Hoàng Tử và Em (Prince and Me )

CHAPTER 9: Em Trai Hoàng Tử
Kể ra rời khỏi nơi này cũng không dễ như tôi nghĩ. Tôi bỗng dưng thấy buồn. Tôi nhớ mấy hầu nữ ngày ngày hầu hạ tôi, sợ tôi một vành quá! Ở cái địa ngục này, tôi rất thích thú khi họ là người duy nhất mà tôi có thể bắt nạt. tôi cũng nhớ cái tên mắt ti hí mà tôi suốt ngày rủa thầm nữa.
Bê cái vali trống rỗng có vài bộ quần áo của mình đi, tôi thở dài. Bao nhiêu váy vóc tôi đã để lại hết rồi! Tôi thật là ghét, ghét, ghét cái cuộc sống giả tạo ở đây quá!

" Cô đi đâu vậy?
" Khi vừa ra khỏi phòng thì tôi bắt gặp Yuu đang nhìn tôi đầy kì quái.

" Gì cơ? Sao anh ở đây?
" Tôi nhìn hắn, mắt hiện rõ hai dấu hỏi chấm.

" Mẹ tôi bảo cô và anh tôi sẽ cử hành hôn lễ
" Hắn nhìn tôi, ánh mắt như có gì đó rất lạ. Tôi chưa từng thấy hắn như vậy bao giờ. Hắn vốn là người không bao giờ bày tỏ cảm xúc ra ngoài cơ mà! Tuy vậy, cái cảm xúc của hắn tôi vẫn chưa thể gọi tên được.

" À! Đó cũng là lí do tôi rời khỏi đây đấy!
" Tôi hơi cười khi thấy ánh mắt hắn hiện rõ hai dấu hỏi chấm to đùng.

" Là sao?
" Hắn trừng mắt hỏi tôi
" Cô định đến sống luôn với anh tôi hả?
"
Đập tay mình vào chán cái chát, tôi gần như gầm lên
" Đừng nhắc tới hắn nữa! TÔi chịu đựng thế là đủ rồi! Tôi vào đây vờ làm vợ hắn chỉ là hợp đồng thôi. Giờ thì tôi đi đây!
" Tôi bĩu môi, cái môi dài cả thước
" Mà anh... đưa tôi ra khỏi đây được không? tôi ... không có biết đường!
"


" Đi theo tôi!
" Hắn quay lưng, bước như bay.
Người đâu mà kì quái. Ít nhất hắn phải phát biểu cảm tưởng chứ! Thậm chí hắn còn không thèm ngạc nhiên cơ đấy! Đi sau lưng hắn, tôi huyên thuyên đủ điều
" Đi rồi tôi sẽ nhớ mọi người lắm đó! Mà nè! Nghe nói anh vô địch đánh nhau phải không? Khi nào tôi vào thăm anh sẽ tỉ võ phân cao thấp nhá!
"
Đang đi yên lành, hắn quay lại, lừ mắt nhìn tôi
" Sao lúc nào đầu cô cũng toàn những suy nghĩ bạo lực thế nhỉ?
"
Tôi nhìn hắn, cười cực gian
" Anh không biết tôi ở trần gian nổi cộm vì những vụ gây gổ, đánh nhau ngàn năm có một à?
"
Khi tôi còn chưa kịp huyên thuyên thêm cái gì nữa thì hắn đã nhíu mày nhìn tôi
" Đến rồi đó! Đi thẳng là có thể về nhà!
"

" Uhm... Vậy tôi đi nha!
" Tôi vẫy vẫy tay, không quên quay lại nhìn hắn, cười rõ tươi. Thậm chí cái miệng của tôi còn đang ngoác ra đến tận mang tai ấy chứ! Tôi ghét cái chốn thâm cung bí sử này lắm mà!

" Đứng lại!
" Một giọng nói rắn rỏi vang lên khi tôi còn chưa kịp khép miệng lại.
Ẹp! Là bà bà! Và bên cạnh là hắn ta. Cả hai đang nhìn tôi bằng ánh mắt đầy tức giận.

" Cô định đi đâu?
" Bà bà nhìn tôi, trợn mắt. Rất tiếc là bà có trợn cả ngàn lần tôi cũng không sợ bà đâu à nhá! Tôi giống như con cọp được thả về rừng vậy! Tôi sẽ không đời nào nhún nhường trước bà cả! Bái bai!

" Tôi đi về nhà! Thái hậu không thấy tôi bê cái vali à?
" Tôi nhìn bà ta, mặt tỉnh bơ.

" Tại sao lại về? Hả? Chẳng phải cô là...
" Bà ta nhíu mày, không quên rọi cái nhìn không thể sắc hơn vào người tôi.
Ya! Bà quá đáng nó vừa thôi! Tôi ngu gì mà nhận lỗi về mình, rằng tôi hám tiền bị con bà dụ dỗ! Thôi thì đổ cho con bà xem bà định làm gì! ^-^
" Tại con trai thái hậu, cậu ta ngang nhiên cặp bồ trước mặt con. Con xin lỗi, nhưng con không thể chịu nổi
" Vờ chấm chấm cái khăn vào mắt, tôi lén đưa mắt nhìn cái tên chết tiệt kia. Ánh mắt hắn hiện rõ hai chữ THÙ HẬN. Kệ thôi! Gieo gió thì gặt bão! -,-
" Con không thể chịu được nữa!
" Tôi giở giọng sụt sùi nắng mưa của mình ra
" Con xin phép! con không có lí do gì để ở đây nữa!
" Nói xong, tôi vờ lau nước mắt rồi bén gót đi thẳng. Ngu gì mà ở lại! ^-^

" Đứng lại, con heo kia!
" cái tên ngang ngạnh kia gọi ngược tôi lại bằng cái danh từ không mấy đẹp đẽ.
" Chẳng phải là cô vì tiền mà đồng ý vờ làm người yêu tôi sao?
" Tôi nghe mồ hôi đang rịn ra. Tức quá! Cái loại người nói thế mà không biết ngượng mồm hả?


" Này! ANh quá đáng nó vừa thôi! Thế chẳng phải tại tiền lương tôi anh cho ít quá nên tôi mới phải đồng ý hả?
" Tôi quay ngoắt lại, tức giận trợn tròn mắt lên.
Ah! hình như tôi vừa nói cái gì đó hơi... Yuu nhìn tôi, mắt lấp lánh ba chữ N-G-U. Hắn thì cười đắc ý vì con ngu là tôi vừa mắc phải cái bẫy chó chết mà hắn giăng ra. Bà bà thì nhìn tôi, ánh mắt bí hiểm. TÔi không thể đoán được bà ta đang nghĩ gì.

" Vậy ra là vậy!
" Bà ta trợn mắt, nhìn tôi. Kèm theo đó là cái châm nhọn hoắt được bà ta bonus thêm để thể hiện sự tức giận của mình.
Đỡ lấy cái châm một cách nhanh + đẹp mắt nhất có thể, tôi cũng trợn tròn mắt
" Này! Bà muốn kết thúc đời tôi đấy hả? Nếu không phải bản cô nương võ công thâm hậu thì đấu với ba người các người chắc đã sớm thiệt mạng mất!
" Vừa nói, tôi vừa dùng bộ dạng lau mồ hôi thảm hại nhất có thể.
Trái với suy nghĩ của tôi, bà ta mỉm cười đắc ý
" Tốt lắm! Cô chính là người ta cần! Cô và Shin, không cần biết có yêu nhau không, tuần sau sẽ cử hành đám cưới
".
Nghe bà bà nói xong, cả tôi và hắn đều đồng thanh
" Cái gì cơ? Không được!
"
Yuu thì quay hẳn lại phía bà bà
" Mẫu hậu, không được!
"

" Tại sao?
" Bà ta nhướng mày nhìn Yuu
" Sao lại không được?
"

" Đó là... bạn gái của con!
" Yuu nhìn bà ta, ánh mắt đầy cương quyết. Ôi! Thật cảm động quá! Anh ta lại có thể nói ra những lời đó để cứu tôi sao? Tôi thật cảm động đến bật khóc mất.
Trái với suy nghĩ của tôi, bà bà trợn mắt
" Yuu, ngươi nên biết ngươi là ai! Mẹ ngươi đã mất, ngươi không thể dựa dẫm vào ai nữa. Ở đây, chỉ có ta, và Shin được ra lệnh, hiểu chưa?
"

Ý bà ta là... Bà ta không phải mẹ của Yuu hả? Nói vậy là... cùng cha khác mẹ sao? Ai chà! Thảo nào anh ta không thích nhắc đến bà ta cho lắm! Đúng là mụ dì ghẻ cay nghiệt! -,-! Mẹ nào con nấy mà! Ắt hẳn mẹ của Yuu phải tốt lắm!

" Tôi phản đối!
" Tôi trừng mắt nhìn bà ta
" Tôi không đồng ý! Bà hiểu chứ? Tôi không đồng ý, không đồng ý!
"

" Vì?
" Bà ta trừng mắt nhìn tôi. Tôi đang để ý xem bà ta có định phi thêm cái châm nào về phía tôi nữa không. -,-

" Như bà biết đấy! Tôi - và - Yuu - đang - yêu - nhau!
" Tôi chậm rãi nhả từng chữ, dù biết rằng cái lí do của mình là ngu nhất có thể. Nhưng tôi muốn rời khỏi đây, và muốn công sức Yuu bỏ ra để cứu tôi không phải là vô ích và bị xỉ nhục như vậy.

" Vậy là hoa đã có chủ!
" Bà ta nhếch mép cười
" Tốt thôi! Shin, về cung!
" Bà ta ngoắc tay ra hiệu cho hắn.
Hắn đi theo bà ta như một chú cún con, nhưng không hiểu sao, hắn quay lại nhìn tôi. Ánh mắt của hắn có chút gì đó không hài lòng, và phẫn uất nữa. Aish! Chắc tôi điên mất! Ắt hẳn hắn phải đang rất vui chứ không hài lòng gì ở đây!
Yeah! Tự do muôn năm!

" Cảm ơn!
" Tôi lịch sự cảm ơn Yuu trước khi chạy đi bay biến
" Anh tốt hơn hẳn mụ ta và con mụ ta đó!
"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận