Hoàng Tử Da Ngăm và Công Chúa Dịu Dàng

Tinh Kỳ vừa ra đến cửa bệnh viện, lập tức rút điện thoại ra gọi cho Tinh Vân. Cô đang đứng vẫy taxi, thấy số Tinh Kỳ nhưng không thèm bắt máy, cứ để vậy. Tinh Kỳ cứ nghĩ có chuyện gì. Cứ gọi mãi, gọi mãi. Tiếng nhạc trong điện thoại cứ vang lên hoài làm cô phát bực.
_Alô?
_Em đang ở đâu?
_Anh biết làm gì?
_Em với taxi à? – ông tài xế nhô đầu ra khỏi xe. Cô gật đầu
Tinh Kỳ nghe không rõ chỉ thấy giọng đàn ông.
_Em đang ở với tên Hoài Phong sao?
_Liên quan gì đến anh?
_...
_...
_...

_Ừm, anh ấy đang ở với em – Tinh Vân cũng chẳng hiểu vì sao cô làm vậy – em cúp máy nhé!
_Khoan đã!
Tinh Kỳ chưa kịp nói gì thì cô đã cúp máy. Anh nghe thấy tim mình đau nhói. Cô gái bấy lâu anh yêu thuộc về người khác rồi sao? Một chiếc taxi vụt qua, anh thấy cô gái ngồi trên xe, hình như là Tinh Vân. Anh cứ nghĩ là mình hoa mắt. Dù vậy, anh vẫn cầu nguyện cho người đó là Tinh Vân. Anh vội đuổi theo.
Chạy được một đoạn, đến ngã tư, đèn đỏ, chiếc taxi ngừng lại. Anh chạy tới gõ lên cửa kính taxi.
_Có khách rồi anh!
_Tôi biết, cho tôi vào, tôi trả gấp năm.
Tên taxi nghe vậy sung sướng, liền mở cửa cho anh vào.
_Tinh Vân, em đây rồi – anh vui mừng ôm chầm lấy cô
_Sao anh lại… - Tinh Vân chưa kịp dứt câu, môi Tinh Kỳ đã áp lên môi cô một nụ hôn.
Ông tài xế nhìn đỏ cả mặt.
_Sao lại nói dối anh? – Tinh Vân chưa kịp đẩy thì anh đã tự buông
[b] Em tưởng chị đọc ác ko cho e đọc. : Tại sắp đi học rùi sẽ bị cấm dài dài... vui lăm hn chị post dài nè thanks c nhìu nhìu Điện thoại Tinh Vân lại kêu.
_Alô?
_Chị ơi, anh Hoàng Vũ ra rồi – Hạ Hy cúp máy, tiết kiệm tiền dễ sợ
_Bác tài, quay lại bệnh viện giúp cháu! Sao nhanh thế nhỉ?
_Gần 5 tiếng đồng hồ rồi chứ ít gì? Này, sao em đánh trống lảng nhanh thế. Vẫn chưa nói tại sao lại nói dối anh cơ mà – Tinh Kỳ nhướn mày nhìn thẳng vào mắt cô.
_Em… em… - Tinh Vân bối rối trước ánh mắt của anh., hai ngón tay cô nghịch ngợm cạ vào nhau.
_Hoài Phong là bạn trai em à? Em yêu hắn ta hay là yêu anh – Những ngón tay Tinh Kỳ luồn xuống cổ cô, ánh mắt anh nhìn cô đắm đuối làm hơi thở cô bắt đầu dồn dập. Anh ngày càng ép sát cô vào cửa – Nói đi nào…
_Vì… anh nói… anh không muốn lấy em nữa, vì anh… và Adrian… Anh không đưa em đi dự tiệc… Anh nói dối… với mọi người… để em ở nhà. Anh không muốn cưới em – Tinh Vân đấm thùm thụp vào ngực Tinh Kỳ, nước mắt giàn giụa.
Tinh Kỳ chợt thấy đau xót, chẳng lẽ chỉ vì một câu nói của anh mà cô đã đau khổ như vậy? Anh ôm chặt lấy cô.

_Anh xin lỗi…
_Đã vậy… hai người còn đi khách sạn – Tinh Vân dường như khóc to hơn
_Khách sạn?! Khách sạn nào? – Tinh Kỳ ngơ ngác hỏi
_Continental… Hôm qua… Anh và Adrian… – Tinh Vân mạnh bạo đẩy người Tinh Kỳ ra, cô mím chặt môi, nước mắt vẫn tuôn trào.
_Ngốc à, không có. Anh với Adrian chỉ là bạn bè thôi, đến khách sạn Continental để thăm ông Hiyaki, anh bàn chuyện làm ăn. Còn cái hôm tiệc đó, là vì hôm trước thấy em giận nên anh không mời. Adrian lại là cháu của ông Hiyaki, thấy cô ấy cũng không có ai đi cùng nên anh mới đi với cô ấy thôi – Tinh Kỳ ôm Tinh Vân chặt vào người mình – Trên đời này, anh chỉ muốn lấy em làm vợ mà thôi! Bố anh và anh vì muốn thử bà ta xem có phải là mẹ thật của anh hay không một quãng thời gian thôi, nên không cho em biết. Bố anh vì sợ bà ta cho anh biết mẹ anh mất là gián tiếp do anh gây ra, nên mới cho bà ta vào nhà. Anh biết rằng em rất sợ, nhưng nếu em không sợ thật như vậy thì làm sao bà ta mới để lộ mình không phải là mẹ thật của anh chứ!
_Tinh Kỳ… Vậy tại sao bà ta lại muốn loại bỏ em, còn bắt cóc anh nữa!
_Vì bà ta chính là người phụ nữ năm xưa bố anh ngoại tình. Mẹ anh biết chuyện bắt bố anh chia tay bà ta. Ông quăng cho bà ta một cọc tiền, cũng đủ để bà ta nuôi cháu chắt. Nhưng có vẻ như lúc đó bà ta đang mang thai, mẹ anh không buông tha tạt axít vào mặt bà ta và sai người giết. Chẳng may kế hoạch không thành. Lúc anh lên 5 tuổi thì bà ta quay lại báo thù, bà ta dìm chết mẹ anh. Anh cũng mới biết thôi!
Chiếc xe đỗ lại trước cổng bệnh viện. Tinh Vân và Tinh Kỳ vội xuống xe, chạy ngay về phòng bệnh của Hoàng Vũ.
_Sao hai người … lại đi cùng nhau? – Adrian ngạc nhiên hỏi
_Đây là hôn thê của anh mà! – Tinh Kỳ giới thiệu – Hoàng Uyển Tinh Vân, em chưa nghe danh sao?
_Cô ấy… - Adrian nói không nên lời.
_Em lợi hại thật! – Gia Vệ nhìn Hạ Hy đầy khâm phục
_Em mà – Hạ Hy tự hào

_Anh quyết định rồi. Đầu tháng 5 này, Tinh Vân và anh sẽ làm đám cưới – Tinh Kỳ trông có vẻ rất hả hê.
_Mọi người vào thăm bệnh hay đến thông báo sắp cưới nhau thế? – Tuệ Châu đùa – nhưng mà không sao. Bác sĩ nói ca phẫu thuật rất thành công. Chỉ có điều… - Cô giở áo Hoàng Vũ ra xoa vào vết sẹo lớn trên bụng anh. Cô bật khóc.
Tinh Vân đặt tay lên vai cô:
_Không sao rồi mà, một vết sẹo thôi. Càng tốt, anh ấy sẽ không dám lén phén với ai nữa.
Tuệ Châu mỉm cười nhẹ:
_Không sao rồi, mọi người về đi. Bác sĩ nói đến tối anh ấy mới tỉnh lại cơ. Lúc nào anh ấy tỉnh lại mình sẽ báo ọi người.
Cả đám nghe vậy, cũng không biết nói gì hơn. Đành kéo nhau ra về.
_Vậy… tụi mình về trước. Cậu ở lại nhé!
Tuệ Châu khẽ gật đầu.
_Anh Tinh Kỳ chở em về đi – Adrian tự dưng khoác tay Tinh Kỳ. Trông thật chối mắt! Biết rõ vị hôn thê của anh ta đang ở đây. Vậy mà…
Mình để ý rồi nhé! Các bạn chỉ toàn lựa đến khúc nào hai người hạnh phúc thì kêu hôm đó mình post được thôi. Mấy hôm post dài muốn chết mà chê quá chài. Vậy thì ta sẽ dồn hết, canh đến ngày nào đến khúc làm hòa thì post một lượt lun!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận