Hoàng tử lạnh lùng và công chúa thất lạc

Chap 14
Tôi không khóc. Tôi không ngất. Tôi không van đau. Vì sao? Có lẽ tôi đã chịu đựng quá nhiều nỗi đau thể xác mà người gây ra không ai khác là Ngọc Anh.
Chúng vẫn đánh tôi tới tập, mặc cho người tôi đang tím tái đi vì bầm, vì thiếu máu, mặc cho dòng máu đỏ đang lan ra, càng ngày càng nhiều hơn
Nó vẫn còn đang cười hả hê thì...
-Cái người mau dừng tay lại đi, trước khi tôi cho các người chết
-Ơ...anh Duy...em...chỉ...
-CÂM MỒM!-Nó chưa nói hết câu, Duy đã thét lên
-Hừ, anh thật quá đáng, em chỉ dằn mặt nó một tý mà anh đã vậy
-Một tý mà thế này hả?-Duy đưa tay chỉ vào người tôi và đống máu bê bết xung quanh
-Như thế là còn nhẹ mà-Nó nhếch mép cười
"Chát"

-Sao anh lại đánh em?-Nó rưng rưng nước mắt
-Vì cô dám đánh cô ấy
Nó bực tức, không nói nữa mà ra hiệu cho đàn em rút lui và chạy mất hút vào rừng cây
Mắt tôi nhòe đi, có lẽ tôi đang khóc, cũng đúng thôi, đau quá mà
Những tiếng chân hối hả liên tục vang lên, càng lúc càng to hơn
-Linh...ơi...hức...hức...Linh...sao...
vậy...chứ...hức...hức...sao...lại...ra...nông..
nổi...này...hả...Linh?
Con Lam chạy vừa tới thì ngã khụy xuống, khóc. Chiếc váy dài tới đầu gối màu trắng của nó lập tức biến thành màu đỏ, mà "thuốc nhuộm" thì chính là máu của tôi. Nó đang quỳ trên vũng máu của tôi, nó khóc, nước mắt nó hòa vào dòng máu đỏ.
Nam cũng chạy tới, ôm Lam vào lòng, vỗ nó như vỗ một đứa con nít.
-Thôi, khóc không có ít gì đâu, theo anh đưa Linh vào phòng y tế đã-Duy nói
-D...ạ...
Nó cố chùi nước mắt đi, mắt nó đã sưng húp rồi, nhưng tôi không sao mở miệng nói với nó một lời an ủi nào.
Duy bế tôi lên, chạy nhanh đến phòng y tế. Tôi thấy Vỹ, tôi mơ chăng? Tôi thấy hắn đứng sau bụi cây, chỗ đó rất tối, khó mà thấy được có ai đứng ở đó. Hắn có vẻ tức giận, mặt hắn đỏ hoét, mắt hắn cũng đỏ, long sòng sọc lên, nhưng hắn lại khóc, những giọt nước mắt đó có ý nghĩa gì?
Chắc tôi bị hoang tưởng thôi, mắt tôi không thể nhìn rõ nữa rồi, mệt quá, tôi nhắm mắt và thiếp đi.
..................
Tôi thức dậy và từ từ mở mắt ra. Tôi đang ở đâu ý nhĩ? Không phải là phòng y tế, nhìn kĩ lần nữa, cố gắng suy nghĩ, dần tôi cũng biết đây là bệnh viện, lại cái phòng cao cấp chỉ có 1 cái giường duy nhất mà tôi đã nằm một lần vị bị con Ngọc Anh chặn đường đánh.
Sau khi xác định được mình đang ở đâu, tôi tiếp tục quan sát. Người tôi toàn dây nhợ, tay có 2-3 cây kim, chắc là để truyền máu hay nước biển gì đó. Đầu tôi cũng băng, người tôi cũng băng, bây giờ nhìn tôi na ná giống xác ướp ai cập, trừ phần mặt không bị băng mà bị dán băng cá nhân tùm lum. Môi tôi thì, chẹp, đưa lưỡi lên để xem cái môi thế nào, phải nói là rát kinh khủng, bị trầy rất nhiều. Nói chung lại, tình trạng của tôi bây giờ cỏ thể gói gọn trong một từ : thảm.

Tiếp tục liếc mắt xung quanh. Có một con người đang nằm gục trên giường tôi. Để xem nào, tóc dài, gương mặt đang úp xuống cánh tay nên không nhìn rõ được mặt mũi, chỉ thấy làn da trắng, hơi xanh xao. Chắc chắn là con Lam rồi, vì người đó đang mặc bộ đồ mà con Lam thích mà cũng chỉ mình nó có bộ đồ đó.
Tôi định gọi nó dậy và nói là tôi đã tỉnh rồi, nhưng tôi không sao nhất tay lên được, tay tôi đau kinh khủng, miệng của không sao nói được lời nào. Người tôi đau nhức quá. Tôi nhắm mắt và lại thiếp đi.
Nhưng chắc tôi ngủ nhiều quá rồi, không sao ngủ được, chỉ nằm nhắm mắt cho khỏe thôi. Tôi chợt nghe tiếng mở cửa và tiếng chân người bước vào.
-Lam à! Dậy ăn chút gì đi em, em trông Linh mấy ngày nay rồi con gì
-Em không muốn ăn anh à, Linh chưa tỉnh nữa-Lam uể oải đáp
Nó nắm lấy tay tôi. Tôi cố hé mắt nhìn nó, trông nó xanh quá chừng, chắc là lo cho tôi nên không ăn uống gì luôn rồi. Tôi muốn nó biết tôi tỉnh rồi. Nhưng phải làm gì đây? Tôi cố gắng bóp nhẹ bàn tay đang nắm tay tôi của nó.
-Ơ Linh! Linh tỉnh rồi hả? Mở mắt ra nhìn tui đi Linh
Tôi cố gắng mở mắt ra nhìn nó. Lại khóc rồi.
-Bác sĩ đâu! Cô ấy tỉnh rồi-Nam chạy ra gọi bác sĩ
Sau một hồi đo đo, coi coi, khám khám linh tinh gì đó mà tôi không hiểu vì tôi đâu có biết cái đống máy móc dây nhợ đó để làm gì. Ông bác sĩ nói :
-Tình trạng của tiểu thư đang tiền triển rất tốt thưa cậu-Ông ta nói với Nam đấy, tại sao lại gọi tôi là tiểu thư nhĩ?
-Nhưng cũng không hẳn là tốt, vì tiểu thư bị thương nhiều quá, vết thương cũ chồng chất vết thương mới, cậu cần trông chừng tiểu thư cẩn thận, nếu vết thương vẫn chưa lành hẳn mà tiểu thư lại bị đánh thế này thì sẽ rất nguy hiểm, cũng may đầu tiểu thư chỉ bị thương nhẹ, không ảnh hưởng tới não, chúng tôi sẽ theo dõi thêm vì tiểu thư vẫn chưa tỉnh hẳn-ông bác sĩ nói tiếp
-Ừ, chúng tôi sẽ chú ý hơn, cảm ơn ông

Ông bác sĩ cuối đầu chào Nam và Lam rồi ra ngoài
-Linh muốn ăn gì không?-Lam hỏi
Tôi không nói nổi, chỉ khẽ lắc đầu
-Thôi, chắc Linh còn mệt lắm, em cứ để Linh ngủ đi, người cần ăn là em đó, để anh dẫn em đi ăn gì đó nha-Nam nói
-Không cần đâu anh à, em đi thì ai sẽ canh chừng Linh đây?
-Anh canh chừng Linh cho-Duy mở cửa bước vào
-Vậy thì tốt rồi, cậu canh Linh đi nhé, tôi dẫn Lam đi ăn gì đó đã
-Ừ
Nói rồi Nam với Linh cùng nhau đi ra ngoài, Duy bước tới và ngồi vào chiếc ghế ban nãy Lam ngồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận