắng nõn cùng xương quai xanh tinh xảo, cùng với ánh mắt mang vẻ u sầu tự nhiên, thoạt nhìn lại mang cảm giác nhan sắc bị sa sút.
Khi đến gần cô thì anh ta dừng lại, ánh mắt trong suốt mang theo ý cười, “Nhiều năm như vậy, em cũng không có lời nào giải thích với anh sao? Lúc trước có phải là có nỗi khổ gì không, lâu như vậy rồi cũng nên nói cho anh biết chứ?”
Giọng điệu cực kỳ thoải mái, giống như anh ta cùng cô thảo luận một chuyện bình thường.
Cô còn nhớ rõ ở kiếp trước, sau khi cô vào phòng làm việc của Bạch Húc Nghiêu làm, Bạch Húc Nghiêu cũng không nói chuyện gì liên quan đến tình cảm với cô, hàng ngày nói chuyện với cô đều liên quan đến công việc, nhưng trong lúc làm việc mỗi ngày, anh ta làm cho cô có cảm giác cô được anh ta hết mực quan tâm. Ví dụ như khi cô mới bắt đầu viết lời nhạc thì bị mọi người không chấp nhận, anh ta không để ý đến ý kiến phản đối của phòng làm việc, vẫn kiên trì sử dụng lời nhạc của cô, lại ví dụ như lúc cô cạn kiệt ý tưởng không thể viết được gì, anh ta lại thu âm một vài ca khúc của anh ta để cho cô tìm thấy cảm hứng.
Anh ta cứ nhẹ nhàng và lặng lẽ xâm nhập vào tim cô, mỗi lúc như vậy thì lại làm cô nhớ đến khoảng thời gian bọn họ ở bên nhau, cứ như vậy, tuyến phòng thủ trong lòng cô sụp đổ từng chút một, mãi cho đến khi đến thời điểm thích hợp chỉ cần kích thích cô một chút thì mọi tình cảm chất chứa trong lòng của cô đã phóng thích ra hoàn toàn.
Cô nhớ được có một ngày, Bạch Húc Nghiêu uống chút rượu, sau đó cũng hỏi vấn đề giống như anh ta vừa đề cập, lúc đó tình cảm trong lòng cô đối với anh ta đã âm ỉ, vì thế làm sao có thể chịu được khi mà anh ta hỏi cô như thế, lúc bấy giờ, cô mới đem toàn bộ sự việc kể ra, cô là bị mẹ mình bắt ép, nhưng nhiều năm qua vẫn chỉ duy trì vợ chồng trên danh nghĩa với Khang Tư Cảnh.
Sau đó bọn họ ôm nhau, biểu diễn một màn gặp lại, gương vỡ lại lành.
Khi đó cô ngây thơ biết bao, cô cho rằng anh ta thật sự muốn cùng cô tái hợp. Mãi cho đến sau khi bị anh ta đuổi ra khỏi nhà, cô mới hiểu được anh ta ngay từ đầu đã muốn trả thù cô.
Cô còn nhớ như in lời anh ta từng nói, cô hỏi, mấy năm qua không có ý nghĩa gì sao? Anh ta trả lời, không có ý nghĩa gì cả.
Đúng vậy, không có ý nghĩa gì cả, anh ta là muốn cùng cô diễn một vở kịch, diễn xong thì chào cảm ơn, tất cả mọi chuyện đều không có liên quan gì đến anh ta nữa mà cô lại bị hãm sâu vào nó, không có cách nào thoát ra.

Cũng cùng một vấn đề giống như kiếp trước nhưng kiếp này anh ta đã sớm hỏi ra, cô nên trả lời như thế nào đây, tất nhiên không có chuyện nói cho anh ta biết rõ mọi chuyện như kiếp trước rồi ôm lấy anh ta mà khóc lóc.
Anh ta kiên định cho rằng cô không quên được anh ta, cho rằng chỉ cần anh ta nói ra sẽ làm cô xiêu lòng, làm cho cô nói hết mọi chuyện rồi lại lao đến bên anh ta, nhưng lúc này đây, chắc hẳn phải khiến anh ta thất vọng rồi.
Phương Tình lắc đầu nói: “Tôi không có nỗi khổ gì hết, lần trước gặp nhau ở quán cà phê, những lời đó của anh rất đúng, quả thật là tôi đứng núi này trông núi nọ, tôi yêu người khác, là tôi phụ anh.”
Cô thấy ý cười trên anh ta cứng đờ, sau đó hai tay để hai bên từ từ nắm lại.
Tự tin như anh ta, lời này quả thật đã tổn thương đến tự tôn, từ lâu, cô đã đoán được cơn phẫn nộ của anh ta.
Nhưng mặc kệ nói thế nào, lúc trước cô quả thật có nhiều chỗ không xử lý ổn thỏa đối với chuyện Bạch Húc Nghiêu, dù ít hay nhiều cũng tổn thương anh ta. Kiếp trước đã sớm giải thoát khỏi anh ta, như vậy lúc này cô có thể thản nhiên nói lời xin lỗi với anh ta.
"Thật xin lỗi anh Bạch, lúc trẻ nông nổi, xử lý mọi chuyện không tốt đã làm tổn thương đến anh, hôm nay tôi ở đây xin lỗi anh." Vẻ mặt cô tha thiết chân thành, "Thật xin lỗi vì đã làm anh tổn thương, thật sự rất xin lỗi."
Chỉ vậy chứ không hơn, "Chuyện cũng đã qua lâu rồi, lần trước nghe anh Bạch nói đã buông bỏ, một khi đã như vậy thì mọi người cũng đã trưởng thành thì nên nhìn về phía trước, sau này anh Bạch sẽ gặp được người thích hợp hơn, những chuyện đã qua không cần phải nhắc lại nữa." Cô cúi đầu chào anh ta, "Làm phiền rồi, tạm biệt anh Bạch."
Sau khi làm xong chuyện chính, anh ta muốn nghe cô nói thì cô nói, xong xuôi thì không cần nấn ná ở đây chi nữa. Chỉ là Phương Tình không thể ngờ, cô còn chưa kịp xoay người đi thì Bạch Húc Nghiêu đã túm lấy cổ tay cô, lực anh ta lớn làm cổ tay cô đau.
Cô cau mày nhìn anh ta thì thấy anh ta vẫn cười, nghiến răng nghiến lợi nói, "Xin lỗi? Em nói xem xin lỗi cái gì? Anh không tin em thật sự quên anh! Không thể nào!"
Anh ta siết cổ tay cô rất đau, cô tìm cách dứt ra nhưng không thể, lúc này cũng nổi nóng lên, khuôn mặt tràn đầy tức giận nói: "Anh buông tôi ra!"
"Là Khang Tư Cảnh uy hiếp em phải không? Là hắn ép em phải gả cho hắn phải không? Những lời này cũng là do hắn bắt em nói với anh à? Anh không tin, anh không tin em thật sự quên anh!"
Ý cười trên mặt anh ta đã biến mất không thấy tăm hơi, lúc này khuôn mặt anh ta căng ra, động tác thô lỗ, những lời trên như rống vào mặt cô. Bạch Húc Nghiêu mà mọi người biết đến là một người con trai vừa dịu dàng lại cực kỳ nhẫn nại, giọng nói luôn nhỏ nhẹ, chậm rãi, EQ cao, rất ít khi nổi giận với người khác.
Biểu hiện như bây giờ trừ phi là anh ta đã nhẫn nhịn đến cực hạn
Thấy Bạch Húc Nghiêu như thế, Phương Tình rất kinh ngạc, xem ra mấy lời cô nói đã thật sự đả kích anh ta.
May mắn thay, lúc này, di động của Phương Tình vang lên, một bàn tay của Phương Tình bị Bạch Húc Nghiêu tóm lấy nhưng tay kia vẫn được tự do, cô dùng tay kia lấy điện thoại từ trong túi xách ra thì thấy là Khang Tư Cảnh gọi đến, cô vội vàng nhận máy, nhưng chưa kịp nói gì thì di động đã bị Bạch Húc Nghiêu hất văng xuống đất.
Lúc này Phương Tình cũng nổi giận, lạnh lùng nói với anh ta: "Cuối cùng anh muốn làm gì hả?"
Bạch Húc Nghiêu cong môi cười lạnh, túm lấy tay cô ném thẳng lên sô pha, không đợi Phương Tình ngồi dậy, anh ta liền trực tiếp lấy thân mình đè lên, kéo hai tay cô lên đỉnh đầu, dùng thân thể khóa cô lại làm cho cô không có cách nào trốn được.
Động tác quá nguy hiểm, da đầu Phương Tình lập tức tê dại, cô giãy dụa mà không hề suy nghĩ: "Bạch Húc Nghiêu, anh làm gì vậy, anh mau thả tôi ra!"
Tuy di động đã bị Bạch Húc Nghiêu hất văng xuống đất nhưng vẫn không bị mất kết nối, Khang Tư Cảnh alo hai tiếng nhưng không thấy ai trả lời, chỉ nghe thấy bên kia truyền đến những âm thanh sột soạt.
"Phương Tình?" Khang Tư Cảnh thử gọi một tiếng.
Sau đó trong một khoảnh khắc anh chợt nghe thấy giọng Phương Tình truyền đến, cô nói: "Bạch Húc Nghiêu, anh làm gì vậy, anh mau thả tôi ra!" Giọng của cô có chút gấp, còn mang theo sự hoảng sợ, giống như là bị dọa sợ.
Giọng nói có chút xa nhưng anh vẫn nghe thấy được. Dường như có một thế lực đáng sợ nào đó quét sạch màu sắc, trước mắt chỉ còn lại một bức tranh uy nghiêm trắng đen, khuôn mặt Khang Tư Cảnh như bị phủ một bóng ma u ám, giống như ác quỷ được triệu hồi, sắc mặt ảm đạm. Khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt ngưng trọng không chút tức giận, lập tức cho người ta một loại cảm giác sợ hãi đập thẳng vào tim.
Anh thuận tay ném điện thoại sang ghế bên cạnh, chuyển tay lái quay ngược đầu xe. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận