Hoàng Tử và Em (Prince and Me )

CHAPTER 14: Hãy Trở Về Đi!
Đêm, tôi lặng lẽ đi ra chỗ hồ nước nằm cạnh doanh trại.
Tôi rất thích nơi này vì chẳng có ai thèm bén mảng đến đây cả. Thò chân ngâm vào làn nước mát, tôi khẽ hát một bài hát mà tôi rất thích khi còn sống. Tôi chẳng nhớ lời như thế nào nữa, dù đã hát khá nhiều lần, hay đúng hơn là trình độ tiếng anh của tôi không đủ để hát được bài đó. chỉ đơn thuần là ậm ờ theo nhạc mà thôi.

" Cô có biết nơi này nằm ngoài phạm vi doanh trại không?
" Một giọng nói vang lên, uy quyền nhưng cũng lộ rõ vẻ tức giận. Nói đúng hơn là nghe giọng nói cũng biết anh ta đang bốc hỏa đến thế nào.
Tôi khẽ quay lại, cười
" Tôi biết, nhưng nơi này vốn rất yên tĩnh mà!
"
Ngồi xuống bên cạnh tôi, anh ta khẽ lẩm bẩm
" Đừng nghĩ rằng những gì cô nhìn thấy tưởng rằng yên bình cũng yên bình như vẻ ngoài của nó!
"
Đừng nghĩ rằng những gì cô nhìn thấy tưởng rằng yên bình cũng yên bình như vẻ ngoài của nó? Ý anh ta là... trận chiến này sẽ dữ dội hơn so với vẻ ngoài thanh bình này rất nhiều?
Tất nhiên tôi không ngu gì mà để lộ cho anh ta rằng tôi đã hiểu hết tất cả những gì anh ta nói. Có vẻ vang gì khi mà mình là kẻ hóng hớt đi nghe trộm người khác cơ chứ?


" ANh nói gì cơ?
" Tôi hơi cười.

" Cô đóng kịch tệ lắm đó!
" Giọng Yuu trầm, buồn
" Cô biết hết rồi phải không? Tôi cũng đoán được vậy từ cách đây hai ngày rồi! Cô lúc nào cũng có tài hóng hớt hơn người mà!
" Anh ta nói giọng buồn buồn mà sao cái đầu tôi vẫn không tránh được ý nghĩ rằng anh ta đang mỉa mai, đang chê trách mình nhỉ?

" Có sao đâu! Tôi chỉ vờ vậy cho anh yên tâm thôi! tin tôi đi! Chúng ta nhất định sẽ thắng mà!
" Tôi cười rõ tươi. sao lại không thắng chứ? có tôi ở đây thì liệu có thể không thắng sao?

" Cô lại đóng kịch đó à? Tôi đã nói là cô rất tệ mà!
" Hắn ta không nhìn tôi mà nhìn về một nơi xa xăm nào đó. Tôi cười mếu máo rồi bỗng chốc im lặng. Cái tên điên này! Tại sao lúc nào hắn ta cũng nhìn rõ tâm can tôi đến vậy cơ chứ?

" thực ra lần này không phải là không thể thắng. Nhưng khả năng thắng trận là rất nhỏ. về cả số lượng và chất lượng, chúng ta đều thua kém quân địch.
" Anh ta nhìn tôi, giọng nói đều đều như thể đang nói về chuyện của một người khác.
Mà thôi! không quan tâm đến cái tên hâm đơ mặt lạnh này nữa! Tôi nằm xuống, gác đầu lên tay, chỉ trỏ về phía bầu trời sao
" Anh nhìn coi bầu trời đêm nay đẹp chưa kìa!
"
Hắn không nhìn về phía tôi chỉ, mà dường như đang nhìn tôi. Ôi nóng gáy quá!

" cô nhớ lần đâu tiên gặp cô chứ? CÓ người bảo với tôi rằng cô là khắc tinh của một con quỷ nhỏ, nên đích thân tôi phải canh chừng cô. Sau đó thì giúp đỡ cô. Và không biết từ bao giờ nữa.... Tôi đã....
" Hắn nói đến đây thì im bặt như thể

" biết thế đủ rồi! Đừng tò mò quá nhe em!
"
Tôi ngồi bật dậy
" Anh làm sao?
" Hình như tôi đang mong chờ một câu trả lời, giống như câu trả lời mà tôi nghĩ trong đầu
" Tôi yêu em
". Trời ơi! sao dạo này đầu óc tôi lại đen tối thế nhỉ? Cái gì mà yêu đương chứ? Không thể! Không thể nào!

" Yến à! Ngày mai, cô hãy trở về đi nhé! Cô không thể tiếp tục ở đây nữa! Đưa cô đi chỉ là lấy vải thần che mắt thánh, bây giờ, đến lúc cô phải rời khỏi đây rồi!
" Hắn nhìn tôi, ánh mắt buồn kinh khủng.
Im lặng. Im lặng. Im lặng.
Tiếng ve rả rích. Tiếng côn trùng. Nhưng tuyệt nhiên không có một tiếng trả lời.

" Không được!
" TÔi lắc đầu nguây nguẩy
" ANh vẫn chưa trả lời tôi cơ mà! vả lại.... nguy hiểm vậy... không thể để anh ở lại!
" Không hiểu sao nước mắt tôi cứ ứ đầy trong khóe mắt như chực tuôn rơi. Không được! Không được khóc! Sao mà mày yếu đuối quá vậy, Hoàng Yến!

Hắn nhìn tôi, ánh mắt trìu mến, khác hẳn so với ánh mắt hắn nhìn tôi lúc trước
" Hãy ở tạm trong cung của tôi. Khi tôi trở về, sẽ cho em câu trả lời! Nhất định, sẽ trở về!
"
Một câu nói. Một câu nói. Một câu nói đầy sự hiên ngang và ra lệnh. Một câu nói chất chứa đầy tình cảm. Và một câu nói khiến tôi tin tưởng.
Vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán vào sau mang tai cho tôi, hắn khẽ cười
" Nhất định tôi sẽ trở về! Nhưng phải hứa, ngày mai em rời khỏi nơi đây. Hứa nhé!
"
Tôi mỉm cười, không biết vì sao nữa.
" tôi hứa
". Vô thức, như được lập trình sẵn, tôi đứng dậy, trở về chòi của mình thu dọn hành lí.
Nước mắt. Từ đâu nước mắt cứ tuôn rơi.
Tôi sợ. Sợ mất mát lắm! Hình như Yuu là một cái gì đó rất quan trọng với tôi. Không! Không thể mất hắn được! Không thể!
Nhưng tôi đã hứa rồi mà! Vậy thì tôi sẽ về, và sẽ chờ đợi Yuu trở về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận