Hoàng Tử Ác Ma Và Thiên Thần Băng Giá

_ “ Dãy nhà A , tầng 4 , phòng 102 , lớp 10D1 … Đây rồi !”
Sau 1 hồi quanh quẩn, cuối cùng 3 đứa tụi nó cũng tìm thấy lớp học của mình . Khiếp , cái trường này trông thế mà rộng kinh khủng , báo hại mấy đứa tụi nó phải loanh quanh suốt nửa tiếng đồng hồ. Cũng may là đến lúc tìm ra thì vẫn chưa đến giờ vào lớp.
Nó mò mẫm tìm chỗ ngồi của mình thong qua biển tên được dán trên từng bàn học . Nguyễn Trần Huyền Myyyy ….. Đây rồi ! Ôi má ơi … nó phải ngồi bàn đầu , đối diện với bàn giáo viên .
Cậu bạn ngồi cạnh nó đang quay xuống dưới buôn chuyện với mấy thằng con trai khác. Nó đặt cặp xuống bàn , theo phép lịch sự thì ít nhất nên chào hỏi người ta 1 câu , thế là nó vỗ nhẹ vào vai cậu bạn , cười tươi rói :
_ “ Chào cậu !!”
Tên đó từ từ quay mặt lại ……..
_ “ Á !! KIỀU ĐÌNH NGUYÊN !!!”
Nó shock rớt quai hàm , chỉ tay vào mặt tên nam sinh , mắt trợn tròn như lợn luộc.
_ “ Là tôi chứ ai ! Hô hô … Nguyễn Trần Huyền My , không ngờ chúng ta cũng có duyên ghê , cậu lại phải ngồi cạnh tôi rồi !”
Tên đó cười khanh khách , lại còn lè lưỡi lêu lêu làm nó tức nổ đom đóm mắt.
_ “ Cậu … cậu cút ngay cho tôi ! Không được ngồi ở chỗ đó !”

Nó giậm chân bình bịch , không chịu ngồi xuống chỗ của mình , giơ tay hạnh họe với tên đó.
_ “ Đừng có mơ ! Chỗ này ở ngay cạnh cửa sổ , nhìn được cả ra bên ngoài. Tóm lại là… còn lâu tôi mới chuyển . Hô hô ...”
_ “ Hứ ! Thế thì tôi chuyển !!”
Nó hùng hổ vác cặp sách đi về phía cuối lớp . Đúng là gặp phải oan gia , 4 năm cấp 2 phải ngồi cạnh tên điên khùng đó, nó đã chịu hết nổi rồi. Lần này thì đừng hòng ta ngồi với mi nữa nhé ! Hừ ….
_ “ Nè nè… không được chuyển chỗ đâu . Chính tay cô chủ nhiệm sắp xếp chỗ vào đấy !” Lớp trưởng tốt bụng nhắc nhở nó.
Ặc… lại còn thế nữa !
_ “ A ! Đình Nguyên kìa !!”
Không ngờ Hân Hân và Bảo Ngọc được xếp ngồi ngay dưới chỗ của nó. Đều học cùng nhau hồi cấp 2 nên vừa nhìn thấy Đình Nguyên , con nhỏ đã nhận ran gay. Cai “loa phóng thanh” lại bắt đầu hoạt động khiến cả lớp được 1 phen giật bắn mình.
_ “ Hơ hơ… chào 2 cậu !” Đình Nguyên quay xuống cười cười với 2 con nhỏ.
_ “ A ha ! Huyền My lại ngồi cạnh Đình Nguyên này . Đúng là kiếp trước 2 người có duyên nợ với nhau mà ! Hehehe …”
Hân Hân dướn người lên nhìn bảng tên , mắt bỗng lóe sáng , nhỏ ta cười gian manh : “Ơ kìa My , bà còn đứng gây ở đó làm gì ! Mau về chỗ ngồi đi chứ !”
_ “ Hừ ! Ngồi thì ngồi chứ sợ gì !”
Nó hậm hực bước về chỗ . Kiều Đình Nguyên ! Thời gian còn dài , ta nhất định sẽ “giúp” ngươi biến khỏi cái bàn học này . Nhà ngươi cứ yên tâm chờ chết đi !
_ “ Cũng không còn cách nào khác mà .”
Đình Nguyên chẳng buồn nhìn nó , đeo tai nghe vào rồi nằm gục xuống bàn đánh 1 giấc .
_ “ Nè nè… đây có phải là định mệnh không vậy ? Bà với Đình Nguyên ngồi cạnh nhau suốt 4 năm cấp 2 , bây giờ lại thêm 3 năm cấp 3 nữa . Hehe … Chẳng lẽ …”
_ “ Bà thôi ngay đi ! Định mệnh cái con khỉ ! Hắn ta là khắc tinh của tôi thì có ! “
Nó bực mình cốc đầu Hân Hân , trong đâu nó bỗng dưng nhớ ra 1 câu nói :

“ Hai đứa có biết định mệnh là gì không vậy ?”
Rõ ràng là ngày trước đã có người hỏi nó như thế , nhưng tiếc rằng nó không thể nhớ gì cả. Đã 12 năm trôi qua rồi, nó chẳng còn nhớ một chút kí ức gì của thời thơ ấu.
Tuy nhiên , nó vẫn nhớ như in cái buổi đêm kinh hoàng năm đó …
Chỉ có lửa … Ngọn lửa cháy rất to , thiêu rụi toàn bộ ngôi biệt thự của gia đình nó. Và còn bố mẹ nó….
Hiện giờ họ đang ở đâu ? Và sống như thế nào …
. . . . . . . . . . .
_ “Nè … Huyền My ! “
_ “ ….”
_ “ HUYỀN MY !!!!”
_ “ Á !!” Nó giật bắn mình . Thật là …. Con nhỏ Hân Hân này có ý thức được cái giọng nói có 1-0-2 của mình không vậy ??
_ “ Sao tự dưng lại ngồi ngây ra thế ? Có phải bà lại đang nghĩ ngợi chuyện gì mờ ám không ? Hehe …”
Hân hân liếc nhìn Đình nguyên rồi cười gian xảo với nó.
_ “ Đừng có vớ vẩn ! Tui với hắn chẳng có cái đinh gì với nhau cả !”

Nó lao vào bóp cổ Hân Hân tới tấp , rồi quay sang nhìn Bảo Ngọc :
_ “ Nè nhóc con , sao nãy giờ bà im hơi lặng tiếng thế ??”
Con nhỏ Bảo Ngọc này bình thường mồm như tép nhảy , thế mà hôm nay lại ngồi im thin thít , đúng là chuyện lạ !
_ “ À à … tôi ….” Mặt Bảo Ngọc bỗng nhiên đỏ bừng , nói lắp bắp : “ Tôi … tôi ra ngoài một chút !”
_ “ Ê này …”
Chưa kịp để nó ú ớ xong , nàng ta đã phi nhanh ra khỏi lớp.
_ “ Nhỏ đó bị gì vậy ??”
_ “ Tôi cũng không biết , từ lúc ngồi vào chỗ đã như vậy rồi ! Hay là bị đau bụng nhỉ ?!”
_ “ Đau bụng á ? Liệu có sao không ?”
Nó ngó nghiêng ra ngoài cửa , định chạy ra ngoài xem nhỏ thế nào , nhưng đúng lúc giáo viên vào lớp nên lại thôi …


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui