Hoàng tẩu (h·cường thủ hào đoạt)

Đời người chính là như thế, ngày trước có oán hận biết bao nhiêu, thì Hoa Ly bây giờ cũng phải cam chịu số phận rồi. Nàng chẳng hề có tình yêu đối với Nguyên Đình, đời sau sợ là cũng chỉ có thể thỏa hiệp, nàng không phải chưa từng nghĩ tới chuyện cùng liên kết với Nguyên Khải, nhưng cuối cùng cũng không phải cách hay. Nàng đã mang trong mình đứa con của Nguyên Đình, nếu như mưu đồ tạo phản của Nguyên Khải thật sự thành công, chắc chắn sẽ không tha cho nàng và Hoa thị.
 
Mới qua hơn một canh giờ, Hoa Ly liền nghe tin Yến vương Nguyên Khải trên đường xuất cung hồi phủ gặp phải thích khách, bị chặt đầu ngay tại hiện trường… Hoa Ly cũng không quá kinh ngạc, nghĩ chút hẳn là Nguyên Đình đã sớm có sắp xếp rồi.
 
“Nương nương, bệ hạ gửi thư về.”
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hoa Ly dựa người vào sau gối mềm, cảm thấy thoải mái mới nhận lấy thứ ở trong tay thượng cung. Rơi ra cùng với bức thư còn có một bông hoa nhỏ không biết tên, được ép khô từ lâu rồi, hương thơm không nồng cũng không nhạt, mùi thơm rất thoải mái.
 
Nàng điềm đạm mở thư ra, nhanh chóng lướt qua cả bức thư, đều nói tới việc hành quân bận rộn, cũng không biết Nguyên Đình, vị hoàng đế này lấy đâu ra văn chương mà có thể viết được bức thư dài mấy tờ giấy dày cộp như vậy. Đều là mấy chuyện nhỏ vụn vặt, đến cả gió bên ngoài lạnh cũng phải miêu tả lại cho nàng một lượt. Sông núi cỏ cây bên ngoài doanh trại, phong tục tập quán của biên thành cũng lần lượt ghi chép lại không sót cái nào.
 
“Nương nương đang cười gì vậy?”

Hiếm khi thấy nàng mỉm cười, tiểu cung nữ bên cạnh hiếu kì hỏi nàng một tiếng, Hoa Ly bất giác sờ cánh môi, ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu lên hai gò má nàng, ấm áp khiến nàng nhíu mắt lại, không đọc bức thư trong tay nữa, nàng quay mặt nhìn ra phồn hoa bên ngoài cửa sổ, nơi hiu quạnh trong lòng cũng chẳng nói rõ được là có tư vị nào.
 
Hắn nói lần này nhất định sẽ dẹp yên đám dân đó, để hàng trăm ngàn dân chúng nơi biên thành được an cư lạc nghiệp, đợi mấy năm nữa sẽ dẫn nàng tới Tây Bắc du ngoại, có nàng, còn có cả con của bọn họ nữa….
 
“Oan nghiệt, đều là oan nghiệt.”
 
Nước mắt chậm rãi chảy xuống, lưu lại một vệt nước mờ trên gò má nàng, sau đó nàng nhắm mắt lại, không bi thương cũng chẳng vui vẻ mà ngủ thiếp đi.
 
…………………………..
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thái y viện nói ngày sinh là trung tuần tháng chín, khi tới tháng tám bụng Hoa Ly đã to khiến người ta sợ hãi. Hoa thái hậu không dám sơ sẩy, trước tiên để Hoa Ly nằm trong điện sinh sản của hoàng hậu, đó là nơi trước khi Nguyên Đình ra trận tự mình bố trí xong hết rồi.

 
Tin tức đại quân toàn thắng truyền về vào trung tuần tháng tám, chuyện Nguyên Đình muốn làm cuối cùng cũng hoàn thành rồi.
 
“Tính ngày thì tháng sau A Ly cũng sinh rồi, bệ hạ nhất định có thể nhanh chóng trở về, có ngài ấy ở bên, mọi chuyện nhất định sẽ thuận lợi không cần lo lắng.”
 
Hoa thái hậu mấy ngày này đều ở cùng Hoa Ly, nữ nhi sinh con vốn rất nguy hiểm, chỉ cách diêm vương một lớp sa mỏng. Hoa Ly lại còn mang song thai, nguy hiểm càng tăng thêm một bậc, bà thân làm cô mẫu, đương nhiên còn sợ hãi hơn nhiều so với sản phụ.
 
Ai cũng nói hoàng đế chính là chân long thiên tử, nếu như hắn trấn áp trong điện sinh sản, nhất định có thể bình an.
 
“Cô mẫu không cần phải quá lo lắng, sống chết có số, tất cả đều đã được sắp đặt sẵn, có chàng ấy hay không cũng vậy.”
 
Hoa thái hậu lập tức nói: “Con nói gì vậy chứ? Hoa thị tương lai tất cả đều nằm trong tay con, bất luận thế nào cũng phải bình an sinh đứa bé ra, nếu như thật sự xảy ra chuyện, chỉ cần con sống là được.”
 
Nói xong lời này, Hoa thái hậu cũng nhíu mày, tự cảm thấy mình lỡ lời rồi.
 
“Cô mẫu cũng không phải có ý đó, A Ly, ai gia đương nhiên hi vọng lớn nhỏ đều phải được bình an, nhưng cô mẫu quyết không cho phép con xảy ra chuyện, cho dù bệ hạ có trở về rồi, con cũng không được có tâm tư khác, biết không?”
 
Bà chỉ sợ nếu thật sự khó sinh, Hoa Ly lỡ như cầu xin Nguyên Đình giữ lại hai đứa nhỏ, nàng đi rồi, giữ lại hai đứa nhỏ thì có tác dụng gì chứ.
 
“Ý của cô mẫu con hiểu.”
 
Rất lâu trước đây Hoa Ly cũng biết nữ tử sinh ở những gia đình quyền quý làm gì có quyền quyết định chứ, như cô mẫu của nàng đây, cả một đời đều nỗ lực vì vinh hoa phú quý của gia tộc, năm đó có thể cho phép nàng gả cho Nguyên Thiện, đã là khai ân cuối cùng với nàng rồi. Bà muốn vinh quang sủng hạnh của Hoa thị luôn mạnh mẽ, muốn sự sủng hạnh của đế vương, có con trai truyền ngôi, những điều này chỉ có Hoa Ly mới có thể làm được.
 
Thế nên bất luận thế nào, Hoa Ly cũng không được chết.
 
Hoa Ly cười mơ màng, khuôn mặt càng thêm trắng mềm.

 
Còn chưa tới thời kì sinh sản, chưa tới cuối tháng tám Hoa Ly đã vỡ nước ối, khi đó vừa mới sáng sớm, tất cả mọi người trong cung đều kinh động, người trong điện sinh sản chuẩn bị rất lâu, người ra người vào, tiếng hét đầu tiên của nàng còn vang vọng trong ngự uyển, sau đó thì không nghe thấy âm thanh nào nữa.
 
Xương chậu của Hoa Ly rất nhỏ, đứa trẻ chui ra rất khó khăn, may mà mấy tháng gần đây cơ thể không yếu ớt như trước nữa, tới khi trời tối vẫn miễn cưỡng duy trì được sự tỉnh táo. Miệng nàng cắn chặt khăn, hai tay gắt gao nắm chặt lấy sợi dây buông xuống, chịu đựng sự đau đớn như xé rách cơ thể kia.
 
“A Ly, A Ly kiên trì chịu đựng đi!”
 
Hoa thái hậu nước mắt rưng rưng hai tay run rẩy lau mồ hôi cho nàng, đã sắp được sáu canh giờ rồi, một đứa vẫn chưa sinh ra, nhưng máu loãng đã mang đi hết chậu này tới chậu khác rồi. Mặc dù bà chưa từng sinh con, nhưng cũng biết đây không phải là chuyện tốt gì.
 

Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại lustaveland.com
 
Mấy bà đỡ đẻ nhiều kinh nghiệm, vừa dạy Hoa Ly nên làm thế nào, vừa trấn an nàng, nhưng miệng tử cung vẫn chưa mở được ba phân, bọn họ cũng không tránh được sợ hãi.
 
“Nhanh, tiếp tục dùng sức đi nương nương.”
 
Đến nửa đêm mới mở được tầm năm ngón tay, Hoa Ly đau đớn đã không chịu đựng được nữa rồi, ý thức còn sót lại đều là Nguyên Thiện và Nguyên Đình, một người đang kéo nàng đi, còn một người đang giữ chặt nàng ở lại.
 
“Aaaaaa……….”
 
Khăn cắn trong miệng đã nhuốm chút máu rồi, nàng không dám nhả răng ra, sợ là vừa nhả sẽ chẳng còn sức mà cắn lại nữa.
 
“........Trở về rồi, A Ly, bệ hạ về rồi! Ngài ấy trở về rồi!”
 
Trước mắt là một mảnh đen kịt, bên tai cũng như bị dị vật lấp kín, cô mẫu đang hét gì bên tai nàng, nàng chỉ có thể nghe được một chút âm thanh, không cách nào có thể nói rõ được tất cả sự đau đớn như bị xé rách cơ thể.

 
“A Ly, A Ly! Ta về rồi!”
 
Một đứa nhỏ được sinh ra vào giờ dần một khắc, nửa canh giờ sau đứa thứ hai cũng bình an ra đời.
 
Cho tới ngày thứ hai, Hoa Ly mới tỉnh lại từ sâu cơn mê. Lúc đó Nguyên Đình đang ngồi bên cạnh giường nàng, nửa bước cũng chưa từng rời đi, cứ trông coi nàng như thế. Nhìn thấy nàng tỉnh lại, hắn kích động đến mức một từ cũng không nói thành lời, cứ như thế ngất đi.
 
Hỏi cung nữ phía sau, Hoa Ly mới biết, hắn ngày đêm gấp gáp lên đường, phi ngựa như điên từ Tây Bắc trở về, quãng đường một tháng hắn rút ngắn lại chỉ vỏn vẹn mười ngày, sau khi trở về vừa kinh hãi vừa hoảng sợ không ngủ không nghỉ trông coi nàng, cho dù là tinh thần con người làm bằng sắt thép cũng không thể chịu nổi sự giày vò như thế. Hắn ngất đi, hai ngày sau vẫn chưa thấy tỉnh lại.
 
Hoa thái hậu sai người ôm đứa nhỏ tới cho nàng nhìn, đã qua nửa đêm rồi, thái độ của Hoa thái hậu có chút thay đổi, lại đề cập ít nhiều Hoa thị với Hoa Ly rồi. 
 
“Mau nhìn đi, phúc phận của A Ly chúng ta, là hai vị hoàng tử đó, đều rất khỏe mạnh, sinh ra giống hệt nhau.”
 
Nhìn hai cục thịt nhỏ kia, Hoa Ly ngạc nhiên hỏi: “A, không có công chúa sao?”
 
Suy nghĩ đầu tiên của nàng chính là, những tên gọi mà Nguyên Đình hao tổn tâm tư lựa chọn kia vậy mà lại không dùng được rồi.
 
Hoa thái hậu và một cung nữ sau một lúc yên lặng đều cười rộ lên, đặt đứa nhỏ vào trong lòng nàng, trêu đùa nàng: “Hai người thật là, hoàng đế khi đó cũng nói như vậy, thật sự là một chữ cũng không thiếu.”
 
………………….
 
Con trưởng lấy tên là Kỳ, con thứ lấy tên là Lân, một đôi kỳ lân này lại không mấy được lòng Nguyên Đình, đợi sau khi chúng được ba tuổi đều mang ra khỏi cung hoàng hậu, Hoa Ly không bằng lòng, vẫn luôn đón con vào cung nuôi dưỡng, Nguyên Đình không thể lay chuyển được nàng, náo loạn hơn một năm, cuối cùng cũng cho phép đón vào cung.
 
“Trong thâm cung lạnh lẽo này, ta bán mạng mới sinh con ra đời, không tự mình nuôi dưỡng, chàng muốn ta làm gì chứ. Hai đứa còn nhỏ như vậy đã đưa vào đông cung, nếu chàng không thích chúng thì đừng tới chỗ ta nữa.”
 
Lời này nói ra có hơi nặng lời, khiến cho Nguyên Đình sau đó không dám nói hai lời, người trước mặt là đế vương chí tôn vô thượng, người phía sau chẳng qua chỉ là một trượng phu sủng thê yêu con mà thôi.
 
Nhưng trong lòng hắn cũng rất khổ mà, công chúa vẫn luôn mong ngóng bỗng nhiên trở thành hai đứa con trai, đoạt đi tất cả tình yêu thương của Hoa Ly thì không nói, nhìn hai đứa con trai càng ngày càng lớn chui vào trong lòng Hoa Ly nũng nịu, có khi hắn đến cả nơi dừng chân cũng không có, càng không nói tới cùng nàng bồi dưỡng tình cảm.
 
Cứ như thế một năm lại một năm trôi qua, hai người cũng đã càng ngày càng ăn ý, trái lại còn hợp hơn những cặp phu phụ thông thường. Tuy là không có tình yêu, nhưng ngược lại có tình thân càng vững chắc hơn tình yêu.

 
Khi Nguyên Đình bốn mươi tuổi thì thoái vị, tại vị mười mấy năm không hề nạp thêm phi tần thứ hai, chỉ sủng ái một mình Hoa hậu. Chỉ có hai đứa con trai, chuyện si tình như thế khó tránh khỏi bị truyền miệng bàn tán, mấy trăm năm sau đều thịnh hành một vợ một chồng.
 
Rất nhiều người đều đã quên mất thân phận khi Hoa Ly mới vào cung, nhưng nàng vẫn còn nhớ như in.
 
Khi cùng Nguyên Đình rời cung chuẩn bị đi du ngoạn, nàng đã tới vương lăng của Nguyên Thiện, mười mấy năm gió thổi mặt trời chiếu rọi, bài vị của vương lăng đã cũ rồi. Đây là lần đầu tiên nàng tới đây, cũng có khả năng là lần cuối cùng rồi.
 
“Muội phải đi cùng chàng ấy rồi, tới đây thăm huynh, nhiều năm như vậy rồi, muội vẫn luôn không dám tới, bây giờ xem ra…”
 
Nàng cho rằng mình sẽ rơi lệ, sẽ khó chịu, nhưng khi thật sự đứng ở đây rồi, trong lòng lại chẳng có cảm giác gì cả. Mới khi nào, bọn họ hẹn ước bạc đầu giai lão cùng nhau đi xuống hoàng tuyền, bây giờ đã một người ở trong, một người ở ngoài, người và trời vĩnh viễn cách biệt. Đây cũng coi như là một đoạn nghiệt duyên vậy.
 
“A Ly, chúng ta nên đi rồi.”
 
Nguyên Đình sớm đã không còn là người kích động như năm đó nữa, làm chủ thiên hạ bao nhiêu năm nay, tâm tư lòng dạ đã ngày càng sắc sảo kín đáo hơn. Hắn đứng bên cạnh Hoa Ly nắm lấy tay nàng, tay kia cầm ô giúp nàng che đi ánh nắng gay gắt.
 
“Đi thôi.”
 
Thời khắc quay người ấy, nàng đã kiên định rồi, nàng nắm lấy tay Nguyên Đình, cùng hắn từng bước từng bước rời đi. 
 
Một đời này, người cùng nàng bạc đầu đến già, cùng nhau xuống hoàng tuyền, chính là người bên cạnh……………..
 
----------- END--------------

 
Lời của tác giả:  Cuối cùng cũng tới đại kết cục rồi, có tiểu thiên sứ để lại lời nhắn nói mấy chương gần đây chuyển biến quá nhanh, haha, cũng tạm ổn. Vốn là muốn viết nữ chính chết vì khó sinh, nam chính phát điên, nhưng mà văn án viết là vui vẻ, không cần thiết phải viết thành bi kịch như vậy. Thế nên coi như là miễn cưỡng HE đi. Còn về yêu nam chính sẽ không viết, như thế này cũng rất tốt mà. Mọi người vất vả rồi ~
 
Lời của người dịch: Vốn nghĩ đại kết cục sẽ vui vẻ, nhưng dịch đến đoạn thăm mộ không hiểu sao nước mắt lại rơi, có lẽ là quá nhập tâm vào nhân vật rồi. Dù sao cũng chỉ là cảm xúc trong quá trình dịch truyện, mọi người vui vẻ là được rồi. Nguyên Thiện đã và vẫn sẽ ở mãi trong trái tim A Ly, chỉ là nàng cất tình yêu ấy vào một góc nhỏ nơi trái tim mình thôi. Mong nàng có thể vui vẻ hơn. Đời người còn dài, vẫn luôn mong rằng A Ly sẽ rung động với Nguyên Đình vào một ngày đẹp trời nào đấy, khi hai người rong ruổi nơi tây bắc lộng gió chẳng hạn. Quãng đời còn lại của hai người sẽ tràn đầy tình yêu ngọt ngào.
 
Trên đời này có những chuyện chẳng thể vãn hồi, có những chuyện không thể theo ý mình muốn, nhưng mong mọi người kiên định, suy nghĩ tích cực, rồi mọi chuyện sẽ tốt lên thôi. Mỗi lần dịch đến chương cuối một bộ chuyện cũng đều cảm thấy không nỡ. Cảm ơn mọi người đã đọc đến đây, mọi người vất vả rồi. ~Rye~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận