Hoàng Tử và Em (Prince and Me )

CHAPTER 10: Đánh nhau? Oh ****!
Sau một tuần ăn + chơi để xả street, cuối cùng tôi cũng lấy lại tinh thần đôi chút ^-^ Tuy nhiên, cái tên bủn xỉn đểu giả ấy tất nhiên không tăng lương cho tôi rồi, thành ra tôi phải ăn dè hà tiện chứ biết làm sao! Cũng chẳng trách hắn được =.= Có ai giúp đỡ kẻ lật mặt mình trước mặt mama tổng quản không hả trời? May mà hắn chưa cho trảm tôi là phúc lắm rồi đó!
Mới sáng sớm, khi mà tôi còn đang say giấc nồng, đang đo giường ngáy o o thì cái đứa mất dậy nào đó lại đánh thức tôi dậy. Tâm trạng thực sự tệ, rất tệ.

" Ai đó?
" Tôi tay mở cửa, chân đạp thình thịch vào bức tường bên cạnh, mắt thì lim dim mà cái mồm thì to như cái loa như thể
" chị đang ngủ, mày không thấy hả? Muốn chết không?
"
Đập vào mắt tôi là cái tên hộ vệ của
" hoàng tử điển trai
" với cái mắt ti hí không lẫn vào đâu được của hắn ( không biết đặc điểm này có được ghi vào dấy CMND của hắn không nhỉ? Rõ ràng cả thế giới may ra mới có hắn xấu đến vậy ^-^ )Tôi chẳng có chút gì thiện cảm với chủ tên này, thành ra tên này thì càng không. Ai bảo hắn dám chĩa giáo vào cổ tôi cơ chứ?
" Hoàng thượng mời cô vào cung nói chuyện
" Hắn cố dùng cái giọng trang trọng + oai nghiêm nhất có thể.
Bố tổ! Giả nai nó vừa thôi em! Mày mà không muốn đánh chị chị đã... không là chị mày. Tuy vậy, tôi vẫn tỏ ra thân thiện nhất có thể ( có gì còn vào cung hỏi tội cái thằng hoàng tử ******** kia chứ). À! Mà khoan đã! Hắn vừa bảo là... hoàng thượng hả? Nếu chưa lấy vợ thì làm sao có thể làm vua được cơ chứ? Nghe vô lí nhờ! Chẳng lẽ con tinh tinh đó trở thành hoàng hậu nhanh đến vậy sao?


" Thằng cha đó lên chức vua từ lúc nào thế?
" Tôi ngáp rõ dài, không buồn che miệng.
Lấy tay phẩy phẩy tôi như thể miệng tôi phát ra mùi hôi thối ( grừ!), cái tên mắt ti hí kia vẫn tỏ ra trang trọng nhất có thể
" Là cha của hoàng tử, thưa tiểu thư
"
Ọe! Lại còn tiểu thư nữa cơ đấy! Tôi thấy mình oai quá! Haha! Phát ớn cả lên! -,-! Nhưng mà nghe nói ông già đẻ ra cái tên nhỏ nhen xấu tính ngang bướng kia bỏ nhà đi lang thang phiêu dạt rồi cơ mà ( chắc tại không chịu nổi con mụ vợ với thằng con hắc ám). Sao bây giờ đùng cái trở về vậy? Rõ rắc rối!
Tuy nhiên, là một người thông minh, suy nghĩ chín chắn, tôi đoán chắc là mình không nên ăn nói quá đáng như vậy. Thành ra, tôi cũng chỉ ỏn ẻn cười
" Đợi tôi một lát
". Xong, tôi đóng rầm cái cửa lại, chọn ình một bộ quần áo quen thuộc nhất có thể và đi theo hắn. -,- Tôi tự hỏi tại sao cái bọn con gái lại có thể ngồi hàng tiếng trước bàn trang điểm để chải chuốt trong khi tôi có thể chỉ cần 5
để tút lại dung nhan nhở? Hình như đó chính là sự khác nhau giữa một nàng tiểu thư và một con nhỏ dở hơi đầu gấu như tôi!
*********************
Sau một hồi huýt sáo thổi còi mãi trước cửa điện của cái ông vua kia, cuối cùng tôi cũng được triệu vào cung. Rõ rắc rối! mời người ta đến mà bắt chờ vậy, chẳng phải là ông ta đang muốn trêu tức tôi sao? Nếu không phải là con trai ông ta còn nợ tôi một khoản tiền lớn thì tôi sẽ đốt cái cung điện của ông ta ấy chứ ( nói thế thôi chứ tôi chưa ngu đến vậy đâu! Tôi còn yêu cuộc đời tôi lắm! nên nhớ ông ta còn có nhiều tiền hơn cả con ông ta. Biết đâu... Chết dở, tôi lại suy nghĩ nhưng điều bỉ ổi rồi! )
Cứ tưởng được triệu vào cung là ok men, nào ngờ tôi còn phải đứng chờ ở bên ngoài cửa nữa chứ! Oáp! Buồn ngủ quá! Chẳng cần lễ tắc gì ở đây nữa! Tôi buồn ngủ = tôi muốn ngáp. Dù sao cái tên ngang ngạnh đó cũng không ở đây mà chĩa giáo vào cổ tôi nữa! Nghĩ bụng, tôi ngoác miệng ngáp rõ to.
Đúng lúc tôi còn đang ngáp ở phần cao trào, chưa kịp đóng miệng lại thì .... cánh cửa bật mở. Amen! Tôi miệng ngáp mà vẫn trố mắt nhìn mấy con người bên trong. Có Shin, rồi Yuu, một lão già mặt mũi oai vệ ( chính hắn) và cả con mụ kia nữa! =.=! rõ khổ! Biết thế kìm nén cái ngáp lại, hoặc ngáp nhanh thôi! Ai bảo tham thì thâm cơ!

" Thật chẳng còn phép tắc lễ nghĩa gì cả!
" ông ta đập tay vào bàn cái
" chát
", mặt mũi hiện rõ hai chữ
" tức giận
". Cứ nhìn cái kiểu đỏ mặt tía tai kia là biết dân gian ta nói rất chí lí : hổ phụ sinh hổ tử. Thằng con xấu thì thằng cha có tốt đẹp gì! Mà ông ta **** tôi không có phép tắc lễ nghĩa hả? Ờ đấy! Thì sao? Tôi vốn không có mà! TỪ nhỏ thay vì học phép tắc lễ nghĩa tôi đã được học bắn súng vs đấu kiếm rồi à nhá!
Sau một hồi đấu mắt với ông ta, tôi nghênh mặt, cất tiếng
" Hoàng thượng có điều gì sai bảo mà cho gọi tôi lên vậy?

" Mồm miệng ăn nói dẻo thế mà bạn biết trong bụng tôi nghĩ gì không? Tôi đang thầm rủa cái ông vua kia chết quách đi cho sớm. Ông ta lấy đâu tư cách để **** tôi trong khi ông ta không chịu lo cho nước mà bỏ nhà đi bờ đi bụi, sống bơ vơ ở hầm cầu hẻo lánh ( cái gì vậy???). -,- Ông ta muốn mắng tôi thì ông ta ít nhất cũng phải trở thành một cái gương chứ nhỉ? Đằng này ông ta còn không bằng một lọ mực. Lêu lêu!

" Ta muốn xem xét con dâu tương lai thôi, không được hả?
" Ông ta trừng mắt nhìn tôi.
Yep! Ông cũng biết điều đó chứ! Tất nhiên là không được rồi! Biết mà còn hỏi! ^-^ Oh ho! Mà tôi trở thành con dâu ông ta từ lúc nào ấy nhỉ? Hơ! Chẳng phải mới hôm trước tôi đã đá đểu cái tên Shin chết tiệt kia bằng cách...
Chết cha! Chắc hẳn cái con mụ thâm độc kia đã bép xép với lão già nguy hiểm đó rồi! Phen này thì tôi chết không toàn mạng rồi! Nghĩ bụng, mồ hôi tôi bắt đầu rịn ra. Hết thằng anh đến thằng em. Ông trời đang trêu tôi đấy hả?
Đúng lúc bí nhất, Yuu đã nắm lấy cổ tay tôi, truyền cho tôi chút hơi ấm nhỏ nhoi
" Ba à! Như vậy là hơi sớm đó!
"

" Chát!
" Ông ta lại đập cái tay to như .... cái phích của mình xuống bàn, gằn giọng
" Con sắp ra chinh chiến nơi trận mạc rồi! Ta muốn con và nó phải kết hôn với nhau, trước khi con đi chinh chiến!
" Aish! Cái ông già nham hiểm này! Cái gì mà kết hôn chứ! Vậy chẳng phải nếu Yuu chết nơi chiến trường thì tôi sẽ trở thành quả phụ và sẽ sống cuộc đời cô đơn trong cung suốt quãng đời còn lại sao? Tưởng tượng, tưởng tượng....

" Một bà già có mái tóc hoa râm ngồi trong một cái cung điện sang trọng. Bà ta vừa se chỉ, vừa đan, miệng lẩm bẩm
" Chồng ta đi đã 50 năm mà sao vẫn chưa về?

"
Oh hô hô! Đùa đấy hả? Đúng là tôi không có ý định có chồng đâu, nhưng mà nếu không có chồng thì phải sống sao cho .....trai nó ghen chứ! TỘi gì mà tôi phải khổ sở vậy nhỉ? Rõ ràng những người càng sống trong cung lâu thì càng thâm hiểm. Họ toàn nghĩ ình, họ toàn muốn sở hữu người khác mà chẳng bao giờ nghĩ cho người ta cả. BỐ tổ! Sao không cho cái thằng cặn dơ của xã hội đang đứng với tôi đi chinh chiến đi? Hắn có chết tôi cũng vui lòng ngồi dự đám tang, cười nhăn nhở! ^-^
Huých vào tay Yuu, tôi khẽ hỏi
" Lần này đi nguy hiểm lắm sao?
"
Chẳng cần Yuu trả lời, cái lão già với đôi tao cú vọ thính như tai.... dog của mình đã trả lời
" Phải! RẤt nguy hiểm!
" Thảo nào mà cứ cuống cuồng cuồng lên. CHắc chắn đây là tối kiến của cái tên chết bầm kia + mama đểu giả độc ác của hắn. Hắn muốn vùi dập một đóa hoa đẹp là tôi đây mà!
Đúng lúc tôi còn đang cay cú đến nỗi đầu óc suýt bốc lửa lên thì cánh cửa mở ra, một người trông rất quen lả lướt đi vào
" Con chào phụ hoàng!
"
Không ai khác, đó chính là con tinh tinh - người yêu của tên Shin kia.
Nó bước đi, nhìn tôi bằng nửa con mắt. Thế mà mới hôm trước nó sợ tôi một vành cơ đấy! Nghĩ bụng, tôi dứ dứ nắm đấm chực ăn thịt nó luôn cho rồi. Thấy vậy, con bé có vẻ ăn năn, cụp mắt xuống như con chó con. Hehe! Tinh tinh vẫn mãi là tinh tinh. Mày vẫn mãi là súc vật dưới chướng của chị thôi em à!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui