Hoàng Tử và Em (Prince and Me )

CHAPTER 4: Hoàng Cung
Sau khi bị cái tên mắt ti hí ném vào cái phòng này, tôi hoàn toàn bất lực, chẳng biết nên làm gì và làm như thế nào nữa. =.=! Thật là nản quá mà!
Căn phòng sơn màu hồng phớt, tất cả mọi đồ vật đều có màu hồng, kiến trúc đẹp, nói chung là tổng thế đẹp. À quên! Tôi có nói chưa nhỉ? Tôi căm thù màu hồng. -.- A! Kia rồi! Cái cửa sổ đáng yêu màu hồng! Chưa bao giờ tôi lại thích thú với cửa sổ đến thế.
Đi ra chỗ cửa sổ, tôi hi vọng là căn phòng này không nằm ở nơi quá cao để còn leo xuống được!
Á! cái gì đây? Căn phòng tôi đang ở nằm ở tầng.... 1. Hô hô! Nhắm mắt cũng leo qua được.
Chỉ chờ có thế, tôi nhảy tót ra khỏi căn phòng kia theo đường cửa sổ. Tôi muốn về căn phòng bé tí ti không to bằng cái phòng tắm của tôi cơ!
*****************
Không đơn giản như tôi nghĩ. Việc trở về căn phòng của mình là một việc không tưởng.
Không biết có phải cái hoàng cung này xây cho hắn - tên hoàng tử đáng ghét- không mà lại lắt léo đến vậy. Đi hoài mà vẫn trở về điểm xuất phát. Óe! Có phải nhà ở đây... di chuyển được như mấy cái cây trong harry potter không nhỉ?
Hè hè! Thế thì cũng hay đấy! ^-^ Tôi có niềm đam mê vô tận với những cái gì nguy hiểm đó!

" Cô làm gì ở đây?
" Đúng lúc tôi đang hí hửng thì một thanh giáo chĩa thẳng vào cổ tôi.

" Anh làm ơn bỏ cái mũi giáo ra được không?

" Tôi quay lại nhìn hắn, tên Quỷ sứ không biết vừa chui ở đâu ra.

" Mau nói vì sao cô có thể vào đây!
" Hắn càng ngày càng chĩa sát cái lưỡi gươm đáng ghét vào cổ tôi. Bị lâm vào thế bí, tôi lắp bắp
" Cái tên ngỗ ngược đáng ghét kia lôi tôi vào đó!
"
" Tên ngỗ ngược đáng ghét?
" Hắn nhìn tôi đầy tò mò, hạ lưỡi gươm xuống.

" Ừ! Hoàng tử đó!
" Tôi hậm hực
" Anh Quỷ sứ tốt bụng, giờ anh đưa tôi ra khỏi đây nhé!
" Tôi cười nhăn nhở, giả giọng ngọt ngào.

" Cô to gan nhỉ! Dám gọi hoàng tử là $#$#%$^$%
" Sau bài diễn ca dài gần thế kỉ của mình, hắn ngoắc ngoắc tôi
" Đi sát theo tôi
"
Chỉ chờ có thế, tôi lon ton đi theo hắn. He he! Cái tên ngỗ ngược kia mà biết tôi đã chạy thoát thì chắc hẳn tức lắm! Ha ha! Ngu gì mà ở lại! tôi thích chơi trò mạo hiểm chứ không phải là tôi thích chơi với dao nhá!
***************************
Sau khi bay được ra khỏi cái hoàng cung quái quỉ kia, tôi sung sướng nhảy chân sáo trên con đường quen thuộc còn tên Quỷ sứ thì bảo rằng hắn đang bận nên phải quay trở lại vào cung dù tôi đã có thiện ý mới hắn đi đánh chén vì cứu tôi thoát khỏi hang cọp! ^-^
Chỉ có một điều, tôi vẫn luôn tự thắc mắc là tại sao lưỡi giáo của hắn và của hắn lại giống nhau tới thế. Giải thích cái đã! Dạo này tôi ăn nói linh tinh quá! Hắn ( 1) là tên Quỷ sứ đẹp trai, tốt bụng, còn hắn (2) ắt hẳn là cái tên ngỗ ngược, ngang tàn, vô duyên, độc ác, đáng ghét kia rồi!
Rốt cuộc là còn có những gì mà tôi không biết ở đây nhỉ? Thật rắc rối! Sau một giấc ngủ dài lấy sức, tôi vươn vai tỉnh dậy.
yeah! Một ngày mới lại bắt đầu! ^-^! Bỗng dưng tôi thấy yêu đời quá!
Đúng lúc tôi vừa thay xong quần áo thì có tiếng gõ cửa. Đứa quái nào mà sáng sớm tinh mơ đã gõ cửa như điên vậy nhỉ?
" Oáp! Ai đó?

" Tôi vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa mở cửa.
Oái! Đúng là hắn, cái tên ti hí mắt lươn, tay sai của cái tên ngỗ ngược kia. -,-! hắn nhìn tôi, cười
" Hoàng tử triệu cô vào cung
"
Thế đấy! Khi mà tôi còn chưa kịp phòng thủ thì đã bị một tên to lớn xốc lên vai lôi đi, y như cách đưa tôi vào cung của ngày hôm qua.
Thật tức chết đi dược! Tại sao một kẻ trời không sợ, đất không sợ như tôi lại trở nên bất lực trước cái bọn đáng ghét này nhỉ?
**************************

" Thưa hoàng tử, đã đưa cô ta vào!
" Tên ti hí mắt lươn kính cẩn trước hắn.
Hắn chẳng thèm quay mặt nhìn người cận vệ mà chỉ nói
" Lui ra ngoài đi!
"
Sau một tiếng
" vâng
", tôi bị quăng vào phòng của cái tên ngỗ ngược ương ngạnh kia một cách mạnh nhất có thể. Bọn chó chết! May mà bản cô nương võ công đầy mình,
Đến lúc này, tôi mới để ý hắn đã quay lại từ lúc nào, cười
" Cô ra vào cung của tôi như đi chợ vậy, thật là gan đó!

" Ánh mắt hắn như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

" Hờ hờ!
" Tôi cười trừ.
" Tôi chẳng có việc gì làm trong cung nên bay ra ngoài thôi! Ở đây có mùi chuột chết mà!
" Chẳng biết tại sao mình lại nói cái câu ấy nữa. Nói xong mới thấy mình rõ là ngu. Giờ mà hắn có đâm chết tôi cũng đáng thôi mà!
Nhanh như cắt, hắn đã đứng ở bên tôi từ bao giờ, bóp chặt cổ tay tôi
" Cô dám nói thế hả? Ý cô tôi là chuột chết hả?
"

" Ơ!
" Tôi nhăn mặt nhìn cái cổ tay của mình
" Là anh tự nhận đấy nhé!
" Chẳng hiểu sao ngày hôm nay tôi mở miệng ra nói toàn những điều gở không à! Ớn quá! Phen này bỏ mạng chốn thâm cung rồi! Huhu! cái tên này có tốt đẹp gì mà mong hắn sẽ rộng lượng tha mạng cho tôi chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui