Hoàng tử lạnh lùng và công chúa thất lạc

Chap 20
Tôi khóc không biết đã bao lâu rồi, chỉ biết giờ đây cánh tay tôi và mặt bàn đã đẫm nước mắt
Cũng may đây là giờ ra chơi nên không ai ngồi trên lớp cả, mà thực ra tôi cũng không chú ý xung quanh cho lắm, cứ nằm khóc tỉnh bờ.
Người ta thường nói khóc tới khi hết nước mắt thì sẽ không khóc được nữa. Nhưng riêng tôi, đương nhiên là tôi không tin điều vớ vẫn đó. Bởi cơ thể người cấu tạo chủ yếu là nước (hay nói chính xác hơn là máu), vậy nên khóc tới hết nước để mà khóc thì chắc tôi cũng hết máu, hết nước để mà sống.
Tôi không khóc nữa, vì mắt tôi đau rát kinh khủng, giờ nó sưng húp lên rồi. Không hiểu sao cái miệng tôi cũng hoạt động rất ư là "linh hoạt", đồng thời với con mắt đang tiết nước mắt thì cái miệng cũng...tiết nước...miếng, mà đúng hơn, đó là nhu cầu cần thiết, vì tôi cứ vừa khóc vừa nói :
-Nguyễn ơi, đừng đi mà!
Không tiết nước.... thì chắc tôi cũng khô họng luôn rồi
Cứ cái tư thế đưa 2 tay bịt mắt, tôi đứng dậy, vừa quay sang phải thì có ai đó đặt tay lên eo tôi và nhanh như cắt, kẻ đó kéo tôi đến sát người hắn và vòng tay ôm tôi từ phía sau.
-Đừng khóc nữa, anh đã về đây rồi, anh yêu em
Hắn dùng tay xoay tôi lại, mặt đối mặt với hắn và hắn đặt lên môi tôi một nụ hôn thật nhẹ.
Hắn không ai khác chính là Nguyễn.
Tới lúc Nguyễn buông tôi ra rồi, tôi vẫn chưa hoàn hồn, vẫn còn đứng ngẩn ngơ ra đó.
Sau 2 phút cố gắng "thu" hồn về với xác thì tôi cũng đã tỉnh táo
-Sao mà đứng ngẩn ngơ thế? Còn luyến tiếc hả? Hôn cái nữa nhé
-Nói bậy gì đó! Là Nguyễn thật sao?
-Chứ sao nữa, bằng da bằng thịt nhé, vẫn như xưa thôi mà, chỉ có trắng hơn, lớn hơn, tóc đẹp hơn-Nhăn răng ra cười đểu
-Thế là khác quá rồi còn gì?
-Ừ hen, nhưng anh vẫn yêu em như xưa, hehe
-Ai là anh mà ai là em chứ?
-Hehe-Cười đểu
-Haizzz, nhớ muốn chết luôn-Tôi vòng tay qua cổ, ôm Nguyễn
Nó cũng nhoẻn miệng cười rồi ôm tôi vào lòng.
Phải công nhận Nguyễn lớn nhanh kinh khủng. Ngày trước tôi và Nguyễn cao ngang nhau, giờ nó cao hơn tôi gần 1 cái đầu rồi.

-Nè, ăn sáng chưa-nó hỏi
-Chưa ăn
-Đi ăn không?
-Không
-Sao vậy?
-Không đói
-Đi với anh đi em yêu-Nó cười đểu
-Cái gì mà anh với em ở đây hả?
-Ờ quên! Đi với Nguyễn đi Linh dễ thương
-Có vậy chứ-Tôi nhăn răng ra cười
-Xì! Chẳng qua là cần người chỉ cho cái căn tin ở đâu thôi
-Hứ! Thấy ghét, không đi luôn bây giờ đó
-Thôi đi đi mà-Nó cầm tay tôi lắc lắc
-Giận ùi! Không đi
-Bây giờ có đi không-Nó sẵn giọng
-Không đi-Tôi cũng thét vào mặt nó
"Chụt"-Nó hôn vào má tôi
-Bây giờ có đi không hả?
-Không đi! Bắt đền đó, thừa nước đục thả câu
-Không đi là từ Dương Nguyễn thành Dê Nguyễn đó
-Ừ...ừ đi mau lên-Tôi nắm tay nó kéo đi luôn
-Có vậy chứ em yêu-Nó cười đểu
-Hứ, có ngày chết với bà đấy con ạ!-Tôi nói thật nhỏ
-Lảm nhảm gì đó?
-À! Không có, không có gì hết, hihi
-Ngoan lắm em yêu, hahaha-Nó lại tranh thủ hôn lên má tôi 1 cái nữa, tôi thì không dám làm gì nó hết, giận rung người.
Vừa xuống tới căn tin thì một cảnh tượng kinh khủng xảy ra. Bọn con gái triển khai "chiến dịch ruồi bu cức" (xin lỗi mọi người, hơi thô bỉ chút nhưng mà cũng zui zui)
Chúng nó lao như bay đến gần Nguyễn, đưa nắm tay này, đứa nắm tay kia, mặt dù tôi với hắn đi cạnh nhau nhưng trong mắt chúng nó chỉ có trai đẹp. Thế là tôi bị chúng nó "sút" ra cách xa nó một đám con gái hám trai. Chính xác thì Nguyễn trong toán học có thể gọi là tâm vòng tròn, và bán kính của cái vòng tròn này tận 4m, nhiều lúc tôi thắc mắc, không biết bọn mê trai này ở đâu ra mà nhiều thế không biết.
Tôi lồm cồm bò dạy, cái bàn tọa của tôi đang đau kinh khủng, cũng phải thôi, bị chúng nó đối xử tàn nhẫn thế không đau mới là lạ. Tôi vừa đứng nhìn vừa đưa tay xoa cái mông đau của tôi.
-Giờ mới gặp được em đó nha-Cái giọng nói quen thuộc ở đâu đó vang lên
Tôi quay qua bên phải, ngước lên thì thấy Vỹ đang nhìn tôi mỉm cười. Chắc nhờ có Nguyễn mà hắn mới đứng thảnh thơi thế này đây.
-Đó là bạn em hả?
-Ừ
-Anh tưởng nó mới vào trường chứ?
-Thì đúng là vậy chứ còn tưởng gì nữa?
-Vậy sao em nói nó là bạn em
-Bạn từ lâu cơ
-Ra vậy! Nhưng anh không thích em chơi với thằng nào khác đâu, nhất là khi nó đẹp trai không thua gì anh
-Cứ như anh cấm em được ấy
-Ừ thì anh không cấm được, nhưng anh sẽ cố ngăn cản-Nói xong hắn nhếch mép cười rồi đi luôn

-Haizzz
Tôi thở dài một mình rồi bước đi, tôi định sẽ trở lên lớp vì bọn con gái kia có thể chỉ cho Nguyễn đường đi tới căn tin mà, nó không cần tôi nữa, sao tự nhiên buồn quá!
Vừa bước đi 2 bước thì tôi đã thấy nó chạy lại :
-Đừng đi, Linh định bỏ rơi tôi sao
-Thì chẳng phải mục đích của Nguyễn là nhờ tôi dẫn xuống căn tin sao?
-Nhưng tôi muốn đi với Linh
-Tại sao?
Nó đưa mặt lại gần, thì thầm vào tai tôi
-Vì anh yêu em...
Chap 20(tt)
Lựa đồ xong xuôi, nó bắt tôi mặc bộ đẹp nhất rồi lôi tôi vào khu mua sắm to chản tên là Diamond Plaza và tiếp tục sự nghiệp...mua sắm
Tôi mãi không hiểu nhờ đâu mà con Lam lại có cái khả năng trời phú về mua sắm thế này. Tính ra từ nãy đến giờ đã 5 tiếng đồng hồ trôi qua rồi, giờ cũng đã là buổi trưa rồi. Tôi thì mệt rả rời, còn nó thì vẫn hăng say nhảy chân sáo đi khắp các giang hàng .
Tôi đang mắt nhắm mắt mở mà đi thì...
"Bụp"
Tôi va phải ai đó chăng?
Rõ ràng là vậy. Các túi đựng đồ của người đó nằm rãi rác trên mặt đất.
Vẫn còn choáng váng nhưng tôi vẫn cố đứng dậy để xin lỗi nhưng vừa đứng lên thì....
"Chát"
Tôi bị tát.
Và bạn có đoán được đó là ai không?
Đó chính là Ngọc Anh.
Có thể nói hoàn cảnh lúc này rất hợp với câu nói : "Ghét của nào trời cho của nấy"
-Tôi...xin...lỗi...-Tôi ấp úng.
Không biết từ khi nào tôi đã rất sợ Ngọc Anh, sợ cái sự trơ trễn của nó.
-Mày tưởng xin lỗi là xong hả?
Thật không thể tin được, tôi đã hạ mình trước nó, vậy nó cũng cố gắng kiếm chuyện với tôi cho bằng được.
-Bỏ qua đi em, bạn ấy không cố ý mà-Người con trai lạ mặt đứng gần nó lên tiếng.
-Anh nhìn đi, nó cố tình mà, em là em gái của anh, sao anh lại đi bênh nó?

-Anh không bênh ai cả, anh chỉ đứng về phía lẽ phải thôi.
-Anh thật là quá đáng mà-Nó vùng vằn bỏ đi
Kẻ đó mỉm cười, lắc đầu
-Bạn đừng chấp nó nhé, tính nó thế đấy.
-À, ừ, không sao đâu anh.
Một ý nghĩ chợt "chạy" qua : Anh chàng này thật là một con người lịch sự, nhã nhặn, chằng giống với em gái của cậu ta.
-Hì, không cần gọi mình là anh đâu, mình là anh trai sinh đôi của Ngọc Anh
-Ra là vậy, rất vui được gặp bạn
-Mình tên là Vũ Quốc Anh, còn bạn?
-Mình là Hà Nhật Linh.
-Thôi mình đi nhé, hẹn ngày gặp lại Linh.
-Ừ
Lúc này con Lam mới nhận thấy sự vắng mặt của tôi.
-Trời ơi Linh, nãy giờ đi đâu thế? Làm tui kiếm quá trời luôn.
-Cái đầu của bà ý, nãy giờ tui xảy ra biết bao nhiêu chuyện, còn bà thì cứ tung tăng đi lung tung hết
-Hihi, i'm sorry, hihi
-Haizzz, mệt quá, đi về thôi
-Nhưng tui chưa shopping xong mà-Mặt nó buồn xo
-Thôi đi cô nương, vầy mà chưa xong thì khi nào gọi là xong-Tôi chỉ tay vào cái đống túi xách lĩnh khĩnh mà nó đang cầm
-Thôi được rồi, mình về vậy
Thế là kết thúc một ngày kinh khủng-Ngày đi mua sắm với con Lam


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui