Hoàng tử lạnh lùng và công chúa thất lạc

Chap 21
Cái điều mà nó nói lúc ở dưới sân trường ngày hôm nọ không làm tôi nghĩ ngợi nhiều, chỉ có một ý nghĩ duy nhất : Nó nói giỡn
Hôm nay con Lam bắt tôi đi chơi cùng nó.
Đầu tiên nó lôi tôi vào một tiệm làm tóc và sau khi ra khỏi tiệm thì tóc tôi từ màu đen sang màu vàng, nó cũng thế.
Sau đó nó dẫn tôi vào cái shop thời trang nào đó, có vẻ nổi tiếng nhưng tôi hoàn toàn không biết tới, tôi cứ tưởng nó cho tôi chọn đồ, ai dè nó lôi tôi đi vòng vòng, cầm mấy cái món đồ lên, coi coi, ưng thì lấy, không thì bỏ lại...
Tôi chẳng đụng tay đụng chân gì ráo.
Sau một hồi đi vòng vòng cái shop, con Lam cũng đã lựa được một đống đồ cho...tôi.
Nó thử từng bộ, đầu tiên là chiếc áo 3 lổ với 2 màu trắng, đen cùng với chiếc quần jean và vòng cổ hình trái tim, có một cái nơ ở phía trên(xin lỗi các bạn, vốn dốt văn nên không sao diễn tả suông sẻ được T_T)
Chap 21
Thời gian qua nhân vật nam : Hoàng Minh Duy bỗng dưng biến mất một cách "bí ẩn" các bạn nhĩ.
Sao đây mình sinh trình bày lý do mà nhân vật này tự dưng chẳng được nhắc tới nữa
Minh Duy

Thời gian qua tôi không hề tới trường vì phải ở nhà làm cái poster quảng cáo mà mẹ tôi giao cho.
Thật kì lạ vì trước đây tôi đòi làm nhưng mẹ chẳng cho. Bây giờ tôi không muốn làm thì lại bắt tôi làm.
Con người đôi khi cũng thật là kì lạ và khó hiểu. Mà theo như người đời vẫn hay nói thì đàn bà con gái là khó hiểu nhất. Có thể xem mẹ tôi là một ví dụ điển hình.
Thực ra tôi cũng không sao hiểu nổi mục đính mẹ bắt tôi làm cái poster này để làm gì. Vì không có hợp đồng nào gần đây của công ty liên quan tới thiết kế poster cả. Chứng tỏ mẹ đang giấu tôi một chuyện gì đó.
Cả ngày ngồi lỳ trên bàn và nhìn vào cái laptop cũng chán. Thế là tôi đi xuống nhà bếp lấy nước uống. Bình thường thì những việc này luôn có người giúp việc làm hết. Nhưng rõ ràng tôi có tay, có chân và cũng chẳng còn nhỏ nhắn gì nữa thì tại sao cứ phải lệ thuộc vào người khác?
Đi ngang qua phòng khách thì tôi thấy ba mẹ, ông bà nội đang nói chuyện với nhau. Khi nghe bước chân của tôi thì họ có vẻ giật mình cứ như bản thân đang làm chuyện gì có lỗi lắm vậy.
-Có lẽ chúng ta không nên giấu nó nữa-Tôi nghe ba nói nhỏ với mẹ.
-Ừ, chắc chúng ta nên nói sự thật cho nó biết
Sau khi thì thầm bàn bạc "nhỏ" tới mức tôi đứng ngoài cửa cũng nghe được ba mới quay sang gọi tôi
-Duy vào đây đi con
Tôi bước đến ngồi vào chiếc ghế sofa đối diện với 2 người họ (lúc này ông bà nội tôi đã ra về)
-Con trai à, con cũng thấy đấy, ta và mẹ con cũng đều có tuổi cả rồi
Ông dừng lại nhìn tôi
-Ba cứ nói tiếp đi, con đang nghe đây
-Ta và mẹ con muốn con tiếp tục điều hành công ty thay chúng ta
Thực ra cả thế giới đều biết giám đốc của công ty này là mẹ tôi. Nhưng thật ra ba mẹ tôi đều là giám đốc, chỉ có điều ba tôi không bao giờ xuất hiện trước công chúng. Cũng vì vậy mà ba tôi bị coi là một ông chồng vô dụng, chỉ biết ở nhà tiêu tiền do vợ mình làm ra X_X
-Tấm poster mà mẹ bảo con thiết kế thật ra là để kiểm tra thực lực của con, con đã hoàn thành chưa?-Mẹ tôi tiếp lời
-Cũng gần xong rồi mẹ ạ
-Con sẽ làm giám đốc tiếp tục điều hành công ty chứ?-Ba tôi lại hỏi
-Chắc chắn rồi, dù sao đó cũng là mồ hôi nước mắt của ba mẹ mà
-Nhưng...có...điều...-Ba tôi ấp úng

-Chuyện gì? Ba cứ nói đi
-Con sẽ phải đi nước ngoài du học vài năm
-Chính xác là nước nào?
-Có lẽ là Mỹ
-Khi nào thì con phải đi?
-2 ngày nữa
-Được rồi, con đi nghỉ ngơi đây
-Nghỉ đi cho khoẻ nhé con
Tôi bước những bước chân nặng nề trở về phòng của mình.
Đóng cửa, kéo rèm và tắt hết đèn. Tôi leo lên chiếc giường to của mình, nằm đặt tay lên tráng mà suy nghĩ.
Giờ tôi đang đấu tranh tư tưởng dữ dội
Giữa mẹ và Linh....
Giữa công ty và người con gái đầu tiên cho tôi biết cái cảm giác thương, nhớ....
Giữa tình mẫu tử và tình yêu đầu đời....
Nhưng tôi chợt nhớ ra một điều, đó là Linh không hề yêu tôi. Đúng vậy. Tuy Linh không hề có người yêu nhưng tôi biết người Linh thích chính là Vỹ. Linh thích bạn thân của tôi, nó cũng thích Linh. Đáng ra tôi phải mừng cho nó nhưng sao lòng tôi quặn thắt lại? Sao trái tim tôi lại đau như vậy?

Chỉ vì tôi yêu Linh. Chỉ vì một tình yêu đơn phương sai lầm.
Vậy là tôi đã biết mình phải chọn con đường nào.
Tôi sẽ đi du học. Tôi sẽ tiếp quản công ty của ba mẹ. Tôi phải đi xa để quên đi em, quên đi cái tình cảm chết tiệt không đáng có này.
2 ngày sau, tại sân bay.....
Em đã khóc. Khóc rất nhiều. Khóc vì phải rời xa một người bạn. Chỉ là bạn....
Trước khi đi tôi vẫn dặn em nhớ giữa gìn sức khoẻ.
Và tôi đã bảo em hãy...hôn tôi một cái hôn tạm biệt. Thế mà em cũng hôn thật, nhưng hôn vào má thôi.
Tôi không muốn em khóc tạm biệt tôi. Tôi không muốn em hôn tạm biệt tôi. Tôi muốn em giữ tôi lại. Nhưng em không giữ tôi lại. Tôi ra đi trong những giọt nước mắt chảy dài của em.
Hy vọng khi quay về tôi sẽ quên được em.
Tạm biệt em, tình yêu đầu đời của tôi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận