Học cách yêu người

Ngay lúc đang suy nghĩ về chuyện này thì Khang Tư Cảnh đột nhiên túm lấy cổ tay cô, anh gỡ bàn tay mà cô đang đặt trên mặt mình ra, sau đó với vẻ mặt cười mà như không cười nói với cô: “Khán giả cũng không còn, cô Phương không cần diễn nữa.”
Phương Tình ngẩn người, suy nghĩ một chút mới hiểu được ý của anh, trong lòng cô có chút khổ sở, tươi cười nhưng không khỏi mang theo chua chát, “Anh cảm thấy là em đang diễn sao?”
Khang Tư Cảnh kéo cái áo bên cạnh mặc vào, vẫn với biểu hiện cười như không cười kia, “Để làm vui lòng người lớn trong nhà, cô Phương thật vất vả rồi.”
Lời này quả thật đã làm cô nổi giận, hai tay đang để hai bên thân của Phương Tình siết chặt, cô lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Có chỗ nào của em khiến anh Khang hiểu lầm vậy?”
“Hiểu lầm?” Khang Tư Cảnh khẽ nhướng mày, đáy mắt mang theo vẻ đùa cợt nhàn nhạt, “Kết hôn đã hai năm, ngay cả nói với tôi vài câu cô Phương còn không buồn nói, đột nhiên kéo tay tôi nói muốn cùng tôi sinh con, tôi thật sự không nghĩ ra được cô Phương làm như vậy là vì mục đích gì.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“...” 
 
Lửa giận đang cháy ngùn ngụt trong lòng sau khi nghe lời ấy thì nhanh chóng tắt ngúm, Phương Tình vừa mở miệng thì phát hiện bản thân một câu cũng không nói nên lời, sau một hồi suy nghĩ, cô mới hít sâu một hơi nói: “Nếu như em nói với anh là em không có diễn thì anh có tin không?”
Ý cười trên mặt anh càng sâu mà sự trào phúng nơi đáy mắt cũng không chút thay đổi, “Thế nào? Đối với người kia không phải nhớ mãi không quên sao? Mưa lớn như vậy mà không màng thân thể mình lại cố đuổi theo sau xe anh ta, tình cảm của cô Phương sâu đậm như thế thật làm cho người ta cảm động.”
“...”
Chuyện đã rồi, Phương Tình không tài nào cứu vãn, điều duy nhất cô có thể làm là cảm thấy xấu hổ vì bản thân đã từng ngu xuẩn đến vậy, Khang Tư Cảnh chế giễu cô như vậy, cô cũng không có gì để nói lại.
Nhưng Phương Tình nhanh chóng từ trong lời nói của anh bắt lấy một điểm đáng ngờ, cô thử thăm dò hỏi anh, “Anh làm sao mà biết ngày đó em… đuổi theo xe của anh ta?”
Ngày đó anh ở HongKong, không ở HongKong cũng không thể theo dõi cô từng giờ từng phút được, làm sao anh biết được chuyện đó.

Mặt Khang Tư Cảnh vẫn thản nhiên, “Tôi muốn biết tự khắc sẽ biết.”
“...”
Cũng đúng thôi, nhà họ Khang ở Bắc Kinh có quyền thế, Khang Tư Cảnh anh lại là người đứng đầu, anh muốn biết chuyện đó thì chỉ cần dùng quan hệ tra một chút sẽ biết thôi.
Phương Tình ngẫm nghĩ, cảm thấy nhất thiết phải làm rõ ý nghĩ của mình một chút, liền nói với anh: “Em nhớ lần trước em từng nói với anh, em đã nghĩ kỹ rồi, hiện tại em đã là vợ anh, nhớ chuyện đã qua không có ý nghĩa gì nữa, phải chấp nhận đối mặt với hiện thực.” Vì để cho lời mình nói ra thêm phần chân thành tha thiết, cô lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn thẳng vào anh, lại nghiêm túc nói thêm một câu, “Em thật sự muốn cùng anh sống tốt qua ngày.”
Khang Tư Cảnh không đáp lời, nhưng vẻ giễu cợt trong mắt anh đã vơi đi một ít, anh nhìn cô như vậy, cho dù ánh mắt thật bình thản, vẻ mặt thật bình tĩnh nhưng ánh mắt của anh vẫn thật sắc bén, vẫn làm cho người ta một cảm giác thật áp bách, Phương Tình cảm thấy bản thân không có gì để chột dạ nên cố nhịn mà nhìn thẳng vào mắt anh.
Cứ như vậy sau một lúc, anh bỗng khẽ cười một tiếng, ý cười nơi khóe miệng nở rộ, tựa như một đóa hoa đủ màu nở rộ trên thảo nguyên cằn cỗi, quỷ dị yêu diễm, đẹp muốn đoạt mạng. Anh tiến lên một bước, hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Em còn như vậy, tôi sợ tôi sẽ tin mất, nếu tôi mà tin sẽ rất đáng sợ.”
Rõ ràng giọng điệu rất nhẹ, theo hơi thở từ miệng anh thốt ra thậm chí ấm áp muốn lấy mạng, nhưng không biết tại sao, Phương Tình lại rùng mình một cái, cô đột nhiên quay đầu nhìn anh, nghi ngờ nói: “Có ý gì?”
Anh lại dời ánh mắt, giọng điệu đã khôi phục như thường, “Không có gì, đi vào thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả người anh bí hiểm như thế, dựa vào lời nói cùng biểu hiện của anh, cô căn bản không thể đoán được cuối cùng là anh đang nghĩ gì.
Cái gì mà còn như vậy thì anh sẽ tin, lại cái gì mà tin rồi sẽ trở nên đáng sợ? Cuối cùng là anh có ý gì? Phương Tình quả thực không rõ.
Buổi tối tán gẫu với người lớn một lát, Phương Tình quay về phòng trước, đây là phòng trước đây của Khang Tư Cảnh, trên giá sách chất những bộ sách từ tiểu học đến đại học của anh, trên bàn còn đặt mấy tấm ảnh anh chụp với bạn bè. Phương Tình từ mấy tấm ảnh này tìm kiếm nhưng vẫn không phát hiện vết tích nào của người phụ nữ ở kiếp trước kia, điều này dấy lên nghi ngờ trong cô.
Phương Tình ngồi trên giường thở dài, ánh mắt quét đến túi xách của cô, cô đột nhiên nhớ đến thứ cô đã mua, vội vàng mở túi xách ra nhưng khi nhìn đống quần áo táo bạo này thì có chút nhụt chí, có cảm giác sợ rằng mấy thứ này không dùng được nữa rồi.

Theo như thái độ ngày hôm nay của Khang Tư Cảnh, anh tựa như không có bất kỳ hứng thú nào với cô, nếu nóng vội mà dùng mấy thứ này câu dẫn anh sẽ khiến cho bản thân có vẻ rất hạ lưu, làm không tốt không khéo lại tự chuốc lấy thất bại.
Tóm lại hấp tấp quá không tốt, vẫn là nên đi từng bước chậm mà chắc thôi.
Phương Tình thu dọn đồ đi, không khỏi cảm thấy đáng tiếc.
Khi Phương Tình tắm xong, đang ngồi trước bàn trang điểm thoa nước hoa hồng thì Khang Tư Cảnh đẩy cửa bước vào. Bàn trang điểm này cũng là sau khi anh kết hôn mới chuẩn bị, phòng trai thẳng đều khá đơn giản, không bày trí mấy thứ này.
Sau khi Khang Tư Cảnh vào cũng rất tự nhiên mà vào toilet tắm rửa, Phương Tình cố tình làm chậm quá trình dưỡng da của mình, lúc Khang Tư Cảnh tắm rửa xong cũng đúng lúc cô đắp mặt nạ xong.
Khang Tư Cảnh từ tủ quần áo lấy ra cuộn chăn ga gối đệm chuẩn bị sẵn, Phương Tình thấy thế liền nói với anh: “Ngủ dưới đất không tốt đâu, giường lớn như vậy, chúng ta có thể mỗi người ngủ một bên.”
Khang Tư Cảnh đang tự giác chuẩn bị nằm xuống đất, nghe được lời cô nói, động tác dừng lại một chút, sau đó suy nghĩ một thoáng rồi anh nói: “Hình như là vậy.”
Sau đó cuốn lại chăn đệm.
Sau khi dưỡng da xong, Phương Tình lên giường nằm trước, Khang Tư Cảnh lên sau hỏi cô, “Tôi tắt đèn nhé?”
Phương Tình gật đầu.
Tách một tiếng, căn phòng ngay lập tức tối sầm lại, sau đó là âm thanh sột soạt, cô cảm giác giường trũng xuống, là Khang Tư Cảnh ở bên kia nằm xuống.
Tim Phương Tình bỗng đập nhanh hơn mấy nhịp, trong cả hai kiếp, đây là lần đầu tiên cô và Khang Tư Cảnh nằm trên cùng một cái giường, không hiểu sao cô đột nhiên nhớ đến hình ảnh Khang Tư Cảnh bước ra từ toilet.
Trên người anh khoác áo choàng tắm, dây áo choàng tắm lỏng lẻo, lộ ra vòm ngực rộng cùng cơ ngực săn chắc, sau đến bên dưới áo choàng tắm là bắp chân rắn chắc cùng lông chân rậm rạp.

Mỗi một chỗ đều toát ra khí chất nam tính.
Phương Tình cảm giác mặt mình như bị thiêu đốt, cô túm chặt ga giường, cố hết sức kiềm chế bản thân.
Dù sao cũng mang tâm hồn hơn ba mươi tuổi, một thân thể cường tráng nam tính như thế đối với cô mà nói là cực kỳ mê hoặc.
Phương Tình thấy cô đã ám chỉ rất rõ ràng, cho dù là cô chủ động đề nghị ngủ cùng giường hay trước khi ăn cơm nắm tay anh mà hứa hẹn với người lớn trong nhà năm sau sẽ có em bé, cô đều muốn ám chỉ với anh rằng cô muốn cùng anh có đời sống vợ chồng, nếu mà anh cũng có ý vậy thì đáng ra nên hành động trước cô.
Mà cô là con gái, biểu hiện thèm khát quá cũng không tốt.
Thế nhưng cô đợi cả nửa ngày mà anh vẫn không có hành động gì, thờ ơ trước cơ hội hiếm có như vậy, Phương Tình có chút mất mát, cô cảm giác anh vẫn chưa ngủ, cô cắn cắn môi, gom hết dũng khí hỏi: “Anh Khang đã có người trong lòng rồi đúng không?”
Cô vẫn luôn nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên kia của anh nhưng lời này nói ra hồi lâu mà anh vẫn không đáp lại, Phương Tình càng cảm thấy không hiểu, lại hỏi: “Anh Khang kết hôn với em là vì cô ấy đúng không? Hai người đại khái vì lý do bất đắc dĩ nào đó mà không thể ở bên nhau nhưng lại không muốn bị cha mẹ ép cưới nên cưới một người có thân phận đơn giản như em, làm như vậy cũng là vì muốn bảo vệ cô ấy phải không?”
Khang Tư Cảnh vẫn như cũ không trả lời, mà anh càng im lặng thì càng làm cho lòng cô thêm trĩu nặng, anh càng im lặng càng làm cho người khác loại cảm giác cam chịu, xem ra lúc trước cô đoán không sai, trong lòng Khang Tư Cảnh quả thật có một ánh trăng sáng.
Nghĩ đến đây, giọng nói của Phương Tình không khỏi trở nên chua chát, “Cho nên đây là lý do mà anh Khang kết hôn với em lâu như vậy cũng không chịu chạm vào em sao?”
Tách một tiếng, trong phòng bỗng chốc sáng trưng, Phương Tình đột ngột bị lóa mắt nên vươn tay che mắt, sau đó cô chợt nghe Khang Tư Cảnh nói: “Em đang nói hươu nói vượn gì đó?”
Phương Tình cũng ngồi dậy, sắc mặt cô có chút xám xịt, giống như bị phun sương, “Nếu không phải như vậy, chúng ta kết hôn đã hai năm nhưng vì sao anh Khang luôn không chịu chạm vào em?”
Khang Tư Cảnh mang vẻ mặt cười như không cười nói một câu: “Tôi không có thói quen cưỡng ép người khác.”
“...”
Phương Tình không hiểu ý anh, anh nói thật ra anh cũng muốn nhưng chính là anh cảm thấy cô không chịu nên mới không chạm vào cô? Phỏng đoán này khiến cô há hốc mồm, hít một ngụm khí lạnh, cô thậm chí thấy tim mình đập nhanh hơn, để chứng thực cho điều mình phỏng đoán, cô dè dặt, lại cẩn trọng hỏi: “Cái gì… ý là sao?”
Khang Tư Cảnh co tay đặt trên môi ho nhẹ một tiếng, đôi mắt dường như đang suy tư điều gì đó, một lát sau mới ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo ý cười nhưng mặt vẫn trưng ra vẻ đứng đắn hỏi cô, “Em nói cho tôi biết, em có muốn không?”
“...”

Phương Tình bị anh làm cho hơi choáng một chút, cô không nghĩ anh lại hỏi thẳng thừng như vậy, mặt cô lập tức đỏ lên, sự xấu hổ trong lòng khiến cho cô muốn theo bản năng mà phủ nhận nhưng trước khi cô kịp phủ nhận, cô đột nhiên nghĩ đến anh cũng đã hỏi như vậy, cô cũng không cần phải ngại ngùng làm gì nữa, cho nên lời phủ nhận đang nung nấu trong lòng chưa kịp nói ra thì cô quay sang nói với anh: “Em… em muốn thì anh có cho em không?”
Lời này… thực cmn không e lệ gì hết, Phương Tình cảm thấy mặt mình đỏ bừng như có thể nhỏ ra máu nhưng đã làm thì không thể từ bỏ, cô đành đỏ mặt mà chờ câu trả lời của anh.
Nhưng Khang Tư Cảnh vẫn luôn không có hành động gì, vẫn như cũ dùng ánh mắt mang ý cười nhìn cô, Phương Tình bị ánh mắt của anh làm cho sửng sốt, sau đó cô lại có một phỏng đoán khác.
Cô cũng đã biểu đạt trắng trợn ra như vậy rồi mà vì sao anh vẫn không có hành động gì? Vừa nãy anh còn nói cô là nói hươu nói vượn, nói cách khác là suy đoán của cô chính là bậy bạ, anh cũng không có người trong lòng, cũng không có vì ai mà thủ thân như ngọc, vậy anh không làm gì không phải là anh thật sự…
Phương Tình cảm thấy hai người đã là vợ chồng, có chuyện gì thì nên nói rõ ràng sẽ tốt hơn, cho nên cô suy nghĩ cẩn thận một chút rồi dè dặt hỏi: “Anh Khang, anh chắc là không có bệnh gì khó nói đâu nhỉ?”
Nhưng cũng không quá thích hợp, kiếp trước vợ anh còn mang thai rõ rành rành kia mà…
Chẳng lẽ bệnh khó nói của anh cũng không quá nghiêm trọng, ít nhất là loại mà vẫn có thể làm cho người ta mang thai?
Sau khi Khang Tư Cảnh nghe cô nói xong, ánh mắt mang ý cười chợt tắt, mắt anh hơi nheo lại, giọng điệu bỗng trở nên lạnh lùng, “Bệnh khó nói?”
Tim Phương Tình đập thình thịch, vội khoát tay nói: “Anh đừng hiểu nhầm, em không có ý gì khác, chỉ là chúng ta là vợ chồng, có một số chuyện nói rõ ra sẽ tốt hơn.”
“Ha ha,”
“...”
Khang Tư Cảnh bỗng sáp lại gần, ánh mắt như hai thanh đao cắt trên mặt cô, anh cười lạnh một tiếng, túm lấy tay cô kéo xuống phần thân dưới của anh.
Phương Tình còn chưa kịp phản ứng thì lòng bàn tay chạm vào thứ kia, chờ đến khi cô biết đó là gì thì cô kinh ngạc mở to hai mắt, cô không dám tin mà nhìn anh.
Cô thấy vẻ mặt anh lành lạnh, dùng giọng điệu nghiến răng nghiến lợi nói với cô: “Người có bệnh khó nói là như vậy à?”
“...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận