[/b]_Anh không chở em về được. Anh phải đưa Tinh Vân về! – Tinh Kỳ ngó lại cô đang đi phía sau.
_Vậy… - Adrian liếc xéo cô – em bắt taxi về… - mặt Adrian vờ cụp xuống, tỏ ra tội nghiệp.
_Thôi được rồi, anh sẽ chở hai người về luôn – Tinh Kỳ không dám làm phật lòng cầu nối duy nhất của anh với ông Hiyaki.
Tinh Vân tuy khá tủi nhưng không dám biểu lộ. Adrian vẫn bám tay Tinh Kỳ cười nắc nẻ. Nếu người khác nhìn vô thì nghĩ cô ta là hôn thê của anh thì đúng hơn, còn cô thì là kẻ bám đuôi hoặc là kẻ thứ ba.
Chiếc Roll Royce lướt trên mặt đường. Adrian đòi ngồi phía trước. Cô không dám cãi đành ngồi phía sau. Điện thoại cô rung lên liên tục.
_Cô làm ơn bắt máy giùm tôi đi có được không? Ồn ào quá! – Adrian than phiền
Tinh Vân đành bắt máy, cô không dám tắt vì sợ Tuệ Châu gọi đến mà không nhận được, đành bắt máy. Tên oan gia đó.
_Alô? – cô nói khẽ sợ Tinh Kỳ nghe được
_Cô làm tôi đang phải nằm trong bệnh viện đây, có biết không hả? – Hắn hét to làm cả Tinh Kỳ cũng giật mình nghe thấy.
_Anh nói nhỏ thôi được không hả? – Tinh Vân bối rối thì thầm bên điện thoại – anh muốn gì?
Chiếc xe dừng lại, Adrian xuống xe không quên hôn nhẹ vào má Tinh Kỳ làm cô đơ ra một chút.
_Tôi muốn cô, mau đến đây! – giọng nói vẫn văng vẳng bên điện thoại.
_Tinh Vân, ai vậy? Sao em lại lén lút thế? – Tinh Kỳ chờ Adrian đi khuất mới quay xuống. Chợt mắt anh sáng lên – Lẽ nào…
Anh nhanh chóng giật lấy cái điện thoại từ tay cô. Cô chưa kịp nói gì. Anh kê điện thoại lên tai.
_Tinh Vân, cô đâu rồi? Tôi nhớ cô lắm! Đến đây đi, tôi muốn cô…
Dễ thương! Mình lạc đề dữ![/b] Tinh Kỳ xém chút nữa thì quăng vỡ cái điện thoại qua cửa sổ xe, nhưng chợt anh níu lại.
_Nghe đây, ngày 5 tháng 5 này là ngày cưới của tôi và Hoàng Uyển Tinh Vân. Cô ấy là vợ tôi, anh mà động đến thì coi chừng cái mạng chó chết của anh đấy! – Không thương tiếc, cái điện thoại bay ra ngoài.
_Tinh Vân, em mau lên đây! – Tinh Kỳ ra lệnh.
Cô đành tuân theo. Hơi ấm của Adrian vẫn còn ở đây. Bỗng nhiên, cô thấy lòng tê tái. Cô dựa đầu vào cửa sổ, thở dài cái phượt.
_Em không muốn giải thích gì sao? – Tinh Kỳ quay sang.
Cô nhìn anh, lắc đầu. Tay anh vỗ vỗ vào cái vô lăng, bất lực. Chiếc Roll Royce lại lướt đi trên đường, về đến nhà cô, anh ra lệnh cho cô ngồi yên đó. Anh vào nhà, lên phòng Tinh Vân, nhét đồ của cô vào một cái vali.
_Dạ, xin phép hai bác cho Tinh Vân về nhà cháu ở ạ - Tinh Kỳ cúi gập người lễ phép xin phép.
_Dạo này, nó đẹp trai ra thì phải – Bà Hoàng thì thầm vào tai ông Hoàng (Không ăn nhập vấn đề)
_Được rồi, cháu đưa nó về nhà cháu đi. Đúng là con gái sắp lấy chồng như bát nước đổ đi mà – Ông Hoàng cười tươi chấp thuận.
_Vậy thưa hai bác cháu về - Tinh Kỳ nhanh chóng cúi đầu chào rồi ra khỏi nhà.
Tinh Vân nhìn thấy Tinh Kỳ đi ra, cô thở dài, không dám nói gì cả.
Về đến nhà, Tinh Kỳ lập tức ném chiếc vali xuống sàn nhà. Tinh Vân lẽo đẽo theo sau, vẫn im lặng. Cô vừa bước vào phòng, lập tức được Tinh Kỳ chào đón bằng một nụ hôn. Anh với tay ra sau đóng cửa và khóa trái. Tinh Vân nhận ra hành động đó, cô toan chạy nhưng đã bị Tinh Kỳ nhấc bổng. Anh đặt cô xuống giường.
_Tinh Kỳ… anh đừng…. – Tinh Vân cố ngăn cản điều sắp xảy ra nhưng Tinh Kỳ đã nhào đến cô như một con thú. Anh không muốn nghe thêm lời nào từ cô nữa. Tinh Vân đành cam chịu, không còn có Tinh Kỳ nào sẽ cứu cô những lúc như thế này nữa rồi. Tinh Kỳ mơn trớn đùi của cô. Chợt, anh ngừng lại, anh đứng lên. Anh nhìn thấy cô đang nhắm tịt mắt lại, đôi môi mím chặt, tay cô run lên bám chắc vào tấm ga giường. Anh quay mặt đi, tay đập vào tường, cười đắng. Anh đã không thể làm gì.
_Tinh Kỳ… - giọng cô nhỏ nhẹ từ phía sau. Cô ôm lấy anh từ đằng sau – Em xin lỗi. Em không yêu Hoài Phong, em chỉ yêu anh thôi. Làm ơn… đừng lạnh nhạt như vậy với em nữa.
Khi anh quay người lại thì mới nhìn thấy cô đã cởi bỏ cả chiếc váy ra. Trên mình chỉ còn lại bộ nội y màu trắng.
_Em sẽ cho anh tất cả, nhưng đừng thân mật với Adrian nữa. Em cũng sẽ không liên lạc với Hoài Phong… - tay cô quàng qua cổ anh. Vài giọt nước mắt lăn dài trên má cô. Tay cô bắt đầu rê xuống, tháo từng chiếc cúc áo của chiếc sơ – mi trắng của anh ra. Anh bất động trong vài giây. Lưng anh và ngực anh bắt đầu lộ ra. Cô vuốt ve phần trên cơ thể anh dọc xuống. Môi cô hôn nhẹ lên môi anh.
Tay anh đột nhiên nắm chặt đôi bàn tay cô. Anh vo chúng lại trong đôi bàn tay to lớn của anh. Bàn tay Tinh Vân như mất hút trong bàn tay anh, chỉ còn thấy hai cánh tay trắng ngần như tuyết. Mái tóc cô xõa dài đến lưng, che mất một phần mặt. Đôi mắt cô to tròn đen láy nhìn anh. Đôi môi cô đỏ mọng. Anh suýt chút nữa là không kiềm chế được mình. Anh cố để không nhìn xuống phần thân đang phô bày tất cả cho anh xem. Anh ôm cô vào lòng. Anh bật cười:
_Em ngốc quá! Ghen với Adrian cũng đâu cần phải làm vậy. Anh dù rất muốn chiếm hữu em nhưng cũng không dám làm. Anh muốn em hạnh phúc thật sự trọn vẹn trong vòng tay anh vào đêm tân hôn của chúng ta. Anh hứa rằng anh sẽ không thân mật với Adrian nữa – Tinh Kỳ vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô – em ghen làm anh cảm thấy thật hạnh phúc!
Mặt cô đỏ ửng như trái gấc vì bị anh phát hiện ra là đang ghen. Tinh Kỳ nhìn thấy điều đó, cố kiềm chế, anh vội buông cô ra.
Ế sao mà nóng quá zị?
Mấy bạn thông cảm. Chính mình cũng không nhớ rằng mình bậy bạ thế! _Em thay đồ đi, anh xuống uống miếng nước.
Tinh Kỳ cảm thấy nóng như lửa đốt. Anh cứ tự nhủ là phải kiềm chế. Anh vào tủ lạnh kiếm một đống đá bỏ vào cốc, anh đổ nước vào. Chờ hai thứ truyền nhiệt xong cho nhau, anh mới bắt đầu uống, cả đá cả nước. Điều lạ là anh không cảm thấy ê buốt hay lạnh miệng. Nhớ lại cảnh Tinh Vân khi nãy, anh lại làm thêm mấy cốc như thế nữa. Đám người làm cứ ngẩn người ra bởi hành động khác thường của cậu chủ. Hôm nay trời mát mà, thậm chí còn hơi lạnh do những cơn mưa to hôm qua còn sót lại. Càng lạ hơn khi thấy ông Âu đang ngồi đọc báo mà cứ nhìn con mình cười phì.
_Ba về rồi ạ? – Tinh Vân từ trên phòng Tinh Kỳ bay xuống càng làm ông Âu cười to hơn – Ba sao thế ạ? – Tinh Vân ngơ ngác, nhìn qua Tinh Kỳ thì thấy anh ấy vẫn đang ngậm một cốc đá trong miệng.
Tinh Vân vội chạy đến bên Tinh Kỳ. Cô vừa tắm xong. Mùi hương xông vào mũi Tinh Kỳ, anh càng cảm thấy nóng.
_Tinh Kỳ, anh sao thế? Trời đang lạnh thế này cơ mà! – Tinh Vân thắc mắc những điều mà các cô người làm thắc mắc.
Tinh Kỳ không trả lời, ông Âu lên tiếng:
_Nó đang ức chế ấy mà! Cháu mà đến gần nó, nó sẽ còn ức chế hơn.
Tinh Vân nghe vẫn chưa hiểu. Bọn người làm thì bắt đầu khúc khích.
_Hôm nay nhớ hầm nhung hươu uống! – ông Âu ra lệnh
Tinh Kỳ phun ra hết mấy cục đá trong miệng ra bồn rửa chén.
_Nhung hươu là gì vậy ba?
_Thuốc tăng cường ức chế.
Tinh Vân vẫn chẳng hiểu tí nào. Chỉ biết bữa tối, Tinh Kỳ bị ông Âu bắt ăn hết cả nồi nhung hươu. Ăn xong, Tinh Kỳ lên phòng làm việc.
Đêm đến, Tinh Vân có phần hơi ngạc nhiên vì Tinh Kỳ không ôm mình ngủ như mọi khi nữa. Cô nghĩ là chắc anh ấy có Adrian nên chán cô. Được năm phút, cô bật khóc vì loay hoay với đống suy nghĩ. Tinh Kỳ đang ngủ thì thấy giường rung, quay qua thì thấy cô đang khóc.
_Ngốc à, em lại làm sao vậy? Không cho anh ngủ sao mai anh đi làm đây… - Tinh Kỳ thấy xót xa, liền ôm cô vào lòng, tay anh chạm vào cơ thể cô qua lớp đầm ngủ mỏng tanh. Người anh lại bắt đầu nóng lên.
_Anh không ôm em ngủ… Có phải vì anh có Adrian rồi nên chán ghét em không? – Mắt cô đỏ hoe.
_Em đừng chuyện gì cũng lôi Adrian vào chứ? – Tinh Kỳ chau mày.
_Thế… tại sao? – Tinh Vân nói trong tiếng nấc.
_Vì em quá… hấp dẫn. Anh sợ anh … sẽ… - Tinh Kỳ lúng túng khai ra sự thật.
Tinh Vân mở to mắt, cô chợt hiểu ra mọi chuyện. Cô cười khúc khích dần dần cười to thành tiếng.
_Em thấy đáng cười như vậy à? – Tinh Kỳ nhăn nhó – Cực khổ lắm đó – có phần hơi quê.
_Để em đoán xem, anh đang ôm chặt em như thế này… Vậy là… anh… đang nóng? – Thành phần quậy ngầm của Tinh Vân bắt đầu trỗi dậy.
_Không!... Làm gì có? – Tinh Kỳ lắp bắp.
_Vậy thì em sẽ kích thích cho anh nóng – Tinh Vân nghịch ngợm cười toe.
Cô áp môi cô vào môi anh, hôn lên thật cháy bỏng. Cơ thể cô ôm sát lấy cơ thể anh. Anh có thể cảm nhận thấy được từng thớ xương và thịt mềm mại của cô dù chỉ cách nhau qua lớp vải mỏng. Phần trên anh lúc nào cũng quen không mặc gì cả nên càng cảm nhận được nhiều hơn. Chiếc váy ngủ mà Tinh Vân hôm nay chọn thật quá ngắn, còn chưa dài đến đầu gối cô, chỉ đủ che được nửa cặp đùi. Cô ôm sát anh như vậy mà ngủ.
_Em nhớ đấy, đêm tân hôn em sẽ hối hận vì hành động ngày hôm nay.
_Để xem đã! – Cô nghịch ngợm ôm lấy eo Tinh Kỳ ngủ, mặt cô vùi vào ngực anh.
Sáng hôm sau, anh cẩn thận gắn con chíp định vị mua từ Thụy Sĩ lên đống đồ của Tinh Vân mà không để cho cô biết. Anh lo cho cô. Anh sợ rằng tên Hoài Phong sẽ không bỏ qua mọi chuyện dễ dàng như vậy.
Không hiểu hôm đó mình ăn nhầm cái gì nữa! :( :v Lúc dừng lại trước trường Âu Gia, Tinh Vân nói một câu hết sức dễ thương làm cả buổi sáng hôm ấy Tinh Kỳ đắm chìm trong hạnh phúc:
_Đừng… nóng với Adrian như nóng với em nhé!
Chiều hôm đó, đúng như dự đoán của Tinh Kỳ, Hoài Phong hành động.
_Nghe nói cô và Tinh Kỳ sắp cưới rồi! Để xem, nếu vào đêm tân hôn, hắn phát hiện ra cô đã không còn trong trắng.
Thầy cô dạy lớp Tinh Vân thấy cô vào lớp trễ hơn 3phút lập tức báo với Tinh Kỳ. Lần này anh thề sẽ không nhẹ tay với hắn. Anh báo cảnh sát để tống hắn vào tù.
Trong nhà kho tối tăm của trường Âu Gia, tay Tinh Vân đã bị cột chặt về phía sau. Nước mắt cô đầm đìa, miệng cô bị hắn bịt chặt. Áo của cô bị hắn xe nát. Cô càng khiếp sợ, càng vùng vẫy thì hắn càng chìm đắm trong khoái lạc. Âu Tinh Kỳ đã chạy vào trường nhanh nhất có thể cùng với một đoàn cảnh sát làm các lớp đang học nhốn nháo nhìn ra xem có chuyện gì. Tinh Kỳ đạp chiếc cửa nhà kho rơi xuống đất, nắm áo của Hoài Phong quăng cậu ta ra. Anh vội lấy chiếc áo vest che cho Tinh Vân. Tay cởi trói cho cô.
_Qúa muộn rồi, Âu Tinh Kỳ. Ta đã làm xong! – Tên Hoài Phong quẹt vệt máu trên miệng, cười đắc thắng.
Tinh Kỳ nghe như sét đánh ngang tai. Chạy đến chỗ hắn, đánh hắn như muốn chết đi sống lại.
_Mày làm gì cũng vậy thôi. Hoàng Uyển Tinh Vân đã thuộc về ta chứ không thuộc về mày! – Hắn vẫn nhăn răng ra cười.
Tinh Kỳ nhìn Tinh Vân vẫn còn đầm đìa nước mắt. Anh không đánh nữa, ngồi thụp xuống sàn. Tay anh ôm đầu, nước mắt chảy dài (Dù khóc nhưng vẫn rất đàn ông, không hề nấc lấy một tiếng!)
_Cả đời này, tao mong nhìn thấy nhất cảnh này đây! Âu Tinh Kỳ… - Hắn lập tức đứng lên tự đưa mình cho cảnh sát.
Tinh Vân của anh rốt cuộc đã không còn thuộc về anh nữa. Anh vẫn bó gối ôm đầu. Được một lúc, anh lấy lại được bình tĩnh vì nghĩ cô cũng đau đớn không thua gì anh. Không sao, cô vẫn là vợ anh là được. Anh không trách cô chỉ trách mình không đến sớm hơn một chút, mải mê tìm cách thâu tóm Hoài Phong. Anh gỡ miếng băng trên miệng cô ra. Mắt anh ánh rõ sự đau đớn.
_Tinh Kỳ à… - tiếng Tinh Vân vọng lên dịu dàng làm anh phải nhìn thẳng vào mắt cô – thả anh ấy đi…
_Cái gì? – Tinh Kỳ như phát điên lên được. Anh không ngờ lại nghe chính miệng cô thốt ra những lời đó – Chẳng lẽ vì mất sự trong trắng mà em muốn lấy cậu ta làm chồng ư? – trái tim của anh như tan nát thành từng mảnh vụn. Chút hi vọng mỏng manh cuối cùng rằng cô sẽ là vợ của anh cũng đã tan biến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...