Chap 15
Tôi chẳng muốn ngủ nữa, một phần vì tôi ngủ nhiều rồi, một phần khác vì có một người đang ngồi đó nhìn tôi, đó là Duy.
Tôi rất muốn hỏi rằng tôi đã ngủ bao lâu rồi, nhưng tôi không sao mở miệng nói được một lời nào. Cứ như hiểu được ý tôi, Duy nói :
-Em đã ngủ 7 ngày rồi, là một tuần đấy, một tuần Lam chỉ ăn nhiều lắm là 1 bữa / 1 ngày, có hôm còn không ăn, ai gọi cũng bảo là không đói, chỉ muốn đợi em tỉnh dậy và Lam muốn Lam là người đầu tiên mà em nhìn thấy. Lúc nào Lam cũng ngồi nhìn em, cho đến khi mệt mỏi quá mà ngủ gục bên giường em.
Sao tôi thấy sóng mũi mình cay quá, khóe mi lại ươn ướt...và...tôi khóc, tội con Lam quá, nó thật là tốt biết bao, chắc nó cũng thương tôi lắm, thương tôi đến khờ khạo, khờ khạo đến không ăn để canh tôi tỉnh.
Duy thấy tôi khóc liền lấy trong túi ra một chiếc khăn tay nhỏ và lau nước mắt cho tôi.
-Đừng khóc. Giờ em tỉnh rồi, Nam sẽ chăm sóc, bồi dưỡng cho Lam. Nó sẽ nhanh chóng trở lại như ngày xưa thôi, em cũng không nên tự trách mình đâu.
-N...hưng...l...à...tại...em...t...h...ậ...t...mà!
Chà! Sau một hồi rất cố gắng thì tôi cũng đã nói được một điều đó, biết điều này chắc con Lam mừng lắm.
À mà chẳng biết cái tên Vỹ ấy ở đâu ấy nhỉ? Lời hắn nói hôm nọ với những điều hắn làm sau đó hoàn toàn trái ngược với nhau. Hôm đó hắn bảo hắn yêu tôi đấy, yêu mà thế này á? Giờ tôi đang bị đánh đến liệt giường vì hắn mà chẳng thấy cái bản mặt của hắn đâu cả.
-Em thấy đói không?-Duy lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi
Tôi khẽ lắc đầu, tôi không thấy đói tý nào, chắc do truyền nước nhiều quá.
-I ..... I will learn to live before I die, will learn to love and learn to try, not to give it all away-Tiếng nhạc ở đâu đó vang lên
Duy nhìn về phía cái bàn để các thứ trái cây, sữa, khắn, bình thủy, ly, chai, chén,....(nói chung là những thứ mà người đi thăm mang đến hay những thứ cần thiết ý), rồi Duy khẽ lắt đầu
-Con nhỏ này, sao lại đi mà không mang điện thoại kia chứ!-Duy nói rất nhỏ nhưng với cái căn phòng chỉ có 2 người, không một tiếng động thì sao mà tôi không nghe cho được.
Duy cầm điện thoại lên, nhìn qua tên, có lẽ đã biết ai gọi, điềm tĩnh bấm nút trả lời...
-Alo
-.....-Bên đầu dây kia nói gì đó, nhưng âm lượng quá nhỏ nên tôi không sao nghe được, chỉ nghe tiếng léo nhéo nhỏ
-À! Lam đi ăn rồi, quên điện thoại
-.....
-Dậy rồi
-.....
-Chưa khỏe lắm, có vẻ còn mệt mỏi lắm
-....
-Không được
-.....
-Chưa nói được mà
-.....
-Ừ, mắt mở còn không nổi nữa, hơi thở còn yếu lắm-Vừa nói Duy vừa đưa ngón tay đến đưa trước mũi tôi để cảm nhân hơi thở của tôi
-....
-Sao không đến đây đi?
-.....
-Bận gì bận hoài thế? Dù sao cũng nên đến thăm Linh 1 lần đi
-.....
-Vậy thôi nhé! Bye
Chắc là tên Vỹ gọi rồi, chỉ có hắn là chưa đến thăm tôi thôi. Tự nhiên thấy buồn quá chừng.
Tôi muốn quên đi tất cả, quên rằng tôi quên biết tất cả, dù sẽ buồn lắm, vì họ đều là những người bạn tốt mà. Quên đi rằng tôi đã bước chân vào ngôi trường quý tộc này. Quên đi rằng tôi đã rất cố gắng để giành được học bổng toàn phần. Và đặc biệt là quên đi cái tên : Dương Triệu Vỹ...
Tôi nhắm mắt và lại thiếp đi vì quá mệt mỏi, cơn đau lại hành hạ tôi nữa rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...