Hoàng Tử và Em (Prince and Me )

CHAPTER 13: Bàn mưu tính kế
Sau một hồi ổn định lại, cuối cùng tôi cũng có thể cưỡi con ngựa một cách
" ngon lành cành đào
". Vừa đi, tôi vừa hỏi hắn
" Này! Thế chuyện cưới xin anh định tính sao đây? Hết ông anh rồi đến ông em! Tôi thật sự sợ hoàng cung của các người rồi đó!
"
Hắn nhìn tôi, quay mặt đi hướng khác
" Thực ra vì tôi nhận cô là người yêu, cô cũng vậy, bà già kia tâng bốc thêm nên... Mà cô sợ hoàng cung hả?
" Xem chừng hắn cũng đã biết điều hơn lúc trước, tỏ ra thân thiện hơn nên tôi cũng cười
" Ừ! Tôi ghét cái nơi cứ chằng chịt đường đi nước bước, rồi chưa kể là những người trong đó rất... anh không thấy sao? Mụ thái hậu đó, rồi cả cái tên chết bầm kia nữa...
" Tôi lầm bầm **** rủa.

" Uhm...
" Hắn không nói gì

" Nhưng chuyện hôn ước lần này, có lẽ không có cách nào cứu vãn đâu!
"

" cái gì?
" TÔi hét toáng lên
" Nói như vậy mà anh cũng nói được hả? Bộ anh không biết là chỉ có những người yêu thương nhau mới lấy nhau hả?
" Tôi cằn nhằn. Cái thái độ của hắn cũng làm người ta tức lắm cơ! Chẳng có chút cảm xúc gì cả. Cứ như thể là ba hắn sắp đặt cái gì là hắn sẽ là y như vậy vậy. Thế thì khi cha hắn bảo hắn... ăn cỏ hắn cũng ăn hả? Cho đột biến gen thành ngựa luôn -,-

" Thế cô muốn kết hôn với tôi hay Shin? Mụ già đó đã chấm cô rồi! Tốt nhất là cô nên cẩn thận! Ngoài tôi ra, không ai có thể giúp cô đâu!
" Hắn vẫn chẳng thèm nhìn tôi mà nói nữa. -,-! mà hắn nói đúng! Mụ già đó đời nào tha cho tôi! Có khi mụ ta lại bắt tôi thành phi tần thất sủng, sống cả đời như không chồng ấy chứ!
" Uhmm...
" Tôi khẽ gật đầu.
*************************
Sau một thời gian dài đi ngựa, cuối cùng chúng tôi cũng đến nơi đóng quân. Cái ý nghĩ rằng nơi đó sẽ hiện đại hơn chút của tôi đổ vỡ hoàn toàn khi đó chỉ là một bãi đất trống không hơn không kém. Thậm chí còn không có nổi mấy cái chòi nữa. Nghĩa là chúng tôi phải tự lập chòi.
nói là chúng tôi chứ đời nào họ bắt tôi lập chòi! tôi chỉ việc ngồi chơi, gặm nhấm gọi snack mặc cho họ thích làm gì thì làm. Miễn là có chỗ chui ra chui vào là được. Rõ ghét! sao đời tôi khốn khổ vậy nhỉ?

" Bốp!
" Khi tôi còn đang gặm nhấm snack như một con chuột thì cái đầu tôi đã sưng lên nguyên một quả ổi vì bị đánh. Tôi quắc mắt nhìn kẻ tội đồ vừa gây ra cái tội lỗi mà có chết tôi cũng không bao giờ tha thứ kia.
" Sao anh đánh tôi?
" Tôi gần như gắt lên.

" Cô không ra dựng trại là sao hả? Đang làm cái gì mà mờ ám vậy?
" Hắn nhìn tôi mà mặt lạnh như một tảng băng. Amen! Bây giờ ăn snack cũng là một việc làm mờ ám cơ đấy! Chắc với tên này thì có gì là không mờ ám đây?

" Tôi đang ăn snack!
" Tôi nhìn hắn, bĩu môi
" Mà theo tôi thì ăn snack không phải việc - làm- mờ - ám đâu!
"

" Snack?
" Hắn nhìn tôi như thể
" snack là cái gì hả trời?
". rõ khổ! Nguyên thủy như hắn nên mới có cái vụ cắm trại ở nơi khỉ ho cò gáy này đây mà! Nản thật là nản! Biết thế tôi ở quách trong cung ngồi xem ti vi đến cuối đời cho rảnh nợ =.= À mà quên mất! hắn hỏi tôi snack là cái gì hả? -,- giải thích thế nào đây? Tôi cũng chẳng biết nữa! Snack thì là snack chứ là cái gì đâu! Rắc rối!

" Uhm.... snack đó!
" Tôi gật gù như mình hiểu biết lắm, chìa cái gói snack to đùng ra
" Anh ăn không?
"
Hắn nhìn tôi, đưa tay cầm gói bim bim một cách thận trọng nhất có thể. Ôi trời đất ơi! bim bim của tôi chứ có phải bom đâu mà thận trọng vậy? Bộ hắn nghĩ bim bim cũng là một vật khả nghi và ăn bim bim là một việc khả nghi hả? Nhìn cảnh anh ta thận trọng đưa miếng snack khoai tây ngon lành vào miệng mà tôi nuốt nước bọt đánh ực. Không biết anh ta có sinh nghi đến lỗi nghĩ rằng tôi cho chất độc vào đó không nhỉ? Biết đâu đấy! -,- cái tên nguyên thủy này....

" Cô thích ăn cái thứ vô bổ này hả?

" Câu nói của hắn như cái búa tạ giáng vào đầu tôi. cái gì cơ? Món snack thân yêu, món ăn ruột của tôi lại bị hắn nhận xét là vô bổ sao? Rút kinh nghiệm. Rút kinh nghiệm. CẢ đời tôi sẽ không bao giờ mời hắn ăn uống cái gì nữa! Lòng tốt đúng là không đúng chỗ mà! Nói thì thế chứ cái tên Yuu này cũng tốt lắm đó chứ bộ! Hắn cứ ra vẻ ta đây quyền lực nhưng thực ra hắn lúc nào cũng cho người canh chừng, bảo vệ tôi, chẳng cho tôi đụng ta đụng chân vào thứ gì cả. CÓ phải hắn đoán được rằng tôi làm gì là hỏng đấy rồi không nhỉ?
Tuy vậy, tôi lại không thích cái cảm giác được che chở như một con búp bê trong lồng kính. Nó làm cho tôi thấy mình yếu đuối và lệ thuộc vào người khác. Thậm chí, đôi khi hắn còn hơi gắt gao nếu tôi dở chứng đòi đi chơi lung tung.
Tối, tôi tự cho phép mình đi như con loăng quăng trong doanh trại. không khí của quân lính có vẻ không được vui cho lắm.
Tôi cảm thấy... hình như trận chiến này rất nguy hiểm. Giống như khuôn mặt của đàn em tôi lúc tôi suýt mất mạng sau một trận đánh nhau thừa sống thiếu chết. Dùng cái tai cú vọ của mình, tôi thập thò như bóng ma trong đêm, nhưng thực ra là đang thu thập tin tức.

" Nghe nói bọn chúng rất đông!
" Một người nào đó thở dài ai oán
" Dù tướng quân có giỏi đến mấy cũng...
Một tên khác chen vô
" Uhm....Nhưng dù sao cũng chết. Chết cho oai hùng chứ!
"
Ý bọn họ là.... lần này cuộc chiến rất cam go sao? Thảo nào mà hắn chẳng cho tôi đi ra khỏi doanh trại bao giờ cả. Hơn nữa, không khí doanh trại lúc nào cũng im ắng, lạnh lẽo và tướng quân thì căng đầu với mấy cái đường đi nước bước gì gì đó.
Hay thật! Không hiểu sao tôi thấy sợ. Giống như là sợ mất một thứ gì đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận