Hoàng Tử Bán Bánh Mì


Một năm sau.Vào một buổi sáng đầu tiên của tháng 10 vô cùng tuyệt đẹp, trời trong xanh không một gợn mây và không khí chưa lạnh lắm.

Đâu đó ngoài kia vô số tiếng còi xe, tiếng pháo nổ giòn.

Mỗi khi pháo giấy nổ vô số những sợi, mảnh kim tuyến bay ra, theo gió tỏa đi mọi hướng.

Lần trong gió còn cả cả mùi hoa sữa thoang thoảng bay vào tận trong sảnh đường.Kẹo chuối hay blue-rider đăng lần đầu trên vozBên trong đại sảnh rộng lớn hơn 400 người đã ngồi kín các bàn.

Già, trẻ, gái, trai đủ cả.

Ai ai cũng ăn diện vô cùng đẹp mắt.

Hoặc lịch lãm, hoặc sang trọng, hoặc trẻ trung quý phái.

Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt ra ngoài cửa lớn.

Nơi một cậu thanh niên đang cầm một chiếc micro gào lên:- Thưa quý ông quý bà, thưa các vị khách quý.

Sau đây chúng ta cùng hướng về đây để chào mừng cặp nhân vật chính của ngày hôm nay đang tiến vào nơi làm lễCậu thanh niên MC dừng lại một chút rồi lại gào lên át đi tiếng pháo nổ, tiếng vỗ tay, tiếng cười nói của mọi người:- Xin mời tiến lên sân khấu chú rể Trần Nguyên Khánh và cô dâu Dương Hồng LinhMọi người đổ dồn ánh mắt ra ngoài cửa.

Ở phía đó xuất hiện hai người đó là Khánh và Linh cùng nắm chặt tay nhau tiến về phía trước.

Hôm nay Khánh mặc một bộ vest mài trắng trên cổ là một chiếc nơ nhỏ màu đen.

Còn Linh hôm nay cô thực sự vô cùng xinh đẹp trong chiếc váy cô dâu màu trắng.

Sau lưng cô hai cô bé khoảng 10 tuổi đang giúp cô nâng đuôi váy lên.


Họ cùng nhau tiến vào sân khấu.Cậu MC lại hét lên:- Sau đây, ban tổ chức xin mời đại diện nhà trai mẹ của chú rể và đại diện nhà gái bố của cô dâu lên sân khấu để chứng kiến lễ thành hôn.Một loạt câu từ chau truốt hoa mỹ được câu MC nói ra nhưng Nam không còn chú ý nghe nữa.

Anh hướng anh mắt đăm đăm vào chỗ Linh và Khánh đang cùng nhau rót rượu vang và cắt bánh gato.

Anh khẽ mỉm cười.

Một năm trước khi Linh và Khánh từ quê cậu ta trở về không ai nghĩ là bố cô sẽ đồng ý cả.

Mà đúng như vậy ông phản đối rất dữ.

Nhưng rồi hai người họ đã làm thế nào để khuyên nhủ được ông, Nam không biết.

Cũng không một ai ngoại trừ hai người họ biết.

Chỉ biết rằng tuần trước nhận được thiếp mời Nam đã khá bất ngờ vừa mừng vừa ghen tỵ với đôi bạn trẻ.Anh đang miên man nghĩ ngợi thì một cú huých vào sườn làm anh quay về thực tại- Có chuyện gì??.Anh quay sang Nga hỏi.

Cô giương ánh mắt lấp lánh lên nhìn anh rồi bảo:- Chúng ta sau này sẽ thế nàoNam vội cười lớn rồi nắm lấy bàn tay Nga rồi bảo:- Tất nhiên là chúng ta sẽ làm đám cưới to hơn của bọn họ rồi.

Chẳng phải bố anh đã đồng ý rồi sao.- Nhưng còn Xuân- Nó ư.

Không sao.

Tính nó rất tốt chỉ là hơi ham muốn tập đoàn một chút thôi.

Nhưng gần đây nó đã đỡ hơn rồi.

Hình như nó quen một anh chàng nhân viên nào đó.

Hai đứa đang hẹn hò.-truyện được viết bởi blues_rider đăng trên Voz-- Vậy hả.

Nga nghi ngờ hỏi lại anh.

Không tin nổi con người khó tính như Xuân mà lại yêi nhân viên của mình.- Đúng vậy.

Không biết cậu kia là người như thế nào nhưng gần đây nó đã thay đổi rất nhiều.Ngừng một lát để vỗ tay cho màn trao nhẫn trên sân khấu rồi Nam lại nói:- Mà chúng ta tính là ở riêng cơ mà lo gì.

Em cũng đã có cửa hàng của riêng mình cùng lắm.

Anh đến làm công cho anh.Nga thụi một cú vào sườn anh rồi cười lớn, không cần để ý giữ hình tượng rồi bảo:- Thôi đi.

Anh thì biết làm cái gì.

Đến đó khéo cửa hàng phá sản.- Hừ, thật sao.

Cửa hàng đó anh cũng có cổ phần đấy nhé.Nga đưa tay kéo tai anh về phía mình rồi nói nhỏ:- Muốn đến cũng được hãy gọi ta là bà chủ Nga đi ha ha ha.Cô nháy mắt với anh rồi chạy đến bên Khánh, Linh chụp ảnh, và giành lấy bó hoa cưới của cô dâu.

Nam đứng lại đó nhìn sự nhí nhảnh, trẻ con của cô rồi thì thầm với chính mình:- Bà chủ.

Đời này em chính là bà chủ của anh.Nam cũng đứng lên tiến về phía cô dâu, chú rể.Lại một năm nữa trôi quaTrên một bãi cỏ xảnh mơn mởn có một nhóm người có vẻ là vào gia đình đang tụ tập.


Tiếng cười tiếng nói xen lẫn tiếng trẻ con khóc oa oa:- Kìa anh Nam, lùi ra anh làm nó sợ kia kìa.

Đi ra phụ anh Khánh nướng thịt đi.- Cái gì.

Anh là giám đốc đó nha.

Nam vặc lại.Nga một tay đỡ bụng bầu, một tay giơ ra véo vào sườn Nam rồi bảo:- Có đi hay không.

Ở đây làm gì có Giám đốc.Xoa xoa mạng sườn, với một vẻ mặ bất đắc dỹ Nam lầm bẩm:- Hừ.

Từ lúc có mang dữ như cọp.- Anh bảo gì ạ.

Nga hỏiNam vội vã chạy lại chỗ Khánh vừa xua tay lia lịa.

:- Có nói gì đâu, anh bảo anh đi ngay mà.- Hừ,Nga đưa mắt lườm Nam một cái rồi quay lại nói với Linh:- Ôi bao giờ con em mới ra đời nhỉ.

Mong chờ quáVừa nói cô vừa đưa ngón tay cho đứa bé trong nôi nắm lấy, khiến nó thích chí cười khanh khách.

Linh đưa tay nựng thằng bé rồi nói với nó:- Cô Nga sắp sinh rồi nè.

Con có muốn là con rể cô ấy không.

Chồng cô ấy giàu lắm nha.Thằng bé nằm trong nôi có lẽ hiểu mẹ nó nói gì, nó cười tít mắt.

Bàn tay nhỏ xíu nắm chặt tay Nga lôi lôi kéo kéo.Nga xoa đầu nó rồi bảo:- Chị xem nó giống bố nó ghê không.Đúng vậy, giống nhau như đúc.

Linh nhìn về phía người đàn ông của đời cô đang đứng phía xa xa vừa làm vừa nói chuyện với Nam.

Cô bất giác nhớ lại lần đầu hai người gặp nhau.

Lúc anh cười nhạo cô bị ngã.

Cô đứng dậy tiến về phía hai người đàn ông đang lúi húi nướng thịt.


Vừa lúc Khánh bảo Nam:- Chín rồi mang cho vợ anh ăn thử xemNam cầm lấy xiên thịt, nháy mắt với Linh rồi đi về phía vợ.

Còn lại Khánh và Linh đứng đó.

Khánh xoay xoay cái xiên rồi chọn một cái đưa cho cô:- Thử xem tay nghề của trẫm từ khi bỏ nghề bán bán mỳ có mai một không nàoLinh nhận chiếc xiên rồi bảo:- Cái giọng đáng ghét.

So với lần đầu gặp nhau chả khác tẹo nào.Khánh xòe bàn tay ra trước cô rồi bảo:- Còn nhớ lúc đầu gặp cơ à.

Vậy mau trả 500 ngàn anh cho em vay để sửa xe đây.

Ha haLinh trợn mắt lên nhìn vào tay của Lhanhs đúng một giây.

Rồi sau đó cô lao đến với một vẻ mặt đằng đằng sát khí.

Vừa dọa cho anh nhảy dựng lên vừa quát:- Cái gì, em sinh con cho anh, làm phai mờ nhan sắc.

Chăm sóc anh nữa mà giờ anh dám đòi tiền ư.

Em còn chưa tính sổ lúc đó anh cười nhạo em nhé.

Đứng lại.

anh đứng lại cho emKhánh vừa chạy về phía chiếc nôi của con mình vừa hét lên:- Con trai mau cứu bố nào, mẹ con nổi đóa rồi kìaNam và Nga nhìn nhau rồi cười ngặt nghẽo.

Còn thằng bé con Khánh và Linh nó ngơ ngác một chút rồi cũng hé miệng ra cười.

Có lẽ nó đang nghĩ mẹ của mình quả là mạnh mẽHẾT..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận