Hoàng Tử và Em (Prince and Me )

CHAPTER 5: Quí Phi

" Cô biết tôi là ai chứ?
" Hắn bỗng dưng hỏi tôi một câu rất ư là không logic. Đang hỏi cái này nhảy sang cái nọ, tên này rốt cuộc đang định giở trò gì hả trời?

" ờ! Biết!
" TÔi ấp úng
" Là... h... hoàng tử
" Không phải tôi sợ đâu, mà tôi nghĩ rằng cái danh từ hoàng tử là dành cho nhwngxn gười đáng để khâm phục, kính trọng cơ! Nói ra rồi mà thấy buồn nôn quá!

" Là vua tương lai, đúng không?
" Hắn trợn mắt nhìn tôi.

" Ừ!
" Tôi gật gù.

" Bốp!
" Cái tên đáng ghét đập mạnh tay vào đầu tôi
" Cô là mẹ tôi hay sao mà ừ với chả ờ hả?
"
Bị đánh, tôi như con thú bị thương, trợn mắt
" Thế tôi có phải con anh không mà phải dạ với chả vâng?
"

Hắn nhìn tôi, im lặng nhưng ánh mắt chẳng có lấy một mili gam bối rối. -,-
" Ừ! Tôi là bố cô đó!
" BỐ? Hắn mà lại so sánh được với baba mafia của tôi á? Thật là xúc xỉ tôi quá!

" Bốp!
" Lần này là tôi đánh
" Anh dám so sánh mình với ba ba của tôi, muốn chết hả?
"
Hắn trợn mắt nhìn tôi. Hehe! hình như tôi vừa làm một việc khi quân phạm thượng phải không? Nhưng không hiểu sao hắn ôm bụng cười
" Cô là người tôi cần dó!
"
Cần cái gì mà cần? Hết thích đến cần. Tôi tức chết mất! Bộ hắn ngộ ngôn từ hả? Dốt như tôi mà còn hiểu được ý nghĩa của chúng cơ đấy!
" Cần cái con khỉ mốc!
" Tôi trợn mắt.
Sau khi bình tĩnh lại, hắn nhìn tôi, ánh mắt ngạo nghễ
" Cô biết là nếu tôi muốn làm vua, tôi phải có vợ chứ?
"
Tôi gật gù
" Ừ!
" rồi thích chí bốc thêm vài câu
" Và vì anh quá khó ưa, không ai dám lấy nên không trở thành vua được, cứ làm hoàng tử mãi phải không?
"


" BỐp!
" Tôi còn chưa nói hết câu hắn đã đập cho tôi một cái rõ đau vào đầu.
Ôm cái đầu sưng to như quả ổi, tôi oan ức nhìn hắn đầy tức giận. Hắn chẳng có vẻ gì kích động cả, chỉ khẽ giải thích
" Vì mẹ tôi rất khó tính, đáng sợ nên tôi đang tìm kiếm một người coi trời bằng vung, không biết sợ hãi là gì
"
Nhìn cái bộ mặt bỉ ổi của hắn là tôi hiểu rồi
" Ý anh là tôi vờ làm vợ anh để đá bà già nhà anh về quê cho anh lên ngôi rồi sau đó tôi ba chân bốn cẳng chạy bay biến chứ gì?
" Tôi nhảy vào mồm hắn ngồi như một con cóc.
Hắn thoáng quắc mắt khó chịu nhưng rồi cũng gật đầu
" Đúng vậy!
"

" Thế tôi được cái gì?
" Tôi đã nói tôi là người rất thực dụng chưa nhỉ? Đặc biệt trong hoàn cảnh này, tôi càng nên thực dụng hơn. Một kẻ ốm đói không thể giúp đỡ ai trước khi kẻ đó được giàu sang phú quý.
Hắn cau mày nhìn tôi
" Cô được lắm! Vậy mỗi tháng 3 000 000 $ tiền lương. Ok?
"
Nghe thấy tiền mà tôi há hốc mồm ra, sung sướng hết đường chỗi cãi
" Ok! Ok!
"

" Cứ vậy đi!
" Hắn nhìn tôi thoáng khó chịu. Chắc hẳn hắn ghét mấy kẻ ham tiền lắm. Nhưng biết sao được! ai bảo hắn giàu mà tôi nghèo quá!
Đúng lúc tôi còn đang chìm mình trong biển tiền tưởng tượng, tiếng một người hầu nữa vang lên
" Thưa hoàng tử, thái hậu đã đến ạ!
"
Hắn nhìn tôi, nháy mắt
" Tốt lắm! Mau đi chuẩn bị cho cô ta đi!
"
Hình như chỉ chờ có thế, mấy cô người hầu kéo tôi đi không thương tiếc. Cái gì vậy hả trời?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận